TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Lãnh Phong

Beta: Nora

La Tiểu Yến ngẩn người giây lát rồi vội khoát tay nói: “Tẩu thế nào? Tẩu làm sao có chuyện gì được chứ. Tẩu chỉ mong chàng ấy tìm được việc làm, kiếm thêm được vài đồng mỗi tháng thì tốt rồi.”

“Vậy a…” Liên Mạn Nhi chầm chậm đánh giá La Tiểu Yến, trông nàng ta không có vẻ gì là giả bộ thì gật đầu nói: “Nhị tẩu, tẩu cũng biết bây giờ khó tìm việc làm thế nào rồi đấy. Nếu hai người không kén chọn thì để bọn muội thử nghĩ cách xem sao.”

La Tiểu Yến vội nói: “Không kén…không kén, có việc nào thì làm việc đó. Nhị Lang chàng ấy cũng sẽ không nói gì đâu. Dù vất vả nhưng kiếm được tiền trợ cấp thêm trong nhà thì tốt rồi.”

“…Chuyện tìm việc này….không phải nói tìm là tìm được ngay. Bọn muội đã đáp ứng thì nhất định sẽ lưu ý tìm giúp tẩu, nhưng tẩu cũng đừng có gấp.” cuối cùng Liên Mạn Nhi nói với La Tiểu Yến rồi để nàng ta trở về đợi tin tức.

“Ừ…ừ” La Tiểu Yến liên tục gật đầu đáp ứng, thiên ân vạn tạ rồi cáo từ rời đi.

Đợi đến khi mấy người Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đi thăm thú một vòng chung quanh trên núi trở về, người một nhà ngồi quây quần bên nhau, Trương thị liền kể lại chuyện tình La Tiểu Yến cho cả nhà nghe một lần.

Liên Thủ Tín nói: “Chúng ta vừa rồi ở bên ngoài cũng đã gặp Nhị Lang rồi, nó cũng nói chuyện này. Ta đã đáp ứng giúp nó tìm việc, rồi bảo nó về nhà đợi tin.”

Trương thị nói: “Ta cũng sớm đoán được có chuyện như vậy.”

Trước đây nhà cũ có nhiều người lên núi làm công đều là qua Liên Thủ Tín nhờ vả lão Hoàng.

Sau đó hết việc, Nhị Lang cũng từng tới xin Liên Thủ Tín việc làm, nói là kiếm tiền nuôi Nhị Nữu Nữu, Liên Thủ Tín cũng giúp đỡ một phen. Ở niên đại này, thương nghiệp chưa phát triển, công nghiệp lại chưa có, người dân thường chủ yếu dựa vào đất kiếm ăn, muốn tìm việc làm tăng thêm lợi tức vô cùng khó khăn.

Nhị Lang cùng La Tiểu Yến thành thân vừa phải cung cấp nuôi dưỡng Liên Thủ Nghĩa và Hà Thị, lại phải gồng gánh một đại gia đình La gia. Khi cả nhà Liên Mạn Nhi nói tới hai người cũng đã dự đoán sẽ có một ngày xảy ra tình huống này.

Chỉ cần hai người Nhị Lang và La Tiểu Yến an phận biết tiến thoái, nhà Liên Mạn Nhi cũng không ngại giúp một tay.

Liên Thủ Tín hỏi: “Nàng cũng gặp vợ Nhị Lang hai lần rồi, nàng thấy người này thế nào?”

Trương thị suy nghĩ một chút liền nói: “Người này nhìn cũng là người giỏi giang, nói chuyện cũng thật thà thẳng thắn. Chỉ là động một chút lại quỳ xuống dập đầu. Ta cũng không biết nói cụ thể nó ra làm sao nhưng cảm giác thực không thoải mái.”

Trương thị nói không sai. La Tiểu Yến tài giỏi thì không cần phải nói, nói chuyện tán gẫu cũng không khác nữ nhân nhà nông. Chẳng qua là có chút tâm cơ cùng tính toán nhưng giấu không sâu, cũng không có quá nhiều mưu mẹo. Về phần Trương thị thấy không thoải mái, Liên Mạn Nhi cho rằng là do thái độ của La Tiểu Yến.

Thái độ La Tiểu Yến hấp tấp lấy lòng Trương thị thái quá khiến Trương thị không thoải mái.

Trương thị nói tiếp: “Hôm nay nàng ta ôm Nhị Nữu Nữu tới ta thấy cũng không tệ lắm. Còn nói là ưu tiên để Nhị Nữu Nữu bú sữa, không biết ở nhà có đúng như thế không?!”

Mặc dù Trương thị thiện lương nhưng không phải nàng không hiểu biết.

Liên Mạn Nhi nói: “Để lát nữa con dặn dò mẫu thân Tiểu Khánh ngày thường để mắt một chút. Trong cùng một thôn nếu thật có chuyện gì cũng không dễ giấu giếm.”

Trương thị gật đầu: “Ừ. Làm vậy đi. Để lát nữa mẹ nói với thẩm ấy. Nếu La Tiểu Yến thực là người tốt, thực tâm đối đãi với Nhị Lang và Nhị Nữu Nữu thì chúng ta giúp nàng một tay cũng thấy thoải mái trong lòng.”

Liên Thủ Tín gật đầu: “Đúng.”

Liên Thủ Tín cũng có hảo cảm với thằng cháu trai này. Nhưng đối với La Tiểu Yến và La gia, Liên Thủ Tín chưa tin tưởng được. Đây là nhân chi thường tình. Huống chi đối với mối hôn sự này, Liên Thủ Tín vẫn thấy Nhị Lang chịu thiệt.

Liên Mạn Nhi nói: “Ở lâu mới biết lòng người. Chúng ta cứ từ từ quan sát rồi hẵng kết luận. Con nghĩ rằng sau này La Tiểu Yến sẽ tới cửa nhà chúng ta không ít lần đâu. Nếu không thì tại sao Nhị Lang ca muốn tìm việc làm lại không để Nhị Lang ca tự mình tới đây chứ.”

Tuy là thân thích nhưng La Tiểu Yến cùng nhà Liên Mạn Nhi cũng không quá quen thuộc, không có tình cảm ràng buộc. Tình cảnh như vậy thật không dễ đến nhà người ta mở miệng nhờ vả. La Tiểu Yến vội vàng đến như vậy hẳn là trong lòng có tính toán.

Liên Thủ Tín sầu lo bất mãn nói: “Xem ra nàng ta càng có tâm nhãn hơn so với Nhị Lang. Nhị Lang nhất định không đấu lại nàng.”

Liên Mạn Nhi thầm cười trong lòng, chuyện này rõ ràng căn bản không cần nói. Ngược lại Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy Nhị Lang cưới một người vợ có chút tâm nhãn cũng không phải chuyện xấu. Chỉ mong La Tiểu Yến đừng đem chút khôn vặt đó đi làm chuyện xấu, cũng đừng có dã tâm quá lớn. La Tiểu Yến này có chút tâm nhãn, dám nghĩ, dám làm, sau này có lẽ vẫn có chút công dụng.

Người một nhà vừa nói chuyện phiếm vừa bàn chuyện tìm việc cho Nhị Lang.

Liên Thủ Tín nói: “Đáng tiếc trên núi không còn công trình, vùng lân cận cũng không còn việc nào tốt nữa. Nhị Lang cũng không có tay nghề, không thể làm công lâu dài, nếu để nó tới làm ở thôn trang này thì lại không tốt lắm.”

Trương thị nói: “Vợ Nhị Lang nói là không kén chọn nhưng theo ta thấy thì có vẻ là vẫn muốn làm việc ở thôn trang này đi.”

Liên Thủ Tín tiếp lời: “Quản sự trong thôn trang đã đủ rồi, người ta làm việc cũng tốt, không thể vì nó lại đuổi người ta đi.”

Liên Mạn Nhi liền nói: “Chuyện này cần phải tìm ở nơi khác thôi.” Trước giờ Liên Mạn Nhi chưa từng có suy nghĩ sẽ để Nhị Lang đến đây làm việc: “Theo con thấy nơi này cũng không xa huyện thành lắm, chúng ta thử dò la xem xung quanh đây có cửa hàng nào cần thuê người làm việc không. Chúng ta cũng không cần phải ra mặt, cứ tùy tiện phân phó một chưởng quỹ đi lo liệu là được rồi.”

Nếu quả thật có thể làm việc ở cửa hàng, tiền công chắc chắn nhiều hơn hẳn. Nhà Liên Mạn Nhi có hai cửa hiệu ở huyện thành, chưởng quầy cũng giao thiệp rộng, mua bán nhiều, tìm một việc làm lao động chân tay cũng không phải là việc khó gì.

Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Biện pháp này được lắm. Vậy cứ theo cách này mà làm.”

Bàn xong chuyện này, cả nhà quyết định đi dạo chung quanh xem xét trang viện. Trang viện này cũng không xây dựng trong La gia thôn mà được kiến tạo ở bên ngoài, phía trước có sông, phía sau dựa núi, là chỗ ở rất lý tưởng. Liên Mạn Nhi hôm nay tới đây chủ yếu là để xem xét, ngoài ra còn có ý định khác. Nàng dự tính dựng một trại vịt ở đây. Đám vịt ở nhà đã lớn, lại được nuôi dưỡng thành thục không cần Liên Mạn Nhi đích thân chiếu khán nữa nên có thể chuyển dần sang nuôi bên này.

Nơi này cách huyện thành gần hơn, về sau vận chuyển cũng thuận lợi. Hơn nữa chỗ này cũng rộng lớn, chuồng trại cũng có thể nuôi nhốt tốt hơn so với ở nhà.

Liên Mạn Nhi nhìn trúng mảnh đất trống phía tây trang viện liền thương lượng cùng Liên Thủ Tín và Ngũ Lang, sau đó liền định xuống sẽ xây chuồng vịt ở đây.

Chờ chính sự xong xuôi, La Vương thị đã sớm dẫn người thu xếp một bàn ăn thịnh soạn. Cả nhà ăn cơm, nghỉ ngơi một lát sau đó lên đường về Tam Thập Lý Doanh Tử.

Liên Mạn Nhi dặn dò Tiểu Khánh vài câu. Lúc trở về xe ngựa các nàng cố ý đi loanh quanh trạm gác cao ở bên cạnh La gia thôn. Xe ngựa dần chậm lại, Liên Mạn Nhi vén rèm xe lên rồi nhìn theo hướng Tiểu Khánh chỉ.

Đầu phía đông thôn La gia có một ngôi viện không lớn lắm. Viện này không ngay ngắn như nhà nông thông thường mà dựa theo địa thế để xây lên, trừ vách tường xài chung với hàng xóm là thẳng với bên ngoài, còn các hướng khác đều tròn méo bất quy tắc. Tường bao bốn phía chỉ có một ít là xây bằng đá, còn lại đều cùng nhánh cây để dựng tạm bợ. Chỉ nhìn qua cũng biết nhà này sống không khá giả gì.

Đây chính là nhà La Tiểu Yến, rất dễ nhận biết.

Bởi vì tường viện bốn phía trống trải nên đứng ở đây rất dễ dàng nhìn thấy tình hình trong viện. Trong viện thu dọn cũng được coi là chỉnh tề, trước sau đều có vườn rau xanh. Có điều ngôi nhà ba gian ở giữa rất đơn sơ. Nhà đất nóc cỏ tranh, đến một cái mái ngói cũng không có. Từ nơi này nhìn sang còn có thể nhìn thấy bên trong cửa sổ tối om om. Bên cạnh nhà chính là một gian nhĩ phòng còn thấp hơn nhà chính khoảng chừng một xích (0,33m).

Nghe nói hai vợ chồng La lão gia và hai đứa con ở gian nhà giữa. Hai vợ chồng La Tiểu Yến và hai bé gái thì ở nhĩ phòng bên cạnh.

“Nhị lang tính toán cái gì đây không biết!” Liên Thủ Tín ngồi trên xe lớn tiếng la lên. Trông thấy cảnh quang nhà La Tiểu Yến như vậy hắn bất giác bóp chặt cổ tay nói. Phòng nhỏ như vậy, Nhị Lang lại cao lớn, vừa giơ tay lên đã có thể đụng đến nóc nhà.

Cho dù không có gánh nặng La gia thì điều kiện sống ở đây cũng đã cách nhà cũ Liên gia một vạn dặm. Nếu như Nhị Lang tái giá bình thường thì hiện tại hắn đã ở trong Tây sương phòng của nhà cũ.

Trương thị cũng thở dài nói: “Điều kiện như thế này muốn lấy vợ sợ là khó khăn…”

Liên Mạn Nhi đem tin tức mới hỏi thăm được từ chỗ Tiểu Khánh tới nhỏ giọng kể lại cho Trương thị nghe: “… Nghe nói nhà họ trước kia cũng có nhà cửa đoàng hoàng ở trong thôn nhưng người trong nhà bị bệnh không có cách nào khác phải đem phòng ốc bán đi, tùy tiện ra ngoài này dựng mấy gian phòng.”

Bình thường đứng đứng đắn đắn chu đáo nghiêm chỉnh xây dựng nhà cửa mới gọi là cái nhà ở. Mà loại xây đắp cỏ tranh rách nát như La gia chỉ có thể gọi là lều.

Trước kia nghe qua gia cảnh La gia, Liên Thủ Tín cùng Trương thị đã cảm thấy Nhị Lang sau này sẽ vất vả. Hiện tại tận mắt nhìn thấy quang cảnh nhà ở này, hai vợ chồng mới phát giác ra gánh nặng của Nhị Lang còn nặng hơn so với họ tưởng tượng rất nhiều.

Nhị Lang tính toán như thế nào vậy hả?

Liên Mạn Nhi cũng không biết. Nhưng chuyện này cũng lại một lần nữa khẳng định phẩm chất của Nhị Lang là rất nghe lời vợ, vì vợ mà sẵn sàng đánh đổi, bao nhiêu khổ cũng có thể chịu được.

Về đến nhà Liên Thủ Tín cứ mãi rầu rĩ không vui.

Chuyện này Trương thị dễ dàng thông thấu (thông suốt, thấu hiểu) hơn Liên Thủ Tín nên nhẹ giọng an ủi: “Bọn nhỏ đã lớn rồi, đều tự có chủ ý của mình. Chính con nhà mình cũng chưa chắc đảm bảo sau này chuyện gì cũng như ý mình muốn, huống chi là cháu. Như chuyện nhà cũ kia, tuy điều kiện coi như cũng được, nhưng Nhị Lang thật muốn tìm vợ tử tế cũng không dễ. Như bây giờ là được rồi, sau này dần dần sẽ tốt lên.”

Liên Thủ Tín liền nói: “Ta cũng không phải đang nghĩ chuyện này. Chuyện hôm nay trong trang có ai nói với nàng chưa.”

Trương thị khó hiểu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Liên Thủ Tín đáp: “Người ta nói La gia này kết thân với Nhị Lang là do coi trọng nhà chúng ta.”

Trương thị nói: “Có chuyện này thật sao. Sao không ai nói với ta.”

Liên Mạn Nhi liền nói: “Đây còn không phải do có con và tỷ luôn ở đấy à. Mặc dù không ai nói đến chuyện này nhưng những người ở trong trang nghĩ như vậy cũng không phải là số ít.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi