TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Editor: Lãnh Phong

Beta: Nora

Sau khi Liên Thủ Tín giãy ra khỏi Chu thị, hắn cũng không ngồi trên kháng nữa mà xoay người tránh đi.

Mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín cũng không khách sáo, tự chọn lấy một cái ghế dựa mà ngồi xuống.

Trong nhà cũ từ trước tới nay, hai lão nhân Liên lão gia tử và Chu thị luôn ngồi trên kháng.Đám con cháu bọn họ ngồi trên vài cái ghế dựa và băng ghế đặt tựa vào ngăn tủ ở cách đằng xa.

Chu thị ngồi ở đó vẫn còn đưa tay ra. Bà há to miệng nhưng không nói lời nào, trong đôi mắt đục ngầu toát ra chút luống cuống. Bà khó có khi hòa nhã với Liên Thủ Tín, vốn dự liệu chắc chắn Liên Thủ Tín sẽ thụ sủng nhược kinh* mà ngoan ngoãn phục tùng theo bà. Nhưng Liên Thủ Tín phản ứng lãnh đạm, vô tình như vậy khiến Chu thị vừa kinh ngạc vừa luống cuống.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Nếu là trước kia, Liên Thủ Tín bác bỏ mặt mũi bà như vậy, Chu thị sẽ làm ầm lên ngay lập tức. Nhưng hiện tại, Chu thị không còn nắm chắc khí thế, bà vậy mà nhịn xuống cơn tức này.

Liên lão gia tử nheo mắt đem vẻ mặt Chu thị cùng Liên Thủ Tín đều lưu vào trong mắt, trong lúc không ai chú ý lén lút thở dài một hơi.

“…Mấy ngày qua ta không ở nhà. Trong nhà cũng không lưu lại nhiều người.” Liên Thủ Tín quay sang nói chuyện với Liên Thủ Nghĩa: “Nghe nói huynh có ý định mang người đánh tới cửa nhà đệ, bắt vợ và con gái đệ đi, chuyện này có đúng không?””

Giọng nói của Liên Thủ Tín vẫn rất bình tĩnh nhưng mọi người trong phòng đều có thể cảm nhận được ẩn dưới sự bình tĩnh kia là sóng lớn. Liên Thủ Tín rất tức giận. Người thành thật một khi đã nóng giận thì rất đáng sợ. Mà hiện tại Liên Thủ Tín cũng không phải người thành thật bình thường.

“Không. Không có đâu.” Liên Thủ Nghĩa không tự chủ được xê dịch ra bên cạnh, muốn cách xa Liên Thủ Tín một chút, “Lão tứ, đệ nghe ai nói…Không! Không phải! Huynh sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ, vậy huynh sẽ thành loại người gì? Tuyệt đối không có chuyện đó đâu.”

Liên Thủ Nghĩa quả quyết phủ nhận.

“Ngươi tìm các nàng thì có bản lĩnh gì, bây giờ ta trở về rồi đây, ngươi có chuyện gì, có lời gì muốn nói, có giỏi thì nói với ta này. Chúng ta nói chuyện tử tế một lần. Ngươi cũng biết đó là chuyện người có thể làm sao? Vậy mà ngươi còn có ý định đó, ngươi còn có nhân tính không? Ngươi coi ta là cái gì hả?” Liên Thủ Tín chỉ vào mũi Liên Thủ Nghĩa quát.

Liên Thủ Nghĩa nghe Liên Thủ Tín quát sợ quá nhảy dựng lên trên ghế, chạy tới trước mặt Chu thị trốn. Hắn vuốt dọc theo mép kháng nhưng lại không dám ngồi lên. Chu thị bị chấn động bởi tiếng quát của Liên Thủ Tín làm cho sợ run cả người, nhưng bà lấy lại bình tĩnh rất nhanh, thẳng lưng ngồi ngay lại.

“Lão tứ. Đệ chớ nổi giận với huynh. Không phải huynh cũng không đi sao.” Liên Thủ Nghĩa cười toe toét miệng mà nói với Liên Thủ Tín: “Cũng không phải do huynh muốn đi, là nương sai huynh đi mà. Huynh chỉ là thuận theo nhận lời để nương được cao hứng, chứ huynh không có ý định đó a. Huynh không thể làm chuyện không phải người đó a.”

Chỉ qua vài câu nói, Liên Thủ Nghĩa không chút do dự liền đem Chu thị bán đi.

“Nương ra lệnh, ngươi không biết khuyên nhủ lại còn thêm dầu vào lửa?” Liên Thủ Tín cũng không vì vậy mà bỏ qua cho Liên Thủ Nghĩa: “Ngươi cũng biết không phải người, không có nhân tính, sao ngươi không ngăn cản? Đừng tưởng ta không biết ngươi muốn làm cái gì, chẳng phải ngươi muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao? Ngươi mò được tiện nghi, nếu không có trục trặc thì chuyện gì cũng coi như xong, hễ mà có chuyện là ngươi lại lấy nương ra làm bia đỡ đạn. Ngươi đừng có ngụy biện với ta là ai sai khiến ngươi. Ngươi cũng không phải là đứa con nít mấy tuổi nghe người khác xúi giục. Ta mặc kệ, việc ngươi làm, ta liền tìm ngươi tính sổ.”

“Đừng. Đừng nóng vội a…” Tầm mắt Liên Thủ Nghĩa dao động qua lại trên người Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử và Chu thị. Lúc này, hắn chỉ hận không thể bò lên kháng, trốn sau lưng Chu thị mới tốt.

“Mấy người nghe rõ cho ta. Sau này hễ mà có chuyện tương tự như vậy xảy ra, mấy người ai cũng đừng biện hộ với ta là người này, người kia bảo mấy người làm. Có chuyện gì ta cứ tìm kẻ trực tiếp gây tội mà tính sổ. Đừng mơ tưởng lấy lão gia tử, lão thái thái ra làm bia đỡ đạn thì ta không thể làm gì được mấy người!” Liên Thủ Tín bỗng nhiên đứng lên chỉ vào đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa nói.

“Lão tứ, lão tứ. Bớt giận nào. Có gì thì ngồi xuống từ từ nói chuyện.” Liên Thủ Nhân cuống quýt đứng dậy, cười cười khuyên nhủ: “Đệ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với đệ. Lần này chỉ là do lão nhị bối rối. Cuối cùng chẳng phải nó cũng không dám đi sao. Nếu nó thực làm như vậy, huynh chính là người đầu tiên ngăn cản nó.”

“Đúng. Đúng vậy đó tứ thúc.” Liên Kế Tổ ở bên cạnh phụ họa nói.

Liên Thủ Tín nghe vậy nhưng cũng không ngồi xuống, hắn thong thả tới lui hai bước, chỉ cảm thấy nội tâm nôn nóng vô cùng. Khi hắn về nhà nghe được chuyện này, cơ hồ thoáng cái tức giận thượng phòng, muốn chạy ngay sang chất vấn Chu thị. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống bởi Chu thị là mẫu thân của hắn, cũng bởi từ trước tới nay hắn đã quen nhẫn nhục chịu đựng.

Hắn nhân nhượng cho khỏi phiền nhưng không ngờ tới Chu thị bên này vẫn không chịu bỏ qua. Cái gọi là tượng đất còn ba phần thổ tính, khẩu khí này Liên Thủ Tín có thể nuốt nhưng một cỗ hỏa khí trong lòng không thể dập tắt cứ ấm ách trong bụng kìm nén mãi cuối cùng cũng bạo phát ra.

Tuy nhiên vẫn như cũ không thể phát hỏa với đầu sỏ gây nên là Chu thị, Liên Thủ Tín chỉ có thể khuất nghẹn, nóng nảy.

“Mau châm trà cho Tứ thúc con.” Liên lão gia tử vẫn ngồi im nãy giờ bỗng nhiên mở miệng phân phó Tưởng thị vào cửa, xong lại quay sang Liên Thủ Tín vẫy tay nói: “Lão tứ, con đừng gấp, có lời gì ngồi xuống từ từ nói.”

Mọi người xung quanh cũng mỗi người góp một câu khuyên giải, Liên Thủ Tín mới chậm rãi ngồi xuống.

Lần này Liên Thủ Tín ngồi xuống, Liên lão gia tử lại không biết nên tiếp tục mở miệng khuyên giải thế nào.

Chu thị ầm ĩ lợi hại, ông sợ Chu thị đè nén quá tổn hại sức khỏe, đồng thời cũng muốn gọi Liên Thủ Tín sang cả nhà hòa hảo nói chuyện, nên mới sai Liên Kế Tổ đi gọi Liên Thủ Tín tới. Liên Thủ Tín quả nhiên đến, mà Chu thị thấy Liên Thủ Tín tới cũng không bùng phát như trước kia mà ngược lại có chút ôn nhu. Điều này khiến Liên lão gia tử thật cao hứng, vì vậy ông mới không nói gì, dự định để hai mẹ con nhẹ nhàng, tình cảm nói chuyện.

Mẹ con ruột thịt, chỉ cần tình cảm tốt, chuyện gì cũng dễ nói.

Không ngờ tới, Liên Thủ Tín lại phản ứng lãnh đạm như vậy, không những lãnh đạm mà còn giành trước gây khó dễ, quay ra tính nợ cũ với Liên Thủ Nghĩa.

Liên Thủ Tín ngoài miệng thì phát tác với Liên Thủ Nghĩa nhưng rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe khiển trách Chu thị không có nhân tính, trách bà căn bản không cố kị thân tình với Liên Thủ Tín. Có thể trong chuyện này, đúng là Liên Thủ Tín về tình về lý đều chiếm thế thượng phong, Chu thị thực sự quá đáng. Mặc dù chuyện này cuối cùng vẫn bị ông cản lại nhưng chỉ cần có ý nghĩ như vậy đã là tội ác tày trời rồi.

Trong nội tâm Liên lão gia tử âm thầm lẩm bẩm: “Bị động rồi, bị động rồi.”

Liên Thủ Tín còn nói không cho phép sau này Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa lấy ông cùng Chu thị làm bia đỡ đạn. Những lời này hàm ẩn ý tứ Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa sau này không cần nhất nhất nghe theo ông và Chu thị hay sao?

Chuyện này hỏng bét rồi. Liên lão gia tử trầm ngâm suy nghĩ, không biết sai lầm ở đâu nên cũng không tìm ra được lời nói phù hợp. Bất đắc dĩ Liên lão gia tử nhìn thoáng qua Chu thị.

“Lời kia là do ta nói.” Chu thị giận dỗi nói, trong giọng nói trước sau vẫn bá đạo như vậy, lại thêm vài phần làm nũng, ăn vạ: “Còn không phải do ta nóng vội quá sao. Đại tỷ ngươi lửa cháy đến mông rồi mà mời các nàng đến thương lượng còn không chịu đến. Vợ ngươi một lòng chỉ biết mỗi lão Trương gia, căn bản không để chuyện tình lão Liên gia chúng ta trong lòng. Lúc đó, ta chính là tức giận quá mới buột miệng nói. Không phải cha ngươi đã cản lại rồi hay sao?” Nói xong lời cuối cùng, Chu thị còn trắng mắt liếc Liên Thủ Tín.

Đúng, nên nói như vậy. Liên lão gia tử thầm thở phào một hơi. Những lời này ông không cách nào nói ra miệng, bởi ông còn muốn mặt mũi. Nhưng Chu thị với tư cách mẫu thân lớn tuổi, một nữ nhân nói với nam nhân như vậy cũng được.

Thở phào nhẹ nhõm xong Liên lão gia tử cũng không tránh khỏi vài phần cảm khái. Vẻ mặt cùng giọng nói này của Chu thị đã bao nhiêu năm rồi chưa được thấy. Trước kia khi bọn họ còn trẻ Chu thị vẫn hay nói kiểu đó, thường chỉ thấy những lúc Chu thị không đúng hoặc làm sai chuyện gì.

Mà mỗi lần như thế bình thường vẫn là mọi người bất đắc dĩ nhượng bộ Chu thị. Liên Thủ Tín phận làm con đương nhiên cũng không có lựa chọn khác.

Quả nhiên lần này Liên Thủ Tín cũng cúi đầu im lặng một hồi.

“Mặc kệ chúng con có làm thế nào cũng đều không tốt đúng không?” Đột nhiên Liên Thủ Tín ngẩng đầu lên hỏi.

Hiển nhiên Liên lão gia tử không ngờ tới phản ứng này của Liên Thủ Tín với Chu thị. Lần này quả thật Liên Thủ Tín rất tức giận bởi vì Chu thị không những không hối hận mà còn phản pháo, quay sang chỉ trích, vu oan vợ con hắn.

“Cha, thân thể người dạo này thế nào, còn uống thuốc không ạ?” Liên Thủ Tín đột nhiên hỏi.

“Hả…Thuốc chưa uống hết cha đã khỏi rồi.” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Không phải nói là nương con giả vờ ngây dại sao, đã tốt hơn chưa? Còn dùng đơn thuốc đã kê không?” Liên Thủ Tín lại hỏi nhưng cũng không nhìn Chu thị.

“À…Bà ấy cũng không việc gì rồi. Chính là làm mình làm mẩy một chút thôi.” Liên lão gia tử nghĩ nghĩ rồi lại đáp

“Ta làm sao?” Chu thị nghe đến đây thì không nhịn được nữa rồi. Nhưng mà bà cũng không rảnh rỗi cãi nhau với Liên lão gia tử, bà có chuyện quan trọng hơn phải tố cáo với Liên Thủ Tín: “Lão Tứ. Nương quên nói với ngươi, nha đầu Mạn Nhi kia tâm địa thật độc ác a, nó kê cho ta đơn thuốc kia thiếu chút nữa đắng chết ta. Nó còn cấu kết với con nhãi con Diệp nhi ép buộc đổ thuốc vào mồm ta. Còn có ở trong nhà ngươi…”

“Mạn Nhi kê đơn thuốc sao?” Liên Thủ Tín cắt ngang lời Chu thị nói.

Chu thị im lặng.

“Có thuốc nào lại không đắng? Thuốc không thể uống bậy, lời nói cũng không thể nói lung tung. Làm người cũng phải có chút lương tâm.” Liên Thủ Tín nói.

“Lão Tứ, đây là ngươi đang giáo huấn ta sao?” Chu thị tức giận cao giọng nói.

“Chuyện đại cô phu nhân trong thành đã sáng tỏ rồi sao? Mọi người có gì không hài lòng không?” Liên Thủ Tín căn bản cũng không đáp lời Chu thị mà lại vòng vo sang đề tài khác, hỏi

“Ừ! Chuyện này cũng may nhờ có Ngũ Lang. Cô cả bên kia cũng có đưa tin lại nói chờ cha con Kim Tỏa khỏe lại một chút sẽ trực tiếp qua cảm tạ các con.” Liên lão gia tử liền nói

“Nói cảm ơn cũng khỏi cần đi. Chỉ cần tỷ ấy yên phận làm người là tốt rồi. Nha môn cũng không phải do nhà con mở ra, không phải Ngũ Lang muốn nói thế nào thì được thế ấy. Chuyện này biết bao nhiêu khó khăn, Ngũ Lang thiếu nợ bao nhiêu nhân tình mọi người biết không? Được rồi, nói thế nào mọi người cũng không hiểu. Chúng con có làm cái gì cũng không tốt. Đúng rồi, về sau đừng để tỷ ấy đến cửa nhà chúng con nữa.”

“Sau này nếu có ai không hài lòng mẹ bọn nhỏ hay với mấy đứa nhỏ thì cứ trực tiếp tìm con nói, đừng giáp mặt sau lưng bôi xấu người. Các nàng nói gì, làm gì cũng đều do con bảo họ làm vậy đấy.” Vừa nói chuyện với Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín vừa đứng lên.

Liên Thủ Tín lưu lại một câu này xong, cũng không chờ ai kịp phản ứng gì liền cất bước ra khỏi phòng.

Liên Thủ Tín đi ra tới đại môn mới nghe thấy trong thượng phòng truyền tới tiếng gào khóc của Chu thị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi