TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: mai nguyen Beta: Nora Chu thị nghe Tưởng thị nói vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, bà nghiêng đầu đi, hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, sau đó không được tự nhiên mà thu hồi tầm mắt.

Tựa hồ bị Tưởng thị đi vào cắt ngang, Chu thị đột nhiên không còn muốn tiếp tục mắng chửi người nữa rồi.

Liên lão gia tử trầm mặt ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng thị một cái.

” Vợ Kế Tổ, đồ thêm trang cho Chi Nhi…”

“Ông nội, cháu đang muốn nói với lão nhân người chuyện này.” Tưởng thị không đợi Liên lão gia tử nói xong mà lập tức ngắt lời, cẩn thận từng li từng tí nói: “Chuyện này không thể trách bà nội, lỗi do cháu.”

“Lỗi của cháu?” Liên lão gia tử nhìn lướt qua Tưởng thị, rồi lại nhìn lướt qua Chu thị, rõ ràng ông không tin những lời Tưởng thị vừa nói. “Ông biết cháu là đứa nhỏ ngoan. Cháu làm người thế nào, mọi người đều biết, cháu không cần thay bà nội vác trách nhiệm này.”

Nghe Liên lão gia tử nói xong, vốn Chu thị đã tiêu tan lửa giận, bây giờ lại đột ngột tăng lên.

“Ngươi là đồ con rùa rụt cổ, không phải ngươi đang chướng mắt ta sao…”

“Ông nội, chuyện này quả thật nên trách cháu.” Tưởng thị mắt thấy Chu thị lại muốn cùng Liên lão gia tử la hét ầm ĩ, liền vội vàng giải thích: “… Vốn còn chuẩn bị hai miếng da gói đồ, là cháu không trông coi cẩn thận, để cho Đóa Nhi… Đóa Nhi không cẩn thận làm hỏng mất. Không kịp làm cái khác, nên cháu mới thay giày vào, gom góp cho đủ bốn dạng lễ.”

“Cái gì?” Đây là lần đầu tiên Liên lão gia tử nghe nói đến chuyện này, liền lập tức kinh ngạc: “Chuyện lớn như vậy, Đóa Nhi làm sao lại không cẩn thận như thế, sao không ai nói cho ta biết.”

Hỏi xong, Liên lão gia tử theo bản năng liếc nhìn Chu thị.

Chu thị hừ trong mũi một tiếng, bà xoay sang hướng khác, cố ý không nhìn Liên lão gia tử.

Tưởng thị liền nói: “Ông nội, ngày đó ông ra ngoài, không có ở nhà. Chờ ông trở lại, bà nội sợ ông tức giận nên không dám nói ra chuyện này.”

Nếu như chuyện đúng là như vậy, quả thật ông đã trách lầm Chu thị. Liên lão gia tử nghĩ như vậy liền nhìn Chu thị, nhưng mà, ông chỉ thấy cái ót của bà.

Liên lão gia tử trầm mặc hồi lâu.

“Nếu là như vậy, cũng không còn mảnh vải nào khác hay sao? Không còn vải thì mua thêm miếng khác không được à.” Trầm mặc qua đi, Liên lão gia tử lại hỏi Tưởng thị, một câu cũng không đề cập đến Liên Đóa Nhi, nội tình sự việc ra sao cũng không hỏi tới.

Tưởng thị cúi thấp đầu. Nàng len lén liếc nhìn Chu thị, đối với câu hỏi của Liên lão gia tử, nàng cũng không trả lời.

“Nếu có mảnh vải khác, ta có thể không dùng à?” Rốt cục Chu thị cũng quay đầu lại, tức giận nói: “Không phải là do không có à. Ngươi còn biết nói mua. Chỉ có mấy đồng tiền như vậy, vạn nhất trong nhà đụng phải chuyện gì, không có tiền thì biết xử lí làm sao? Thò tay đòi tiền người ngoài à, bộ dễ đòi lắm sao? … Bốn dạng lễ còn thiếu món nào nữa chứ, những thứ đó không phải đều làm từ chất liệu tốt sao? Bản thân ta còn không nỡ dùng, đều mang cho nó hết, nó còn chọn lựa gì nữa?”

“Ta biết ả quá mà, trong lòng ả còn ghi hận ta. Bây giờ người ta đã là quan phu nhân, muốn mượn cớ này quét sạch mặt mũi ta, gây khó dễ ta. Coi ta là người dễ khi dễ lắm sao. May mắn là những thứ thêu thùa kia không phải do ta làm, nếu không, không biết còn chọn món nào khác nữa không, ả còn định cho ta bao nhiêu lỗi nữa!”

“Ta cũng không thể mắng ả. Nếu ta mắng ả, người ta liền lấy gậy đánh ta, mang ta bỏ tù. Bây giờ có lỗi, có phải nên tới chém đầu ta không?”

Chu thị nói xong liền hung tợn rướn cổ dài ra, làm bộ như đang nghển cổ đợi giết, bày ra bộ dáng bà không sợ hãi và lên án Trương thị tàn nhẫn.

“Dầu muối không vào, dầu muối không vào mà.” Liên lão gia tử bị Chu thị náo loạn, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai lổ tai vang lên ong ong. Ông biết có nói gì với Chu thị cũng không có kết quả, liền quay đầu qua hỏi Tưởng thị.

“Cháu mang mấy thứ đó đưa qua, Tứ thúc, Tứ thẩm cháu có nói gì không? Biểu hiện trên mặt thế nào?” Liên lão gia tử hỏi Tưởng thị.

“Tứ thúc cùng cha Đại Nữu Nữu đang ở tiền viện nói chuyện. Tứ thẩm nhìn thấy cháu lấy đồ thêm trang ra cũng chưa nói gì, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì.” Tưởng thị liền nói.

“Không có chí khí a!” Chu thị trừng mắt liếc Liên lão gia tử, khinh thường nói: “Ngươi sợ hãi bám lấy người ta như cao thuốc dán. Trong nhà người ta núi vàng núi bạc, có thứ tốt nào mà chưa từng thấy, sao người ta còn để ý kỹ đồ ta cho? Chỉ bằng ả, ả cũng không nhận ra được. Hơn nữa, ai nói đó là vải may quần áo liệm cho ta? Coi như nhìn ra thì thế nào, ả có thể làm nũng tận trời sao!”

“Lúc ấy chưa nói gì, trên mặt cũng không lộ ra biểu hiện gì…” Liên lão gia tử không phản ứng lại lời Chu thị mà tự nhủ: “Vậy vừa nãy nàng dâu kia đến nói với chúng ta, rốt cuộc là chuyện ở đâu ra?”

“Chuyện này… Chỉ sợ sau khi cháu về, Tứ thẩm bên kia đã nhìn ra a.” Tưởng thị nói.

“Nhất định là nha đầu Mạn Nhi kia, mắt nó tinh như cú vọ, không chịu nhường ai.” Chu thị nói chắc chắn như đinh đóng cột.

” Tứ thẩm… đoán chừng…” Tưởng thị úp úp mở mở, chỉ nói nửa câu rồi không chịu nói tiếp.

Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, cúi đầu tính toán hồi lâu.

“Lão Tứ cùng vợ lão Tứ đều là người hoà nhã. Trong nhà chúng ta ra ra vào vào chút chuyện gì, đoán chừng người ta cũng biết. Chắc là ở trước mặt có thấy cái gì cũng sẽ không nói. Đây là đại hỉ sự của Chi Nhi, ai cũng đều được lưu mặt mũi cho… Đều đã trải qua cuộc sống khổ cực, chắc cũng không chú ý nhiều như vậy… Bất kể ra sao, với hai người bọn họ, ngoài mặt chắc không có trở ngại.” Liên lão gia tử nhắm mắt, lầm bầm lầu bầu.

“Đi mua thêm một miếng vải bố, tranh thủ thời gian làm chút gì, rồi đi đổi cặp giày kia về đây, nói là do sơ ý cầm nhầm.” Sau khi lầm bầm lầu bầu một hồi, Liên lão gia tử mở mắt, phân phó.

“Muốn mua thì tự ngươi đi mà mua, mua về rồi tự ngươi làm luôn đi.” Chu thị lạnh lùng nói: “Không thể dung dưỡng tính tình này của chúng nó thành thói quen. Có bản lĩnh, ả trả vật kia trở lại cho ta, ta vừa lúc có chỗ hữu dụng.”

“Ngươi cái lão già kia, việc gì phải nghĩ ngợi cách lấy lòng gia đình người ta mà đánh mất mặt mũi của mình. Ngươi chịu được hạ thấp tác phong vậy à. Ngươi muốn làm gì thì tự ngươi đi mà làm, đừng sai sử ta. Ta lão bà sắp xuống mồ, các ngươi ai không sợ ta làm bậy thì cứ đến gọi ta đi!”

****************

Ngày hôm sau, chuyện Liên lão gia tử và Chu thị cải vã ở nhà cũ được Liên Diệp Nhi truyền đến tai Liên Mạn Nhi không sót một từ.

“Cứ như vậy đã xong rồi?” Liên Mạn Nhi nghe Liên Diệp Nhi thuật lại xong, liền nghi hoặc hỏi.

“Đúng vây.” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Về sau cũng không thấy người nào ra ngoài mua vải bố, cũng không thấy đại tẩu vội vàng thêu thùa gì cả.”

Liên Mạn Nhi khẽ cau mày, suy nghĩ một hồi.

“Chẳng phải nói là ban đầu có chuẩn bị hai miếng da gói đồ, sau đó nói Đóa Nhi không cẩn thận làm hỏng, chuyện này là thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Mạn Nhi tỷ, muội cũng đang muốn nói với tỷ chuyện này.” Liên Diệp Nhi lại kề sát người vào Liên Mạn Nhi: “Chuyện này muội phải theo Nha Nhi và Lục Lang hỏi mới được đó. Hôm ấy ngoại trừ bà nội và một nhà đại tẩu ở nhà, những người khác đều đi ra ngoài, cho nên không biết.”

“Hai cái bao da gói đồ kia không phải Liên Đóa Nhi không cẩn thận làm hỏng, mà là nàng cố ý dùng kéo cắt đó.” Liên Diệp Nhi liền nói.

Liên Mạn Nhi nhíu mày.

“Nói là lúc đại tẩu phát hiện, hai bao da gói đồ đã bị cắt hư, nếu không phải phát hiện kịp thời, đoán chừng những thứ khác cũng không còn dùng được.” Liên Diệp Nhi tiếp tục nói: “Liên Đóa Nhi còn không chịu nhận sai, nói là Đại Nữu Nữu cầm chơi cắt hư mất. Lúc ấy trong phòng chỉ có Đóa Nhi cùng Đại Nữu Nữu, Đại Nữu Nữu còn nhỏ, chưa nói được rõ ràng. Nói là lúc đại tẩu vào nhà đã thấy Đại Nữu Nữu cầm cây kéo trong tay …”

Liên Diệp Nhi đem tình hình lúc đó kể lại một lần cho Liên Mạn Nhi nghe.

“Nói là đại tẩu sốt ruột tới sắp khóc. Đại Nữu Nữu còn nhỏ chưa nói được rõ ràng, đại tẩu đánh con bé mấy cái, không tức giận nổi liền khóc lên. Đại tẩu nói chuyện này với bà nội, là bà nội áp chế chuyện này xuống, rồi bảo đại tẩu lấy giày trước kia bà may ra sửa đổi lại, đặt vào đồ thêm trang của Chi Nhi tỷ cho đủ số.”

Chu thị không chỉ may vá tốt mà còn cực giỏi cắt quần áo. Nhà Liên Mạn Nhi đưa vật liệu may mặc qua cho bà làm quần áo liệm, Chu thị liền tính toán xén một miếng lớn cho Liên Lan Nhi may quần áo, còn dư lại vài mảnh nhỏ, bà phân cho Tưởng thị hai miếng may giày, bà cũng giữ lại cho mình mấy miếng, chia ra làm giày cho bà và Liên lão gia tử.

Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi đang ở Tây phòng nói chuyện, Trương thị cùng Liên Chi Nhi vừa tiễn khách nhân đến thêm trang ra về, hai người từ Đông phòng tới đây. Liên Diệp Nhi lại kể lại một lần cho các nàng nghe.

“Là Đóa Nhi làm?” Liên Chi Nhi lấy làm kinh hãi.

“Lão thái thái cũng chịu tiếng xấu thay người khác à, sao ngay từ đầu không nói với lão gia tử?” Trương thị khó hiểu hỏi.

“Còn không phải là vì không muốn nói sao, không phải đã đưa những món đồ kia sao.” Liên Mạn Nhi đối với chuyện lần này cũng không ngoài ý muốn, cười nói: “Bà nội là người không chịu được oan khuất, không chịu được kích thích. Ông nội ngay từ đầu đã mắng bà, bà dĩ nhiên phải mắng trở lại, giải thích nhiều càng tỏ rõ kém cỏi a.”

“Đúng vậy, bà là người như vậy.” Trương thị thoáng nghĩ cũng cười gật đầu.

“Nhưng sao lúc đó bà phải đè ép sự tình xuống?” Liên Chi Nhi hỏi: “Theo tính tình của bà, Đóa Nhi cắt hư thứ đó, bà phải không nhịn được giận, bắt đầu làm ầm ĩ chứ.”

“Muội cũng cảm thấy có điểm kỳ quái.” Dễ nhận thấy Liên Diệp Nhi cũng có cùng nghi vấn như Liên Chi Nhi.

“Hẳn là ảnh hưởng của đại tẩu a.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.

Liên Đóa Nhi cùng Đại Nữu Nữu, một người là em gái của chồng, một người là khuê nữ, xảy ra chuyện như vậy, nàng cuối cùng cũng không thoát được tội trông nom không chu toàn, nhất là Đại Nữu Nữu còn bị liên lụy trong chuyện này.

Trừ lý do đó ra, cũng không thể loại bỏ lý do Tưởng thị muốn cho các nàng biết rõ chuyện này. Nếu như lúc ấy không áp chế chuyện tình xuống, Liên lão gia tử biết chuyện, có lẽ đôi giày kia sẽ không được đưa tới trước mặt các nàng.

“Bất kể thế nào, nhưng lão thái thái lại không mắng Đóa Nhi, chuyện này rất kỳ lạ hiếm thấy rồi.” Trương thị liền nói.

“Mẹ, mẹ còn chưa phát hiện ra ư, từ lúc Cổ thị không còn, mọi người đã không thấy bà mắng Liên Đóa Nhi rồi.” Liên Mạn Nhi như có điều suy nghĩ nói.

“Quả thật có chuyện như vậy.” Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Diệp Nhi suy nghĩ rồi đều gật đầu xác thực lời Liên Mạn Nhi. Từ lúc Cổ thị chết, Chu thị không còn quản chuyện của Liên Đóa Nhi nữa, mà giao Liên Đóa Nhi cho Tưởng thị trông giữ.

“Muội cũng có chú ý thấy chuyện này.” Liên Diệp Nhi hồi tưởng, rồi nói: “Mấy lần muội đi cùng cha qua nhà cũ, thấy có hai lần Liên Đóa Nhi ở trước mặt mà bà nội dường như không nhìn thấy, ánh mắt còn cố ý trốn tránh Liên Đóa Nhi, nếu có cơ hội liền sai đại tẩu dẫn Liên Đóa Nhi về Tây phòng.”

“Bà… bà sợ Liên Đóa Nhi sao?!” Có chút khó tin, nhưng đây là kết luận duy nhất của Liên Diệp Nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi