TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Gà

Beta: Nora

Thẳng đến khi đám bụi mù đoàn xe của Trầm gia lưu lại biến mất trong tầm mắt, người đi đưa tiễn mới rối rít lên ngựa, lên xe trở về thành. Liên Mạn Nhi nghĩ dù sao hôm nay cũng không còn việc gì gấp nên bảo phu xe đánh xe sang một bên, đợi cho đám người thưa thớt dần, xe của các nàng mới chậm rãi lăn bánh.

Lỗ tiên sinh đi rồi sau này không biết còn có cơ hội trở lại phủ Liêu Đông không nữa. Mà Ngũ Lang đi chuyến này cũng phải mất tới hai tháng. Mặc dù hai người đó ra đi lần này là vì tiền đồ tươi sáng hơn. Song, ly biệt dù sao cũng là ly biệt, trong lòng ba người khó tránh khỏi trống trải.

Liên Mạn Nhi lại càng thấy mất mát hơn vì thiếu Trầm Cẩn. Khó có được bằng hữu hợp ý nhau như vậy nhưng quen biết còn chưa được bao lâu thì đã mỗi người một phương. Lỗ tiên sinh thì còn có hi vọng trở lại phủ Liêu Đông. Còn Trầm Cẩn đi chuyến này chính là cả đời.

Còn Trầm Lục. Nghĩ đến Trầm Lục, tâm tình Liên Mạn Nhi có chút phức tạp.

“Haiz. . . . . .” Tiểu Thất ở bên cạnh Liên Mạn Nhi thở dài một hơi.

Liên Mạn Nhi rất vui mừng vì có người cắt đứt suy nghĩ của nàng, nàng xoay sang bên cạnh liền thấy Tiểu Thất đang cau lại mày nhỏ, gương mặt bánh bao tràn đầy buồn bã.

“Sao vậy?” Liên Mạn Nhi đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt mập mạp của Tiểu Thất, cười hỏi.

“Lòng đệ thấy khó chịu.” Tiểu Thất xoa xoa chỗ bị Liên Mạn Nhi nhéo, sau đó nhích tới bên cạnh Liên Mạn Nhi: “Ca ca đi rồi, Tiểu Cửu ca cũng đi luôn, phải hơn một tháng mới có thể trở về đó tỷ.”

Tiểu Thất không nỡ xa Ngũ Lang là đương nhiên, đồng thời nó cũng không nỡ xa Trầm Khiêm, người bằng hữu tốt, cũng là người chơi cùng này. Những ngày qua đợi ở phủ thành, Tiểu Thất gần như lúc nào cũng ở cùng một chỗ với Trầm Khiêm, hai người đúng là ý hợp tâm đầu.

“Hơn một tháng cũng không tính là dài. Hơn nữa, bọn họ nhất định sẽ trở lại mà.” Liên Mạn Nhi khuyên giải, an ủi.

“Dạ. Sau này Lỗ tiên sinh không trở lại nữa hả tỷ?” Tiểu Thất ngẩng đầu lên hỏi Liên Mạn Nhi.

Tiểu Thất hẳn đã biết đáp án của vần đề này rồi. Giờ nó hỏi Liên Mạn Nhi như vậy, chẳng qua là trong lòng vẫn mong đợi, hi vọng Liên Mạn Nhi có thể nói ra một đáp án khác.

“Cũng không chắc chắn.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Có lẽ chừng hai năm nữa Lỗ tiên sinh có thể đến chỗ chúng ta làm quan? Mà nếu ngài ấy không thể đến chỗ này của chúng ta, qua hai năm nữa, đệ cũng đã lớn rồi, đệ có thể đến thăm ngài ấy.”

Quả nhiên, Liên Mạn Nhi vừa nói như thế, Tiểu Thất liền cao hứng.

“Dạ, Dạ.” Tiểu Thất mím môi, gật đầu thật mạnh một cái: “Tỷ, chờ thêm hai năm nữa, chúng ta cùng đi thăm Lỗ tiên sinh ha.”

“Ngoan” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Thất, trong lòng lại nghĩ không uổng công nàng thương yêu Tiểu Thất, bất kể là có chuyện tốt gì, Tiểu Thất cũng sẽ nghĩ tới nàng. Đi thăm Lỗ tiên sinh, Tiểu Thất cũng nhớ là phải đi cùng với nàng.

“Qua hai năm nữa đệ đã trưởng thành, đã có thể xuất môn rồi.” Tiểu Thất vừa nắm chặt tay nhỏ vừa thì thầm nói.

Liên Mạn Nhi nhìn dáng vẻ của Tiểu Thất không khỏi nín cười. Lần trước Lỗ tiên sinh về quê nhà và lần này vào kinh đều không mang theo Tiểu Thất. Một phần nguyên do trong đó cũng là do Tiểu Thất còn quá nhỏ tuổi.

Độ tuổi này của Tiểu Thất là lúc ham vui nhất. Nó rất thích xuất môn, lại bởi vì tuổi nhỏ mà bỏ lỡ hai cơ hội tốt, cũng không thể không buồn bực. Cũng may Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đều đã dỗ dành Tiểu Thất, nói để nó ở nhà là có nguyên nhân rất quan trọng, là vì Liên Thủ Tín và Trương thị, cha mẹ không nỡ xa tiểu nhi tử.

Vì vậy, Tiểu Thất không hề oán trách gì. Nhưng trong lòng Tiểu Thất từng bày tỏ, nó vô cùng vô cùng hi vọng có thêm tiểu đệ đệ, nếu không có tiểu đệ đệ thì tiểu muội muội cũng được.

Lúc này Liên Mạn Nhi không hề biết rằng, bởi vì ngày bé phải trải qua những kinh nghiệm như vậy, sau này Tiểu Thất lớn lên vô cùng vô cùng yêu thích ngao du thiên hạ.

Trở lại ngõ Tùng Thụ, cả nhà vừa mới an trí thỏa đáng xong, Chung quản sự đã tới tìm.

Chung quản sự tới tìm cũng không có chuyện gì. Khoản giá của rượu nho, Trầm gia đã thanh toán xong. Số bạc đó đã được Liên Mạn Nhi gửi vào ngân hiệu Đại Thành. Ngân phiếu mà Ngũ Lang mang vào kinh, phần lớn là dùng số bạc kia để đổi.

“… Trước khi Lục gia đi đã dặn dò tiểu nhân cẩn thận, gia đình Tứ lão gia nếu có chuyện gì cứ việc mở lời, nhất định không được khách sáo.” Chung quản sự trịnh trọng nói với Liên Thủ Tín: “Trong phủ Liêu Đông này, chắc hẳn không có chuyện gì mà chúng ta không thể giải quyết.”

Liên Thủ Tín vô cùng cảm động. Trầm Lục đã từng nói như vậy trong ngày tổ chức yến hội, hiện tại Chung quản sự lại trịnh trọng cất công tới đây, đủ để thấy Trầm Lục thật sự xem đây là chuyện quan trọng mà phân phó. Hơn nữa, việc này còn biểu thị quan hệ của ông với Chung quản sự không tệ, điều này giúp ích cho ông rất nhiều.

Liên Thủ Tín liền bàn bạc với Liên Mạn Nhi nhanh chóng đi đặt mua tiệc rượu, muốn giữ Chung quản sự lại ăn cơm.

“Cha, con nghe nói Chung quản sự rất thích ăn vịt nướng. Như vậy đi, chúng ta cứ mời ông ấy đến Thuận Đức Phường ăn. Nhân tiện để cho Trần chưởng quỹ và Chung quản sự giao thiệp với nhau nhiều hơn, sau này nếu chúng ta không có ở phủ thành, Thuận Đức Phường có chuyện gì sẽ để cho Trần chưởng quỹ trực tiếp đến tìm Chung quản sự, thuận tiện hơn nhiều… Chúng ta sẽ đặt một bàn tiệc vịt nướng, xem Chung quản sự còn có bạn tốt nào không, mời bọn họ đến cùng luôn.” Liên Mạn Nhi liền nói với Liên Thủ Tín.

Vịt nướng của Thuận Đức Phường phải đặt trước mới được. Nhưng mỗi ngày đều lưu lại một vài con, thuận tiện cho chủ nhân có thể tùy thời dùng đến.

“Chủ ý này hay lắm, cha nhất thời cao hứng, không nghĩ tới cái này.” Liên Thủ Tín vui mừng nói rồi vội dẫn Chung quản sự tới Thuận Đức Phường.

Liên Thủ Tín không phải con người hoàn mĩ, ông có khuyết điểm rất rõ ràng. Nhưng đồng thời, ưu điểm của ông cũng rất rõ ràng, một trong số đó cũng là điều mà Liên Mạn Nhi thích nhất, đó là ông chịu tiếp nhận lời khuyên. Ở nhà ông có thể lắng nghe lời nói của con cái, mà ra ngoài làm việc, ông có thể tiếp nhận ý kiến của các chưởng quầy và quản sự.

Liên Thủ Tín và Chung quản sự đi tới Thuận Đức Phường. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất không đi theo, hai người ngồi trong thư phòng, Liên Mạn Nhi vừa lật xem sổ sách vừa nhìn Tiểu Thất làm bài tập. Trong thư phòng có đốt lò, trong phòng còn đặt hai chậu than, hai hài tử chỉ mặc áo kép nhưng cũng rất thoải mái.

“Tiểu Thất, đệ muốn tìm một tiên sinh khác hay là theo Sở tiên sinh đọc sách?” Chờ Tiểu Thất làm xong bài tập, Liên Mạn Nhi cũng buông sổ sách xuống, nhìn về phía Tiểu Thất hỏi.

“Tỷ, đệ nghĩ, đệ muốn theo Sở tiên sinh.” Tiểu Thất suy nghĩ một chút rồi nói.

“Có mà đệ thích làm bạn với tiểu Cửu ca ấy.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Sở tiên sinh rất tốt, cho dù chúng ta muốn tìm được người tốt như Sở tiên sinh và Lỗ tiên sinh cũng khó.” Tiểu Thất hi cười hì hì gật đầu, lại nghiêm mặt nói.

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu, trên phương diện này, cả Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều có chung cách nhìn: “Tuy vậy, nếu đệ theo học Sở tiên sinh, đệ nên rõ ràng, Sở tiên sinh sẽ không ra khỏi Trầm phủ.”

“Tỷ, đệ biết mà.” Tiểu Thất ngồi nghiêm chỉnh một chút, nhìn Liên Mạn Nhi nói: “Nếu đệ không tới Trầm gia được thì sẽ giống như ca ca đến thư viện, một tháng đi vài ngày là được. Khi đệ và Tiểu Cửu ca ở trong viện của Sở tiên sinh, Sở tiên sinh và Tiểu Cửu ca đều rất chiếu cố đệ. Lục gia có chuyện gì cũng có thể phân phó. Tỷ, những ngày đệ đọc sách ở trên núi không phải rất tốt sao, ở phủ thành này cũng giống như vậy đó.”

Tiểu Thất nói như vậy xong thì giống như tính khí bướng bỉnh của tiểu thiếu niên, chớp chớp mắt to nhìn về phía Liên Mạn Nhi.

“Nếu đệ đã nghĩ như vậy thì không thành vấn đề.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Sau khi Lỗ tiên sinh đi, chuyện sắp xếp việc đi học sau này cho Tiểu Thất cũng được quyết định trước rồi. Ít nhất, trước kì khảo thí đồng tử của Tiểu Thất, hàng ngày nó vẫn tới trường tư thục trên trấn trên đọc sách, khi về nhà thì sẽ có Ngũ Lang dạy. Mỗi tháng, Tiểu Thất còn có thể đi theo Ngũ Lang tới phủ thành đến học chỗ Sở tiên sinh.

******************

Sau khi đưa tiễn Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang đi, Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ở lại phủ thành mấy ngày, mắt thấy Thuận Đức Phường và một cửa hàng khác đều làm ăn thuận lợi, hết thảy mọi chuyện đều an bài thỏa đáng, ba người liền lên đường quay về Tam Thập Lý Doanh Tử.

Trên đường đi, vẫn nghỉ tại huyện Cẩm Dương một đêm như cũ, sáng ngày hôm sau liền về tới nhà từ sớm.

Lần này, mấy người Liên Mạn Nhi ở lại phủ thành khoảng thời gian không ngắn, vừa đến nhà, Trương thị, Liên Chi Nhi, Lý thị, Trương Thải Vân liền đi ra nghênh đón, cả nhà thân thân thiết thiết quay về hậu viện nói chuyện.

Liên Mạn Nhi trước tiên lấy ra từng món quà mua tặng cho mọi người.

Lễ vật cho Lý thị là một hộp điểm tâm tinh xảo, trong đó đựng bốn loại bánh hạt đào mua ở cửa hàng điểm tâm ngon nhất trong phủ thành, một xấp gấm xanh có hoa văn chữ Vạn nối tiếp nhau, một hộp sâm Cao Ly, còn có một hộp Hương Chi. Tặng cho Trương thị là hai thước vải, một hộp Hương Chi và một hộp phấn Hàng Châu. Cho Liên Chi Nhi và Trương Thải Vân cũng là một hộp Hương Chi, một hộp phấn Hàng Châu, hai cây trâm hoa.

“Phần cho Diệp Nhi và Gia Ngọc cũng giống như vậy.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Ngoài ra, còn có một chút điểm tâm.

“Bộ cho Gia Ngọc, lát nữa mẹ sẽ sai người mang qua cho nó, lại đưa qua hai hộp điểm tâm trong số này cho cha mẹ Gia Hưng nếm thử.” Trương thị liền nói: “Còn bộ của Diệp Nhi, chờ đến buổi chiều thì mang qua cho nó.”

Phân chia quà cáp xong, cả nhà lại ngồi quây quần với nhau, đám người Trương thị ta một câu ngươi một câu, hỏi thăm chuyện ở phủ thành.

“… Vị Ngũ tiểu thư kia đúng là tiến cung làm hoàng hậu sao?” Trương thị hỏi.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu. “Mấy chiếc hà bao mà chúng ta thêu tỷ ấy khen ngợi rất nhiều.”

“Người ta có vật tốt gì là chưa từng thấy, đây chính là coi trọng tình nghĩa. Nghe mọi người nói thì cô nương này đúng là không tệ.” Lý thị liền nói.

“Đúng thế, phong thái toàn thân kia, vừa nhìn đã biết là quý nhân, là có mệnh làm Hoàng hậu nương nương.” Trương thị liền nói: “Lỗ tiên sinh sau này chắc sẽ ở lại kinh thành không trở lại?”

“Hẳn là như vậy.” Liên Mạn Nhi đáp.

“Vậy ca con đi theo chuyến này, thật sự sẽ được diện kiến hoàng thượng chứ?” Trương thị lại hỏi.

Lý thị, Trương Thải Vân và Liên Chi Nhi đều nhìn Liên Mạn Nhi tỏ vẻ chờ mong.

Hỏi nhiều vấn đề như vậy, đây mới là điều mà bọn họ quan tâm nhất.

“Vâng, nhất định có thể.” Liên Mạn Nhi rất xác định gật đầu, nói.

Nhất thời, mấy người đều tươi cười rạng rỡ.

“Ngũ Lang của chúng ta đã có thể nhìn thấy Chân Long Thiên Tử rồi!” Lý thị và Trương thị cùng cảm khái.

Trương thị và Lý thị đều thấy hạnh phúc

Hạnh phúc thật ra chỉ đơn giản như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi