TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Tỷ thiệt là không biết phải nói sao đây.” Liên Mạn Nhi thở dài nói. Qua nhà cũ phụ giúp, bị giữ lại ăn cơm, Triệu Thị và Liên Diệp Nhi phải nhìn sắc mặt của Chu thị, bị Chu thị chê bai, dè bỉu. Nhưng không khí giữa hai cha con Liên Thủ Lễ và Liên lão gia tử lại vô cùng hài hòa.

“Muội hiểu.” Liên Diệp Nhi nói, nàng đành phải tự an ủi bản thân thôi, dù sao mọi chuyện cũng không thể tệ hơn được nữa. Liên Thủ Lễ không đồng ý gói bánh chung, điều này làm cho Liên Diệp Nhi cảm thấy yên tâm lắm rồi.

Chờ Triệu thị và Diệp Nhi ra về, Liên Mạn Nhi kể chuyện này với Trương thị. Trương thị cũng chỉ thở dài, lắc đầu.

“Những chuyện này, chúng ta cũng chẳng còn cách nào.” Trương thị nói.

“Mẹ nói đúng.” Liên Mạn Nhi nói.

Chỉ cần Liên Thủ Lễ đối với nhà cũ còn có nhu cầu nào đó thì quan hệ giữa nhà Liên Diệp Nhi và nhà cũ sẽ luôn như vậy, không thay đổi. Cả nhà Liên Mạn Nhi ngoài chuyện tận lực giúp đỡ cho nhà Liên Diệp Nhi ra, cũng không dám can thiệp quá sâu vào chuyện nhà của Liên Diệp Nhi. Nếu không sẽ phát sinh những chuyện không thể tưởng tượng được.

Đây chính là vì người mà cư xử đúng chừng mực.

Liên Thủ Lễ đi cùng với quản sự lên trấn, rất nhanh đã chuyển được lượng gỗ đầu tiên trở về, đưa về nhà Liên Mạn Nhi cho Liên Thủ Tín xem trước, sau đó mới kéo về nhà Liên Thủ Lễ.

Liên Thủ Lễ bảo đảm với Liên Thủ Tín, nhiều nhất ba ngày sau ông sẽ làm xong việc đã nhận của người ta, sau đó bắt tay vào đóng bàn ghế cho Học đường.

Đối với việc làm mộc, cả nhà Liên Mạn Nhi rất có lòng tin với Liên Thủ Lễ.

Buổi trưa, cả nhà đang bàn công việc thì bên ngoài có người báo Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ đến xin gặp Liên Thủ Tín.

“Bọn họ cùng đến à?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Dạ, là cùng đến.” Hạ nhân trả lời.

“Bảo họ chờ chút, ta ra ngay.” Liên Thủ Tín phất tay cho hạ nhân lui ra.

“Tam bá cùng Kế Tổ đến, chắc là có chuyện gì rồi.” Trương thị nói, chuyện này nhất định có liên quan đến nhà cũ.

“Chắc là chuyện lớn rồi đây.” Ngũ Lang nói.

“Khó có thể an tĩnh được mấy ngày, lại bắt đầu náo loạn rồi!” Trương thị thở dài.

“Ta đi đây.” Liên Thủ Tín cau mày trầm tư một lúc sau đó đứng lên.

Liên Thủ Tín đi đến tiền viện. Liên Mạn Nhi sai tiểu nha đầu đi thám thính tin tức. Không lâu sau Liên Thủ Tín đã trở vào.

“… Lão gia tử bảo ta buổi tối qua nhà cũ ăn cơm, nói là mới gói bánh, lại còn mua chút thịt.” Liên Thủ Tín kể với Trương thị và mấy đứa nhỏ: “Còn nói nàng cùng mấy đứa nhỏ có rãnh thì cũng qua luôn.”

Thì ra Liên lão gia tử phái hai người Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ đến là muốn mời bọn họ ăn cơm.

“Đây là chuyện trước kia chưa bao giờ xảy ra nha.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Bảo Kế Tổ ca đi không đủ, còn bắt Tam bá đi mời cùng. Trịnh trọng như vậy…” Ngũ Lang nói một nửa thì cũng không nói tiếp nữa.

Nhưng mọi người đều hiểu rõ, bọn họ đều nghĩ giống như Ngũ Lang. Mời cơm nhất định chỉ là ngụy trang, Liên lão gia tử có chuyện muốn nói với Liên Thủ Tín, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, mà là chuyện lớn.

“Còn mua thịt, không biết là chuyện lớn gì?! Chúng ta nếu đi ăn cơm thật thì không biết bà nội sẽ đau lòng thế nào đây.” Liên Mạn Nhi thấp giọng cười nói.

“Cha bọn nhỏ, chàng đáp ứng chưa?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.

“Không, không có.” Liên Thủ Tín nói: “Ta bảo Tam bá và Kế Tổ về rồi. Ta nói với bọn họ lát nữa sẽ qua, bảo Kế Tổ đừng để lão gia tử chuẩn bị cơm, ta qua đó có chuyện gì cứ nói, nói xong ta sẽ về.”

Nhà cũ mời cơm, còn mua cả thịt, vậy nhất định Chu thị sẽ xuống bếp trông coi. Liên Thủ Tín không muốn để Chu thị vì làm cơm cho ông mà vất vả. Cho dù trước mặt Chu thị không nói gì nhưng sau lưng sẽ mắng ông, không đáng chút nào. Hơn nữa, mua thịt phải dùng tiền, Chu thị nhất định sẽ rất đau lòng.

Sau khi ra ở riêng, nhà Liên Mạn Nhi luôn tặng tiền, tặng đồ, nhà cũ lúc nào cũng nhận mà không hề cho lại, đã thành thói quen rồi. Bởi vì muốn mời một nhà Liên Thủ Tín mà phải dùng tiền, trong lòng Chu thị chắc chắn không thoải mái.

Liên Thủ Tín không dám ăn bữa cơm này, cũng không muốn để cho Trương thị cùng bọn nhỏ đi ăn.

Liên lão gia tử có chuyện muốn nói với Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín chắc chắn phải đi, loại chuyện như thế này không thể tránh được. Hơn nữa, Liên Thủ Tín không nỡ nhẫn tâm đối với Liên lão gia tử và Chu thị.

Nói tóm lại, Liên lão gia tử đã lên tiếng, thì phải cho ông ấy thể diện.

“Đi, nghe thử xem ông nội nói cái gì, như vậy cũng tốt.” Liên Mạn Nhi nghĩ rồi gật đầu.

Liên lão gia tử mời các nàng ăn cơm, chứng tỏ Liên lão gia tử đã hạ quyết tâm. Nếu tìm lý do không đi, cũng chỉ có thể tránh được một đoạn thời gian, không giải quyết được vấn đề. Nếu Liên lão gia tử nôn nóng, lại sinh bệnh hoặc gây ra những chuyện khác, vậy thì càng không hay.

“Mấy ngày nay không qua nhà cũ, chúng ta cũng đi thăm ông bà nội đi.” Liên Mạn Nhi nói.

Liên lão gia tử muốn nói chuyện với Liên Thủ Tín, tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng. Liên Mạn Nhi lo lắng Liên Thủ Tín một mình đi qua không đối phó được, nên muốn cùng đi.

Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng nói muốn đi.

“Ta không đi đâu, ở nhà vẫn còn chút việc.” Trương thị nói: “Tránh cho lão thái thái nhìn thấy ta không vừa mắt, lại tức giận.”

Cả nhà thương lượng xong thì thay đồ đi qua nhà cũ.

Sau mấy trận tuyết đầu đông, đường vào thôn bị tuyết đọng vẫn chưa tan, nhưng nhờ có người đi bộ thường xuyên qua lại, đường nhỏ đã không còn tuyết đọng. Thỉnh thoảng vẫn có những phiến băng mỏng, bởi vì trời rét, sau khi tuyết tan liền biến thành nước rồi bị đông lại thành băng.

Cả nhà cũng không ngồi xe, dẫn người đi vào thôn. Bởi vì trời âm u, còn có gió Bắc, nên người đi bộ thưa thớt, nhưng người nào nhìn thấy bọn họ cũng dừng lại chào hỏi, có người ở trong nhà nghe tiếng cũng vội chạy ra cẩn thận hỏi thăm Liên Thủ Tín về chuyện Học đường, để cho mấy đứa trẻ ở Tam Thập Lý Doanh Tử và thôn lân cận có thể đến trường.

Dù chưa chính thức xây phòng nhưng nhà Liên Mạn Nhi đã mua gỗ, đặt Liên Thủ Lễ đóng bàn ghế, người có lòng thăm dò tự nhiên sẽ biết chuyện trường học.

Mà chuyện này nhà Liên Mạn Nhi cũng không định giữ bí mật.

“Quả thật có chuyện này.” Ngũ Lang nói với mọi người: “Chỉ cần tuổi tác phù hợp, thật lòng muốn đi học đều được. Học phí có thể thương lượng, có nhiều trả nhiều, có ít trả ít, đưa ít đồ thay thế cũng được, chỉ cần có lòng muốn học… người trong thôn chúng ta đương nhiên không thành vấn đề, người thôn khác chúng ta cũng nhận… những thứ khác không quan trọng, chỉ cần nhân phẩm tốt, thật lòng muốn đi học…”

Nghe được tin tức làm sao bằng do chính Ngũ Lang nói ra, rất nhanh người trong thôn đều biết tin, càng nhiều người vội chạy đến hỏi thăm, Ngũ Lang liền kể hết kế hoạch về trường học với mọi người.

Tiền học gần như miễn phí, giúp đỡ thi cử, sắp xếp đến Liên gia làm công, những điều kiện ưu đãi này làm cho mọi người kích động lên, có người muốn đăng ký cho con mình ngay vì sợ muộn rồi hết chỗ.

Cho nên, đợi mọi người đi đến nhà cũ, thì đã qua hơn nửa canh giờ.

Cả nhà còn chưa kịp đẩy cửa ra, cánh cửa đã tự mở, Liên lão gia tử đã sớm kéo trên dưới cả nhà ra cửa đứng chờ được một lúc rồi.

“Cha, trời lạnh như vậy sao người lại ra đây?” Liên Thủ Tín hơi kinh ngạc, vội vàng đi đến dìu Liên lão gia tử.

“Ngày nào cũng ngồi ở nhà, cha cũng chỉ mới ra ngoài thôi, mới ra thôi.” Liên lão gia tử nói.

“Ông nội, Tứ thúc mau vào nhà thôi.” Liên Kế Tổ giục.

Mọi người đi vào nhà, Chu thị ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường gạch, nhìn Liên Thủ Tín đi vào, chỉ hừ một tiếng, không nói lời nào, trên mặt cũng không có tí gì là vui mừng.

Liên Thủ Tín về nhà cũ, Liên lão tử ra đón nhưng Chu thị vẫn ngồi yên trên đầu giường, kể cả bước xuống đất cũng không muốn.

Mấy người Liên Mạn Nhi biết tính Chu thị, biết bà ấy đang ra vẻ ta đây nên cũng không để tâm, đi vào nhà, cùng Liên Thủ Tín chào hỏi Chu thị.

“Ờ, đến rồi sao? Lên giường ngồi đi.” Khó được khi Chu thị đột nhiên có phản ứng, mặc dù trên mặt vẫn không thấy nụ cười.

“Đúng rồi, mau lên giường ngồi, biết các con đến, lúc nãy nương con đã bảo vợ Kế Tổ đốt thêm củi đấy.” Liên lão gia tử cười nói.

Liên lão gia tử muốn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Mạn Nhi, Tiểu Thất cởi giày lên giường ngồi. Những người còn lại rất ân cần, Liên Kế Tổ thậm chí còn muốn giúp Liên Thủ Tín cởi giày.

“Đừng, đừng.” Liên Thủ Tín vội ngăn Liên Kế Tổ: “Ta ngồi trên ghế, thẳng chân ra thoải mái hơn”

Sau cùng Liên lão gia tử bảo Liên Kế Tổ và Tứ Lang mang hai cái ghế để dọc theo giường cho Liên Thủ Tín và Ngũ Lang ngồi. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ngồi trên giường.

Mọi người ngồi xuống, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất mỗi người một câu hỏi thăm sức khỏe và cuộc sống gần đây của hai người lão gia tử và Chu thị.

Chu thị không nói chuyện, đều là lão gia tử vừa cười vừa trả lời, nói mọi chuyện đều tốt, bọn họ không cần lo lắng.

“… Nương con tự tay gói bánh, năm nay bánh gói rất ngon, dưa chua nương con làm cũng ngon, lại mua thêm ít thịt, muốn cho nhà các con nếm thử… biết là các con bây giờ không thiếu thứ gì, nhưng đồ ăn trong nhà có mùi vị của trong nhà, là tình cảm của cha và nương con.” Liên lão gia tử nói một phen, nói rất là uyển chuyển, thân thiết, cả thâm tình nữa.

Tuy Liên Thủ Tín đối phó với mấy người nhà cũ đã thành thục lắm rồi, có tiến bộ rất nhiều nhưng Liên Thủ Tín vẫn ứng phó không nổi sự thân thiết hiện giờ của Liên lão gia tử.

“Ông nội, chúng con biết bà làm đồ ăn rất ngon, nhưng bà lớn tuổi rồi, chuyện trong ngoài nhà đều trông cậy vào một mình bà, chúng con sao dám để bà bận tâm. Đều là người một nhà, chúng ta ở cách nhau cũng không xa, chúng con đến nếu vừa kịp lúc thì ăn một ít, không cần phải tốn công đặc biệt chuẩn bị.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên lão gia tử trước mặt thì nói rất hay, nếu bọn họ ăn cơm thật không biết sau lưng bị Chu thị mắng thành cái gì nữa.

“Cha giữa chúng ta không cần đặc biệt chuẩn bị gì đâu, có tấm lòng là đủ rồi.” Liên Thủ Tín nói.

Nói chuyện một hồi, Liên lão gia tử hỏi đến chuyện trường học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi