TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Tiểu Thất thấy Trầm Khiêm thoải mái đồng ý ở lại ăn cơm như vậy, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng biến mất rất nhanh.

“Tiểu Cửu ca, vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” Tiểu Thất đứng lên nói.

Thay vì nói Trầm Khiêm nóng lòng muốn thấy sân đập lúa chất đầy lúa mì, chẳng thà nói tiểu Thất nóng lòng muốn nhìn. Hôm nay đi học ở Niệm viên, không tự mình tham gia thu lúa mì, đối với tiểu Thất mà nói là một chuyện rất đáng tiếc.

“Mạn Nhi, cùng đi chứ.” Trầm Khiêm uống xong nước ô mai, nhìn cũng không vội vàng, còn muốn gọi Mạn Nhi cùng đi.

Hôm nay Liên Mạn Nhi đã đến sân đập lúa xem vô số lần, giờ cũng không muốn lại đi nữa.

“Ngươi đi cùng tiểu Thất đi.” Liên Mạn Nhi liền nói, “cẩn thận một chút, xem một chút rồi trở lại. Ta giúp mẹ nấu cơm. Tiểu Cửu ca, ngươi muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được, thức ăn Mạn Nhi làm, khẳng định đều ngon.” Trầm Khiêm liền cười nói.

“Tiểu Cửu ca.” Tiểu Thất giục Trầm Khiêm lần nữa.

Lúc này Trầm Khiêm mới đứng dậy, đi ra với tiểu Thất. Liên Thủ Tín biết Trầm Khiêm tới, vội dẫn người đến, cẩn thận phụng bồi Trầm Khiêm đi sân đập lúa.

Liên Mạn Nhi thương lượng thức ăn buổi tối với Trương thị và Liên Chi Nhi.

“Cửu gia tới, đồ ăn nên làm thịnh soạn chút. Nếu không thì, chuẩn bị cái lẩu đi.” Trương thị nói.

Khí trời giữa hè, ăn lẩu không quá hợp, chỉ cần nghĩ thử xem có một lò than hồng như vậy ở giữa bàn, liền thấy nóng.

“Mẹ, đừng làm lẩu, quá nóng, làm nhiều đồ ăn nhẹ chút.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Vậy cũng được” Trương thị liền gật đầu.

Ba mẹ con bàn bạc một hồi, quyết định thực đơn cho bữa tối, Liên Chi Nhi vẫn ở lại hậu viện thêu thùa may vá, Trương thị và Liên Mạn Nhi đều đến tiền viện, hai mẹ con tự mình xuống bếp, cùng vợ Hàn Trung làm một bàn thức ăn thịnh soạn. Liên Mạn Nhi chỉ làm hai món ăn nhẹ, liền rời phòng bếp. Trong khóa viện, chỉ nghe tiếng sủa vui mừng của Đại Mập và Nhị Mập bên chủ viện. Liên Mạn Nhi báo với Trương thị hai câu, liền xuyên qua cửa nguyệt lượng đến chủ viện.

“Tỷ/ Mạn Nhi” Trầm Khiêm và tiểu Thất đang ở trước cửa thư phòng chọc cho hai con Đại Mập và Nhị Mập xoay quanh bọn họ, thấy Liên Mạn Nhi tới đều cười chào hỏi.

“Mới một lúc đã quay lại rồi?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.

Đại Mập và Nhị Mập thấy Liên Mạn Nhi, liền bỏ qua tiểu Thất và Trầm Khiêm, ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới trước chân Liên Mạn Nhi, vừa chạy quanh nàng, vừa ngửa đầu muốn được vuốt ve.

Liên Mạn Nhi giơ tay, vuốt vuốt đầu chúng nó. Hai con chó săn này giờ đã hoàn toàn trưởng thành rồi, cao cỡ nửa người, bởi vì có thức ăn tốt, nên không chỉ có thân mình rắn chắc, đầu to như đầu con cừu nhỏ, lông lại trơn bóng bóng loáng như tơ lụa thượng hạng.

“Tỷ, tiểu Cửu ca nói, nhà hắn có chó ngao để đi săn, nếu ta thích, đợi có chó con, sẽ cho ta hai con.” Tiểu Thất nói với Liên Mạn Nhi.

“Thật?” Liên Mạn Nhi cười nhìn về phía Trầm Khiêm.

Trời chiều bóng ngả phía tây, Liên Mạn Nhi đứng ngược sáng, Trầm Khiêm đối diện nàng, khẽ nheo ánh mắt dưới ánh mặt trời.

“Đương nhiên là thật, Mạn Nhi, nếu ngươi thích, ta chọn con tốt nhất đưa ngươi.” Trầm Khiêm cười híp mắt nói.

“Trong nhà ngươi săn thú mới dùng chó ngao, chúng ta lấy dùng làm gì? Dùng giữ nhà, quá là đại tài tiểu dụng. Dạng như Đại Mập và Nhị Mập, cũng thật tốt rồi.” Liên Mạn Nhi vừa cười, vừa hăng hái xoa đầu Đại Mập và Nhị Mập. Hai con chó mập mạp há to mõn, lè lưỡi, giống như cười rất vui vẻ.

“Đừng đứng ở chỗ này, trời còn rất nắng, vào nhà ngồi đi.” Liên Mạn Nhi thấy trên mặt tiểu Thất và Trầm Khiêm đều có hai vệt đỏ ửng, liền nói.

Ba người cùng nhau vào thư phòng, tiểu Hỉ và tiểu Khánh vội mang nước ô mai ướp lạnh với trái cây tươi vào.

“Có cần làm chút bài tạp không? Lát nữa mới ăn cơm.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Khiêm và Tiểu Thất.

“Tỷ, để cho đệ nghỉ một lát, hôm nay bài tập của ta không nhiều lắm, ăn tối xong rồi làm cũng vẫn kịp.” Tiểu Thất nói.

Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Khiêm, nàng biết, bài tập của Trầm Khiêm rất nhiều.

“Không sao, đợi ta về Niệm viên rồi làm vẫn kịp.” Trầm Khiêm nói, “Mạn Nhi, chúng ta đánh cờ đi.”

“Đánh cờ gì?” Liên Mạn Nhi cười.

“Cờ vây đi, Ngũ tỷ nói ngươi đánh cờ vây tốt, bảo ta học theo ngươi.” Trầm Khiêm lập tức nói, đôi mắt hồ ly lóe sáng lòe lòe, “Mạn Nhi, ngươi không phải không muốn dạy ta chứ?”

“Ngươi còn cần ta dạy sao?” Liên Mạn Nhi cười.

Cầm kỳ thi họa, đánh đàn là chuyện nhỏ, nhưng ba thứ khác, Trầm Khiêm hẳn được học từ nhỏ. Không nghĩ cũng biết, về mặt này Trầm Cẩn được giáo dục không tồi, huống chi là Trầm Khiêm.

“Sao lại không cần, ta đánh cờ dở vô cùng.” Trầm Khiêm nói, trong giọng nói tràn ngập mong đợi, “Mạn Nhi, ngươi cũng đừng ghét bỏ ta.”

“Ngươi đã nói vậy, ta còn biết nói sao.” Liên Mạn Nhi nói, vừa lấy bàn cờ quân cờ ra, “Sau này nếu để ta biết được đây là ngươi đang cười nhạo ta, ta khiến ngươi đẹp mặt.”

“Đánh phạt tùy ý.” Trầm Khiêm đồng ý nói theo.

Mấy người liền lên giường gạch ngồi. Liên Mạn Nhi ngồi một bên kháng bàn, Trầm Khiêm và Tiểu Thất ngồi ở bên kia, đánh cờ. Vừa rồi Trầm Khiêm cứng miệng nói muốn học Liên Mạn Nhi đánh cờ, đến khi đánh thật, hắn lại nhất tâm nhị dụng*, dành phần lớn tâm tư để nói chuyện với Liên Mạn Nhi.

*Nhất tâm nhị dụng: phân tâm, nghĩ nhiều chuyện một lúc.

“…Tiểu Thất nói, muốn có lúa mì, phải qua nhiều công đoạn, ta nghe thấy có hứng thú, Mạn Nhi, ta muốn đi xem.” Trầm Khiêm cầm quân cờ trong tay, như là nghĩ xem nên đánh xuống đâu, lại mở miệng hỏi.

“Ngươi có rảnh thì cứ tới” Liên Mạn Nhi nói, “Cũng không phải thứ gì đẹp mắt, cẩn thận ngươi lại thấy toàn vẻ quê mùa…a, đúng rồi, phải được Sở tiên sinh cho ngươi nghỉ mới được.”

Câu sau của Liên Mạn Nhi, giống như nói trúng chỗ đau của Trầm Khiêm, quân cờ trong tay hắn rơi xuống, lập tức bị Liên Mạn Nhi ăn hết một mảng lớn.”

“A…” Trầm Khiêm vỗ trán thở dài.

“Tiểu Cửu ca, đệ đã nói huynh đừng đặt ở đó, ai…” Tiểu Thất cũng bưng mặt than vãn.

“Lạc tử vô hối*” Liên Mạn Nhi cười.

*cờ đã hạ thì không được hối hận.

“Vốn nghĩ tới ở Niệm viên có thể thoải mái thoải mái, ai biết…khoa thi tiếp theo còn phải hai năm nữa, vậy mà giờ thế này đây.” Trầm Khiêm oán trách hai câu, vừa vụng trộm xem sắc mặt Liên Mạn Nhi, đột nhiên ngồi thẳng lên, mặt cũng nghiêm lại, “…Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên lao kì tâm chí khổ kì thể phu…”

“Lục ca và Sở tiên sinh nghêm khắc như vậy, nói cho cùng cũng vì tốt cho ta. Trong lòng ta cũng biết, nhất định sẽ cố gắng gấp bội.” Trầm Khiêm dùng lời kết đó.

“Hiện giờ học vấn của Tiểu Cửu ca đã rất tốt rồi, đệ có chỗ không hiểu, hỏi Tiểu Cửu ca, Tiểu Cửu ca cũng có thể giảng giải cho đệ.” Tiểu Thất ngồi một bên nói.

“Tiểu Thất, vậy đệ nên cố gắng học theo Tiểu Cửu ca.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Vâng, tỷ, tỷ yên tâm đi.”

Ba người cười nói không ngừng, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, nha đầu Tiểu Hỉ tới báo cho Liên Mạn Nhi biết thức ăn đã chuẩn bị xong, có ăn cơm ngay không.

Liên Mạn Nhi thoáng nhìn ra ngoài, thấy đã không còn sớm, liền bỏ quân cờ trong tay xuống.

“Chúng ta đi ăn cơm thôi, hai người các người đã mệt mỏi cả ngày, cũng đói bụng rồi.” Liên Mạn Nhi nói.

Trầm Khiêm với tiểu Thất đều gật đầu.

“Đúng rồi, ngươi ở đây ăn cơm, đã cho người báo với Ngũ tỷ chưa?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi Trầm Khiêm.

“Đã cho người về báo rồi.” Trầm Khiêm nói.

“Vậy thì tốt.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

Liên Mạn Nhi đứng dậy, gọi người mang nước tới, hầu hạ Trầm Khiêm và tiểu Thất rửa mặt, nàng sang tiền thính trước, giúp Trương thị, Liên Chi Nhi bày bàn tiệc. Cơm tối cực kì thịnh soạn, trừ món sở trường của vợ Hàn Trung, còn có đồ ăn nhẹ mà Trương thị học trong sách nấu ăn của Mạn Nhi, đều ngon miệng dễ tiêu, còn cả mấy thứ điểm tâm bánh bí ngô, cá viên, sủi cảo tôm, cả bánh bao nhân tàu hũ ki và nấm tươi cũng vô cùng tinh xảo.

Bởi vì Trầm Khiêm khen điểm tâm ăn ngon, nên người một nhà đều thật cao hứng. Liên Mạn Nhi còn sai người gói một hộp điểm tâm mang tới Niệm viên cho Trầm Cẩn, lại chuẩn bị một hộp thức ăn khác, để các loại điểm tâm mỗi thứ một ít, giao cho gã sai vặt đi theo Trầm Khiêm, đây là để buổi tối Trầm Khiêm dùng làm bữa khuya. Ăn cơm xong, Trầm Khiêm cũng không chuẩn bị về, mà ngồi cùng với một nhà Liên Mạn Nhi, hóng mát ở trong viện, uống trà nói chuyện. Cho đến khi tối hẳn, Trầm Cẩn cho người tới đón, Trầm Khiêm mới lưu luyến không rời mà bước đi.

Liên Mạn Nhi vốn đã đáp ứng ngày thứ hai sẽ tới Niệm viên, kết quả việc trong nhà nhiều quá, nên bị trì hoãn. Lúa mì thu vào, cần phơi nắng, tuốt hạt, còn cần tích trữ ổn thỏa, ruộng đất cần dọn dẹp, bón phân chuồng, chuẩn bị cho việc trồng đậu nành mùa thứ hai. Liên Thủ Tín mang người làm việc đồng áng, cho nên việc trong nhà liền rơi hết xuống vai Liên Mạn Nhi. Đợi đến khi gần như mọi chuyện đã được giải quyết rõ ràng, Liên Mạn Nhi tới Niệm viên lần nữa, đã là chuyện của mấy ngày sau. Mấy ngày không gặp, Trầm Cẩn và Liên Mạn Nhi đều rất nồng nhiệt.

Lần này lên núi Liên Mạn Nhi không chỉ mang cho Trầm Cẩn đồ ăn mới, hoa quả tươi, còn cả một túi bột mì trắng.

“…Chính là lúa mạch mới thu, cố ý chọn thứ tốt phơi trước, xay bột ở cửa hàng xay của tỷ muội, trong nhà làm mì sợi nếm thử, một chút cũng không kém loại bột tốt nhất ở tiệm” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Cẩn, “Đưa tới cho tỷ một chút, đã đưa đến phòng bếp, để bọn họ nấu cho tỷ và Tiểu Cửu ca nếm thử xem sao, lúa mì mới gặt này rất thơm.”

“Ta cũng nghe người ta nói, gạo mới, bột mới đều đặc biệt thơm. Còn nghe người ta nói, thương gia bất lương, còn rải lớp gạo mới trên mặt gạo cũ bán” Trầm Cẩn liền cười nói.

“Khó được Ngũ tỷ còn biết những thứ này.” Liên Mạn Nhi nói.

“Cũng không phải thực sự hiểu biết, là nghe kẻ dưới nói. Nếu thật sự muốn ta phân biệt, ta cũng không phân biệt ra.” Trầm Cẩn nói.

“Ngũ tỷ đâu cần phân biệt thứ này, đó là bổn phận của người chọn mua. Chúng ta là nhà nông dân, từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh này, không biết rồi cũng biết.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Bổn phận a…” Trầm Cẩn thấp giọng, lại hỏi Liên Mạn Nhi “Làm sao mấy ngày qua muội không tới, giống như không dứt ra được. Muội là một nữ hài tử, nhà muội rời muội không được sao?”

Liên Mạn Nhi liền cười giải thích với Trầm Cẩn về tình huống trong nhà nàng một phen.

“Anh muội không ở nhà, nên muội phải ra sức nhiều hơn” Liên Mạn Nhi nói, “Cũng không thể nói không rời được ai, không có muội ra phần sức lực này, nhà vẫn vượt qua như vậy, có muội ra phần sức lực này, cả nhà bao gồm muội nữa, có thể trôi qua tốt hơn. Muội là một thành viên trong nhà, tự nhiên muốn vì nhà này ra một phần sức lực.”

Lời Liên Mạn Nhi còn chưa dứt, Trầm Cẩn đã giật mình tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi