TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Dao Dao

Beta: Tiểu Tuyền

Nhìn dáng vẻ Liên Thủ Tín từ nhà đi ra, người một nhà đều hiểu, nhất định là lại bị Chu thị phát giận. Tất cả mọi người ăn ý không hỏi thăm Liên Thủ Tín, trực tiếp về nhà.

Về đến nhà, người một nhà ngồi quây quần lại một chỗ, khó tránh khỏi lại nói đến chuyện vừa rồi ở nhà cũ.

“Nha đầu Nha nhi kia, thật là càng nhìn càng thấy đáng thương.” Trương thị nói.

Hà thị mặc dù lôi thôi một chút, nhưng tốt xấu gì cũng nuôi lớn mấy hài tử của mình. Giờ Nhị nữu nữu, là hài tử không có mẹ, theo lý thuyết thì để Hà thị trông nom, nhưng không biết có phải Hà thị học theo Chu thị không, cảm thấy đã nuôi lớn con trai con gái, nàng đã hoàn thành sự nghiệp đời này, đời cháu, nói gì nàng cũng không chịu nuôi.

Hà thị không nuôi Nhị nữu nữu, Chu thị cũng không chịu nuôi, lại không có đạo lí gì đưa cho Tưởng thị nuôi, liền giao cho Liên Nha Nhi.

Liên Nha Nhi mới mấy tuổi, mỗi ngày trừ giúp việc nhà, gần như là ôm Nhị nữu nữu không rời tay.

“Đứa bé kia, nói không nhiều lắm, là gan so ra còn nhỏ hơn của mẹ Diệp nhi. Ai, điều này cũng thực kỳ quái, Nha nhi kia không giống cha nàng, cũng không giống mẹ nàng, nói không vẹn lời kêu không tròn tiếng, tính tình ai bảo làm gì liền làm nấy, lại giống tính mẹ Diệp nhi.” Trương thị cảm khái với Liên Thủ Tín và mấy đứa nhỏ, “Nhìn như thế, thật giống như Nha nhi mới là con ruột của mẹ Diệp nhi vậy, Diệp nhi không biết là giống ai.”

Đám Liên Mạn Nhi đều gật đầu, cảm thấy Trương thị nói rất có lý.

“Lần tới có chuyện gì, có thể giúp nàng liền giúp. Đứa bé kia, thật là đáng thương.” Liên Thủ Tín cũng nói.

“Ừ” Liên Mạn Nhi gật đầu.

Tính ra, Liên Nha Nhi và Liên Diệp Nhi đều là em họ của Liên Mạn Nhi, bình thượng nàng gần gũi Liên Diệp Nhi nhiều hơn một chút, nhưng cũng không có ác cảm với Liên Nha Nhi. Chẳng qua là, tính cách của Liên Nha Nhi, khiến cho người ta cảm giác sự tồn tại của nàng rất thấp, khiến cho người ta dễ dàng quên nàng. Theo cá tính của Liên Mạn Nhi, nàng thích Liên Diệp Nhi hơn, còn có Trương Thải Vân lanh lẹ tháo vát.

Nhưng giúp Liên Nha Nhi một tay, mang nàng ấy ra ngoài đi lại, Liên Mạn Nhi cũng không phản đối, chẳng qua là………..

“Nhị bá mẫu bình thường cũng không coi trọng Liên Nha Nhi, nhưng hôm nay nhìn bộ dạng nàng như vậy, hình như tính toán gì đó trên người Nha Nhi.” Liên Mạn Nhi uyển chuyển nói.

Liên Thủ Tín và Trương thị liếc nhau một cái, đều thở dài. Từ khi Hà thị bó chân cho Liên Nha Nhi, Liên Thủ Tín và Trương thị liền biết Trương Thủ Nghĩa và Hà thị tính toán gì. Hôm nay Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vì sao lại vội vàng, còn liên tiếp nịnh bợ Liên Mạn Nhi, bọn họ làm sao mà không nhìn ra.

“…..Còn không phải là nhìn mấy người các con lên núi chơi một ngày, còn mang theo quà lễ của Trầm tiểu thư về,nên nôn nóng.” Trương thị lại nói, “Mẹ nghĩ, dù chúng ta cho thêm Nha Nhi cái gì, cũng không rơi xuống tay đứa bé kia, cha mẹ của nó sẽ lấy đồ của nó lấp đầy túi của mình.”

Nói trắng ra, Nha Nhi là đứa đáng thương, bà ngoại không yêu cậu không thương.

“Hôm nay mẹ nói nàng có rảnh sang chỗ chúng ta chơi. Nếu nàng tới a, ta liền giữ nàng lại ăn cơm. Ở nhà cũ, đứa nhỏ này ăn cũng không no, thần thể gầy nhỏ như thế. Ta vừa nhìn liền nhớ lại đám Mạn Nhi trước kia, trong lòng không dễ chịu.” Trương thị lại nói, “Cho tiền, nàng chắc chắn không giữ được. Cho nàng thêm hai bộ quần áo, cái nàng cha nương nàng cũng không lấy được.”

Ý tứ của Trương thị là, trợ cấp thức ăn, mua thêm cho Nha Nhi chút quần áo.

“Cái này có thể.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng cũng đồng ý trợ giúp Liên Nha Nhi như vậy.

“Nhị nữu nữu, cứ để Nha Nhi giữ như thế, cũng không hay.” Trương thị lại nói, “Nếu Nhị lang lấy vợ khác, cái này cũng khó…………”

Mọi người thảo luận một lúc, vợ Hàn Trung tới hỏi cơm tối ăn gì, Trương Thải Vân thì đi ra vườn rau với Tiểu Hỉ.

“Cha, sau đó bà nội nói gì với người vậy?” Liên Mạn Nhi không có đi cùng. Chờ Trương Thải Vân ra khỏi sân, nàng mới dò hỏi Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín liền nhìn thoáng qua Trương Thị.

“Chàng cứ nói theo tình hình thực tế đi, chàng không nói, ta cũng đoán được.” Trương thị liền nói.

“Đúng vậy, cha, người cứ nói đi. Mẹ con không giận đâu.” Liên Mạn Nhi cũng nói.

“Mọi người không phải đều đoán ra à.” Liên Thủ Tín liền thở dài nói, “ Lão thái thái chính là người như vậy, còn không phải do bà thấy nha đầu Thải Vân ở chỗ chúng ta sao, liền hỏi ta, còn trách ta không cho Ngân Tỏa tới ở.”

“Ta đã đoán là bà sẽ nhằm vào chuyện này.” Trương thị liền nói, nàng cũng phải không ngu, theo sự hiểu biết của nàng về Chu thị thì đã sớm đoán được chuyện này. “Còn nói gì nữa? Chắc không thể chỉ có vậy, có phải trách Mạn Nhi mang theo đám Thải Vân lên núi chơi, được đồ tốt, lại không mang Ngân Tòa của bà ấy theo phải không?”

“Ừ” Liên Thủ Tín thật thà gật đầu.

“Ta chắc chắn, nhất định là nàng ta từ trong thành chạy về, đến chỗ lão thái thái kể lể.” Trương thị hừ một tiếng.

“Cha, khẳng định bà nội lại mắng cha. Nhất định là nói cha không quản nổi trong nhà, còn nói chúng ta hướng khuỷu tay ra ngoài, nói mẹ chỉ thấy nhà mẹ đẻ, nói chúng ta không biết xa gần?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Hai mẹ con các người, đều đã vượt cả Gia Cát Lượng.” Liên Thủ Tín cười khổ nói.

Trương thị và Liên Mạn Nhi đều chỉ nói ra những lời dễ nghe, là ý của lời chửi của Chu thị như thế, nhưng thực tế những lời kia Chu thị nói hung hãn hơn không biết bao nhiêu lần.

“Cha, sau này lại có chuyện như vậy, người không cần phải nghe bà nội mắng.” Liên Mạn Nhi lại nói với Liên Thủ Tín.

Tình hình ở nhà cũ hôm nay, đã quá rõ ràng. Chu thị nhắc tới Liên Lan Nhi, Liên Thủ Tín và Trương thị đều không vui, Liên lão gia tử lập tức ngắt lời. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị có được lời hứa của Liên Mạn Nhi, rõ ràng là đứng về phía Liên Mạn Nhi. Những người khác trong nhà, đều không ai đứng về phía Chu thị.

Sau đó Chu thị sáng suốt hơn, bởi vì trong lòng bà đã rõ, không có ai đứng về phía của bà để ầm ĩ nhà Liên Thủ Tín lấy lại công bằng cho Liên Lan Nhi và Ngân Tỏa.

Người nhà cũ, bây giờ đều có tính toán của riêng mình. Vì tương lai của chính bọn họ, bọn họ cũng muốn lấy lòng Liên Thủ Tín, không ai muốn chọc nhà Liên Mạn Nhi mất hứng.

Tất cả tình thế đều nghiêng về phía bên nhà Liên Thủ Tín, Chu thị không muốn bị mọi người xa lánh, nên bà cũng sẽ bớt phóng túng lại, chỉ cần Liên Thủ Tín không dung túng bà nữa.

“Mọi người thấy bộ dạng của cha như vậy ở trước mặt lão thái thái, là cha giả vờ đấy.” Liên Thủ Tín đột nhiên phát biểukinh người.

Liên Mạn Nhi không khỏi đánh giá Liên Thủ Tín mấy lần, xem xem có phải Liên Thủ Tín cố ý nói vậy để níu lại mặt mũi của hắn không. Nhưng, hiển nhiên Liên Thủ Tín nói rất chân thành.

“Cha, vậy ý của cha là gì?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“……..Bà nội con, đời này đều thích chiếm lợi, bà chỉ nhiệt tình với điều này thôi. Bên nhà cũ kia, bề ngoài là hai vị lão nhân định đoạt. Thật ra thì bọn họ đã có chút không áp chế được.” Liên Thủ Tín thong thả nói.

Liên Thủ Tín nói thế, khiến Liên Mạn Nhi không thể không nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Liên Thủ Tín hiếm khi nhìn tình hình bên nhà cũ thấu triệt để như thế.

“Cha, thì ra người cũng đã nhìn ra.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.

“Cái này có gì khó, cha đã sớm nhìn ra.” Liên Thủ Tín nói, “Hai cái gia đình kia, ngoài mặt vẫn còn chịu quản thúc và khuất phục, nhưng bên trong chỉ còn hơn phân nửa thôi, bởi vì còn có chúng ta bên này đè ép.”

Liên Thủ Tín có thể thấy được điểm này thì càng khó gặp.

“Trong long của ông bà nội con hẳn đã hiểu rất rõ. Con nhìn xem thái độ bây giờ của ông nội con đối với cha thế nào? Bảo chúng ta không cần trở về thăm bọn họ, nhưng đâu ngăn cản thật sự. Chúng ta không trở về, hai người già bọn họ đâu còn chỗ để dựa vào.” Liên Thủ Tín nói.

Đúng thế, sở dĩ làm chỗ dựa cho Liên lão gia tử và Chu thị, là để hai bọn họ quản thúc đám người nhà cũ, tất cả mọi người đều thanh tịnh.

“Tính tình Bà nội không như ông nội con, bà hiểu bây giờ phải dựa vào ta, nhưng bà vẫn còn muốn đè ép ta, như vậy bà mới thoải mái, bà mới cảm thấy thẳng sống lưng.” Liên Thủ Tín nói.

Liên lão gia tử có suy nghĩ của người bình thường. Mà Chu thị, suy nghĩ khiến người ta không hiểu nổi. Chẳng qua điều này ở trên người Chu thị, lại thành cực kì hợp lí.

“Ta còn tưởng chàng hồ đồ, thì ra chàng nhìn rất rõ ràng.” Dù sao Trương thị cũng có chút oán khí, “Bà thì biết ai, trong lòng bà chỉ có chính bà, chỉ cần bà thỏa mái, người khác dù nghẹn chết cũng mặc.”

“Không phải là ta đang chịu đựng đây sao?” Liên Thủ Tín vội nói, “ Nếu bà ầm ĩ, mắng chửi, ta không nghe nữa là được.”

Bây giờ Chu thị thật đúng là không thể tạo thành tổn thương gì cho bọn họ.

“Cũng mong nhẹ lòng được như vậy.” Trương thị liền thở dài nói.

Xem việc Chu thị mắng là ca hát a, chính là vì tính cách các nàng ôn hòa, lòng dạ bao dung, đổi thành người khác, không đánh trả ngay mặt, động tay sau lưng, cũng đủ Chu thịchịu một trận. Mà Chu thị đã trả giá thật nhiều vì tính cách của bà rồi. Như kết quả hiện nay của Liên Tú Nhi, còn có chuyện của Bình tẩu, bao gồm luôn hiện tại chuyện Chu thị “tiếng thơm” lan xa.

“Đại khái trong lòng bà cũng biết, bà nói những lời đó thừa biết rằng ta không thể nào đồng ý. Nên bà mắng ta, cũng mắng cho người nhà cũ xem.” Liên Thủ Tín dừng một chút, lại nói, “Bà mắng ta, ta đều ngoan ngoãn nghe, thì khi bà mắng người khác, bọn họ có ai dám không nghe a?”

“Cha, cha nói, bà nội lấy người lập uy a?” Liên Mạn Nhi liền cười hỏi, hơn nữa Liên Thủ Tín còn cam tâm phối hợp, đây là tinh thần gì?

“Ý tứ cũng không sai biệt lắm.” Liên Thủ Tín nói.

“Không như vậy, liền không lập được uy hả?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Kia……….” Liên Thủ Tín đáp không được.

“Cha, người như vậy, bà nội cũng không lĩnh tình.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Nếu quen rồi, sau này sẽ nghiêm trọng thêm.”

Liên Mạn Nhi cố ý nói nặng thêm, bởi vì nàng không muốn thấy dáng vẻ Liên Thủ Tín bị chửi, dù hắn nói hắn giả vờ.

“Cha, người thử nghĩ cho chúng con đi”, Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín, “Bộ dạng của cha ở trước mặt bà nội như vậy,mẹ con còn cả tiểu Thất, mọi người khó chịu trong lòng.”

Mọi người đều nhìn Liên Thủ Tín.

“Cha, cha lại làm sai rồi hả?” Liên Thủ Tín lẩm bẩm nói.

Đã làm qua, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.

“Hơn nữa đối với danh tiếng của bà nội cũng không tốt.” Tiểu Thất nói tiếp, nếu như Chu thị còn có danh tiếng.

“Vậy, sau này không thế nữa………” Liên Thủ Tín nghĩ một chút, liền nói.

Không biết rốt cuộc là câu nào lung lay Liên Thủ Tín, hay là cả hai câu, từ đó về sau, Liên Thủ Tín liền tránh Chu thị. Chu thị không mắng được Liên Thủ Tín thì không hài lòng, lại mắng người nhà cũ ngày một tệ hơn, một ngày ba bữa, thỉnh thoảng còn có bữa khuya, nhà cũ không ai may mắn thoát được, dĩ nhiên bao gồm cả Liên lão gia tử.

Khí trời càng ngày càng nóng bức, cuối cùng đã tới khi lúa mì vụ đông chín.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi