TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Thu Chang

Beta: Tiểu Tuyền

Liên Mạn Nhi muốn đem cá mang đi ăn cùng Tiểu Thất, Trầm Lục không nghĩ tới nàng lại nói như vậy, nên tay cầm đôi đũa, nhìn Liên Mạn Nhi cũng không nói chuyện.

Liên Mạn Nhi tựa hồ cũng không phát hiện thần tình Trầm lục khác thường, mỉm cười như cũ nhìn lại Trầm Lục.

“Khó được Lục gia đích thân nướng cá, ta không thể một mình hưởng.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Cũng đúng, thiên hạ này có mấy người có thể ăn cá do chính tay hắn nướng. Liên Mạn Nhi, thật đúng là tỷ đệ tình thâm, có chuyện gì tốt cũng không quên Tiểu Thất đệ đệ của nàng. Trầm Lục nhớ lúc Liên Mạn Nhi từ núi giả thư phòng ra ngoài, bản thân đang rõ ràng ở trong hiểm cảnh, nhưng thứ đầu tiên nàng nghĩ đến, vẫn là an nguy của tiểu Thất.

Trầm Lục có chút bất đắc dĩ nhưng không biểu lộ ra ngoài, hắn đem đôi đũa để xuống, hướng về phía Liên Mạn Nhi gật đầu.

“Đi đi.”

“Vậy đa tạ Lục gia.” Liên Mạn Nhi cũng không khách khí, ngoắc gọi Tiểu Hỉ đi vào, đem khay cầm lấy, hướng Trầm Lục vén áo thi lễ, liền cáo từ, từ trong lương đình đi ra ngoài, chạy thẳng tới Tiểu Sơn Cư.

Trầm Lục ngồi ở trong lương đình, nhìn cá nướng trước mặt còn đang bốc hơi nóng, một lần nữa cầm đũa nhưng rất nhanh lại buông xuống.

“Người đâu, đem cá nướng này mang tới Tiểu Sơn Cư, cho Cửu gia.” Trầm Lục kêu gã sai vặt đi vào phân phó nói.

Chờ gã sai vặt kia bưng cá nướng đi rồi, liền thấy Trương Thiên Hộ đi theo một tiểu nha hoàn, hướng chòi nghỉ mát đi tới.

“Đại nhân, hôm nay lúc nào chúng ta lên đường?” Trương Thiên Hộ vào chòi nghỉ mát, hướng Trầm Lục thi lễ hỏi.

“Hôm nay không đi nữa, chúng ta ở lại thêm hai ngày.” Trầm Lục đứng lên, nhìn mặt nước lăn tăn trong hồ sen trước mặt.

Trương Thiên Hộ nghe Trầm Lục nói như vậy, hơi sửng sốt. Hắn biết rõ kế hoạch lúc đầu của Trầm Lục, là đem Trầm Cẩn cùng Trầm Khiêm đưa đến Niệm Viên, sau khi dàn xếp tốt, sẽ trở về phủ thành . Nói cách khác, theo kế hoạch thì sáng sớm hôm nay sẽ trở về.

Nhưng xảy ra chuyện của Thải Tú liền đem kế hoạch này rối loạn.

Trương Thiên Hộ ở bên cạnh Trầm Lục không phải chỉ một ngày, hắn biết, Trầm Lục làm việc từ trước tới giờ sẽ không dễ dàng thay đổi kế hoạch. Mà chuyện kia, vốn là không đáng để nhiễu loạn hành trình đã sắp xếp, Trương Thiên Hộ nghĩ. Trầm Lục sở dĩ đem hành trình trì hoãn lại, cũng không không phải là bởi vì … chuyện này, mà là chuyện liên quan đến Liên Mạn Nhi.

Người khác không biết, nhưng hắn biết, ban đầu Trầm Lục gặp nạn, được Liên Mạn Nhi giúp đỡ. Trầm Lục liền đối với Liên Mạn Nhi, cùng đối với người khác không giống nhau .

Nhưng mà cái không giống nhau này làm thuộc hạ của Trầm lục một thời gian dài, trong suy nghĩ của Trương Thiên Hộ luôn bội phục Trầm Lục tinh lực tràn đầy, hắn lúc nào cũng chuyên cần cho chính vụ. Phải biết rằng, thời gian của Trầm Lục, mỗi một khắc đều có an bài. Bọn họ hôm nay về phủ thành, còn có rất nhiều quân vụ cùng chính vụ cần xử lý.

Nhưng bây giờ Trầm Lục dường như đã thay đổi chú ý, lại nói rằng muốn ở Niệm Viên thêm hai ngày.

Trương Thiên Hộ dù sao cũng trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, nên chỉ hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền khôi phục thái độ bình thường. Hắn cung kính hướng Trầm Lục khẽ khom người, phục mệnh.

“Khó được dịp các ngươi cùng theo ta ra ngoài, hàng năm cũng không có ngày nào thanh nhàn, hai ngày này các ngươi có thể thoải mái hơn. …nơi này, rất tốt.” Trầm Lục lại nói.

“Đa tạ Đại nhân quan tâm.” Trương Thiên Hộ vội nói.

“Sai người dùng khoái mã trở về, hai ngày này nếu có sự vụ gì khẩn cấp, để khoái mã báo về Niệm Viên.” Trầm Lục hướng Trương Thiên Hộ phân phó nói.

Mặc dù nói là muốn nghỉ ngơi hai ngày, nhưng thật sự có chuyện quan trọng hơn, cũng không thể làm trễ nải . Vô luận khi nào, Trầm Lục cũng không quên chức trách của hắn.

“Rõ” Trương Thiên Hộ đáp ứng, xoay người ra khỏi chòi nghỉ mát, bận rộn đi an bài khoái mã trở về phủ thành.

Thời điểm Liên Mạn Nhi đến Tiểu Sơn Cư, Sở tiên sinh còn đang giảng bài cho Tiểu Thất cùng Trầm Khiêm. Liên Mạn Nhi không dám đi vào quấy rầy, chỉ để cho nha hoàn Thược Dược tới đem cá nướng mang đi trước .

Hết giờ, Sở tiên sinh để Tiểu Thất cùng Trầm Khiêm ra ngoài, hai người nghe gã sai vặt bên cạnh bẩm báo nói Liên Mạn Nhi tới đều rất vui vẻ, đến tìm Liên Mạn Nhi, ba người tới ngồi trong đình núi dựa.

“Tỷ, cá nướng ở đâu vậy?” Tiểu Thất nhìn thấy Tiểu Hỉ bưng cá nướng tới , lập tức hỏi.

Trầm Khiêm nhìn cá nướng kia một cái, như có điều suy nghĩ, hắn không có hỏi, chỉ nhìn Liên Mạn Nhi.

“Mới vừa rồi từ Hà Hiên đi ra, vừa lúc gặp phải Lục gia. . . . . . , ta liền làm phiền một lúc , còn đang nóng chúng ta mau ăn đi.” Liên Mạn Nhi mời Tiểu Thất và Trầm Khiêm

Trầm Khiêm lập tức cười, mặt mày cong cong.

“Là cá Lục ca đích thân nướng ?” Trầm Khiêm hỏi.

“Ừ đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Chúng ta hôm nay có lộc ăn.”

“Đúng rồi, Tiểu Cửu ca, trong hồ kia của các ngươi, tại sao có thể có cá lớn như vậy?. . . Ta nghe Tiểu Đào nói, quản sự từ trong ao cá mò khá nhiều cá, không phải là. . . . . .” Liên Mạn Nhi vừa cầm lát chanh vắt nước lên phía trên thịt cá, vừa hỏi Trầm Khiêm nói.

Trầm khiêm cùng Tiểu Thất trao đổi một ánh mắt, đều thấp giọng hắc hắc nở nụ cười.

Liên Mạn Nhi cũng mím môi cười.

Ba người ngầm hiểu lẫn nhau. Niệm Viên dù sao cũng là mới xây , hơn nữa trong ao sen kia, vốn là nuôi thả nhiều cá chép, có lẽ nghĩ đến là biết Trầm Lục muốn thả câu, người ở dưới phải đi mua thật nhiều cá sống tới thả vào trong hồ.

Ba hài tử đều cầm đũa, vui vui vẻ vẻ chia cá nướng ra ăn. Đại nha hoàn Thược Dược rất hiểu chuyện, liền bưng trà xanh và hai cái khay hoa quả tươi đi lên.

“. . . . . . So với cá chúng ta tự mình nướng trước kia ăn ngon hơn không?” Liên Mạn Nhi ăn hai cái, liền nói với Tiểu Thất.

“Vâng.” Tiểu Thất gật đầu, quay đầu hỏi Trầm Khiêm, “Tiểu Cửu ca, cá nướng nhà huynh cho gia vị gì vào vậy?”

” Cá nướng này, hẳn là một thân binh của Lục ca hiến phương pháp làm.” Trầm Khiêm liền nói, “Mạn Nhi, Tiểu Thất, nếu các ngươi thích ăn, ta cũng có thể nướng. Tới buổi trưa, không có việc gì, chúng ta cũng đi câu cá, câu lên rồi, chúng ta liền nướng ăn. Ta nướng cũng ăn ngon như vậy.”

“. . . cái phương pháp làm gia vị kia, một lúc nữa ta mang tới cho các muội.”

Ba người các nàng đang nói chuyện náo nhiệt, thì Thuỷ Cúc liền bưng một khay cá nướng tới đây.

“. . . Là Lục gia sai người đưa tới, cho Cửu gia, để cho Cửu gia nhân lúc còn nóng ăn.” Thuỷ Cúc đem cá nướng bưng lên, bẩm báo nói.

Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua cá nướng kia, chỉ trong một thời gian ngắn, Trầm Lục không thể nào nướng xong một khay cá, đây chính là Trầm Lục nướng xong, sợ mình ăn không đủ nên đưa qua sao?

Sợ mình cầm một ít tới đây, không đủ ba người ăn, cho nên sau đó liền sai người tặng thêm một ít nữa

Lại có thêm cá nướng, hơn nữa sắc hương vị đều đủ, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Trầm Khiêm cũng không khách khí, lại đem cá này chia ăn cùng nhau.

Giờ ăn trưa, Liên Mạn Nhi bị Trầm Cẩn lưu lại Hà Hiên cùng Trầm Cẩn ăn cơm. Tiểu Thất và Trầm Khiêm thì được mời sang Thường Thanh Viên, ăn cùng Trầm Lục

Lúc dùng cơm, Liên Mạn Nhi biết Trầm Lục tính toán muốn ở Niệm Viên thêm hai ngày.

“. . . Lục gia luôn bận rộn, khó có được lúc nhàn rỗi” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Lục ca quả thật quá cực khổ.” Trầm Cẩn thở dài nói, “Muốn nhàn rỗi, thì ở đâu ra, dù sao cũngluôn luôn có chuyện. Ta bình thường cũng khuyên hắn, đừng cố làm việc cũng không dứt ra được. Lục ca, thật ra thì mỗi ngày đều rất cực khổ, cũng là vì cái nhà này.”

Liên Mạn Nhi lẳng lặng nghe. Kiếp trước nàng từng nghe qua một cái định lý, rất nhiều xí nghiệp bên trong đều tồn tại một hiện tượng. Đó chính là có 20% người làm 80% công việc việc, còn 80% người khác, lại chỉ làm có 20% công việc.

Nghĩ đến ở bên trong đại gia tộc như Trầm gia, có rất nhiều “Người rảnh rỗi” phụ thuộc vào gia tộc mà sinh tồn, cũng có người như Trầm Lục, vì gia tộc cúc cung tận tụy, mỗi ngày đều vất vả.

Nếu là từ phương diện chuyên nghiệp, chăm chỉ mà nói, Trầm Lục là một người vô cùng đáng giá để người khác kính nể .

Trầm Cẩn nói Trầm Lục cực khổ, vì Trầm gia, sau đó cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì, thần sắc cũng có chút buồn bực . Liên Mạn Nhi liền cố ý nói mấy câu chuyện cười, trên mặt Trầm Cẩn rốt cục cũng có chút tươi cười, chẳng qua là u buồn ở đáy mắt trước sau đều không tan biến. Liên Mạn Nhi nhớ lại Trầm Khiêm đã nói, bọn họ tới Niệm Viên, chủ yếu là để cho Trầm Cẩn giải sầu, Trầm Cẩn có chuyện phiền lòng.

Xem ra chuyện khiến Trầm Cẩn phiền lòng không nhỏ, nhưng cũng không biết hỏi thăm thế nào .

Buổi chiều, Trầm khiêm và Tiểu Thất chỉ học có một canh giờ, liền đặc biệt được phép đi ra ngoài.

Tính toán ban đầu là trở về phủ thành, cuối cùng Trầm Lục lại không có đi, tâm tình hắn rất tốt nên dẫn theo Trầm Cẩn, Trầm Khiêm đi dạo quanh Niệm Viên, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất tự nhiên cũng được mời tới.

Ngày hè ở Niệm Viên hoa và cây cảnh sum xuê, khắp nơi ấm áp, hương hoa bốn phía, tâm tình tốt thật dễ truyền nhiễm. Hôm nay tâm tình Trầm Lục rất tốt, không có vô ý tỏa ra nhiệt độ thấp và không khí lạnh lẻo, đi một hồi, mọi người từ trong ra ngoài đều khoan khoái, cao hứng trở lại.

Liên Mạn Nhi biết, bên trong Niệm Viên có một khu vườn có trồng rau xanh , hiện tại, mọi người đi tới vườn rau trước mắt liền dừng bước.

“Ngày hôm qua đi tới nhà Mạn Nhi, ta biết được không ít thứ.” Trầm Cẩn cười cười, tay chỉ vào trong vườn rau xanh xác nhận.

Trầm Cẩn chỉ và nhận biết các loại, Liên Mạn Nhi cũng cười xác nhận, nàng nói không sai.

“Từ trước ta chính là người tay chân không nhanh nhẹn, ngũ cốc chẳng phân biệt được. Nhưng mà, hiện tại ta đã có thêm rất nhiều kiến thức.” Trầm Cẩn cười, vươn ngón tay chỉ vào một chòi nghỉ mát phía trước, dây leo bò đầy trên chòi nghỉ mát, trên dây leo đang nở hoa, còn kết mấy trái nữa.

Loại rau xanh này, Trầm Cẩn không nhận biết được, bởi vì không có ở trong hậu viên nhà Liên Mạn Nhi.

“Cái này là cái gì, Mạn Nhi?” Trầm Cẩn liền hỏi Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi mỉm cười, quay đầu nhìn Trầm Lục và Trầm Cửu.

“Ta biết, đây là hồ lô.” Trầm Khiêm lập tức cướp lời nói.

“A, ” Trầm Cẩn giật mình, cho dù Trầm Khiêm là nam tử, thấy được nhiều thứ hơn nàng nhiều, nhưng đối với mấy loại rau xanh trong nhà của người nông dân, nhất là loại rau còn chưa trưởng thành này, sao hắn có thể nhìn ra được.”Tiểu Cửu, làm sao đệ nhận được ?”

Tiểu Thất đang ở bên cạnh hé miệng, nín cười.

“Là TiểuThất nói cho đệ biết .” Trầm Khiêm cười hắc hắc nói.

Thập Tam Lý Doanh Tử trồng hồ lô, là dạng cái gáo khác, đối với Hồ lô những người bình thường hay thấy… thì hình dáng khác biệt rất lớn, cho nên Trầm Cẩn không nhận ra cũng đúng. Thì ra Trầm Khiêm cũng không nhận biết được hồ lô, là Tiểu Thất mới vừa rồi len lén nói cho hắn biết.

“Hồ lô này, có thể ăn được.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi