TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Nghe Tứ Lang nói xin nghỉ hai ngày, chẳng những Liên Thủ Tín và Trương thị cả kinh mà Liên Mạn Nhi ở trong phòng cũng kinh ngạc không kém. Tứ Lang muốn nghỉ hai ngày, hắn định làm gì?

“Tứ thúc, chuyện là thế này.” Tứ Lang giải thích với Liên Thủ Tín: “Vừa nãy trong thôn của chúng ta có người đến huyện thành đưa tin cho cháu, nói ông nội hỏi vợ cho cháu, bảo cháu nhanh về xem có vừa ý không?”

Liên lão gia tử tìm bà mai ở trấn Thanh Dương, đưa chút tiền nhờ bà ta tìm vợ cho Tứ Lang, sau đó không có tin tức, bây giờ cuối cùng cũng tìm được, đây là chuyện tốt, Liên Thủ Tín cũng rất cao hứng.

“Đây là chuyện chính đáng.” Liên Thủ Tín gật đầu nói: “Cháu có nói rõ với người ở cửa hàng không? Họ cho cháu nghỉ chưa?”

“Cháu nói rồi ạ, chưởng quỹ đã nói đây là chuyện lớn, còn nói nếu hai ngày không đủ thì xin thêm một hai ngày nữa cũng được.” Tứ Lang nói: “Tứ thúc, thúc và Tứ thẩm khi nào về nhà?”

“Lát nữa chúng ta về.” Liên Thủ Tín nói.

“Tứ thúc, vậy cháu cùng về với thúc.” Tứ Lang vội nói.

“Được, lát nữa cháu đi cùng ta.” Liên Thủ Tín nói.

Bên ngoài nói một lát thì Liên Thủ Tín dắt Tứ Lang ra ngoài. Trương thị vén màn vào phòng trong, tiếp tục cùng Liên Mạn Nhi thu dọn.

“… Hèn chi lúc hắn đi vào ta thấy mặt hắn tươi cười vui vẻ, thì ra là ở nhà cưới vợ cho hắn.” Trương thị vừa dọn đồ vừa tán gẫu với Liên Mạn Nhi.

“Tuổi của Tứ Lang vừa đúng đến lúc phải lấy vợ rồi, nếu chậm hai năm lại giống như Nhị Lang ca bị chậm trễ… có gia đình rồi, về sau có người quản, cuộc sống có mục đích thì mới tốt được.”

“Mẹ, không phải lúc nãy cha còn khen hắn có tiền đồ sao, mẹ thấy thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“… Học được chuyện gặp người khác phải hành lễ, hỏi thăm, vậy không phải có tiền đồ hơn lúc trước rồi sao.” Trương thị nói: “Chỉ là… lúc vừa vào nhà, cách đi đứng ngồi, đều rất ra dáng, nhưng ngồi một lát, hắn dường như trở lại nguyên hình, giống như lúc ở nhà, thân hình vặn vẹo, hai chân dang thật là rộng…”

“Tóm lại, có thể tiến bộ một chút đã có tiền đồ hơn trước kia rồi!”

Liên Mạn Nhi cười cười. Dù là Liên Thủ Tín hay Trương thị đều không đặt yêu cầu với Tứ Lang quá cao.

“Mẹ, mẹ nói xem, ông nội sẽ tìm vợ như thế nào cho Tứ Lang?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Trương thị.

“Chuyện này mẹ thật không biết.” Trương thị lắc đầu: “Không phải lúc nãy con cũng nghe cha con hỏi qua rồi sao? Tứ Lang nói không biết. Lão gia tử đưa tin bảo hắn về xem mắt, nhưng chi tiết thế nào lại không nói… Đợi về sẽ biết ngay thôi.”

Liên Mạn Nhi gật đầu không hỏi nữa, ngược lại Trương thị cảm khái.

“… Hắn còn nhỏ hơn tỷ con, khi mẹ gả vào, hắn còn chưa ra đời, chớp mắt đã muốn cưới vợ…”

Cả nhà thu dọn xong ngồi xe ngựa rời khỏi ngõ Liễu Thụ Tĩnh trở về Tam Thập Lý Doanh Tử. Bởi vì có Tứ Lang đi cùng nên Trương thị, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ngồi một xe. Tứ Lang ngồi cùng Liên Thủ Tín.

Vốn Ngũ Lang định ngồi cùng Liên Thủ Tín nhưng lúc lên đường lại đổi ý muốn cưỡi ngựa. Hôm nay là ngày nắng, ấm hơn so với mấy ngày trước, hơn nữa từ huyện thành Cẩm Dương về Tam Thập Lý Doanh Tử đi về phía Nam, theo hướng gió, cho nên Trương thị không ngăn cản.

Liên Mạn Nhi không nói gì. Nàng biết Ngũ Lang ghét Tứ Lang, không nuốn ngồi cùng xe với hắn.

Ra khỏi Cẩm Dương không xa, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất đang nói chuyện thì nghe thấy xe ngựa phía sau đột nhiên dừng lại.

“Xảy ra chuyện gì?” Liên Mạn Nhi không vén rèm lên mà gõ vào thùng xe, hỏi bên ngoài: “Xe phía sau có chuyện gì?”

“Thưa cô nương, xe không sao.” Người hầu vội nói: “Là Tứ gia bên nhà cũ nói với lão gia muốn xuống xe cùng cưỡi ngựa với Đại gia.”

Liên Mạn Nhi ừm một tiếng, nhìn qua Trương thị và Tiểu Thất.

“Mới khen hắn có tiền đồ!Haiz…” Trương thị lắc đầu than thở.

“Hắn còn muốn bắt chước ca ca!” Tiểu Thất hơi bất mãn nói.

“Không phải chuyện gì hắn cũng muốn bắt chước.” Liên Mạn Nhi nói: “Ca ca chúng ta cực khổ học hành, ra đồng làm việc, hắn có học đâu. Phàm là chuyện gì vất vả, khổ nhọc hắn không học. Chỉ muốn học ca ca chúng ta phong quang, hưởng phúc thôi.”

“Chính là như vậy.” Trương thị gật đầu: “Tứ Lang giống Kế Tổ, đều rất nông nổi.”

“Thật là không biết xấu hổ.” Tiểu Thất nói.

Lúc này Liên Mạn Nhi nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, xe phía sau vẫn còn chưa đi.

“Sao rồi? Liên Mạn Nhi vén màn lên một chút, nhìn phía sau.

Xe ngựa của Liên Thủ Tín dừng dọc đường. Liên Thủ Tín đã xuống xe. Tứ Lang không cưỡi ngựa mà đứng trước mặt Tôn Đại Cá. Bởi vì Tứ Lang quay lưng về phía Liên Mạn Nhi nên nàng không biết Tứ Lang nói gì với Tôn Đại Cá, chỉ thấy Tôn Đại Cá lắc đầu.

Sau đó nàng nhìn thấy Ngũ Lang từ cuối đội xe cưỡi ngựa chạy lên.

“Sao vậy?” Trương thị và Tiểu Thất cùng nhô đầu ra.

“… Là do Tứ gia nhà cũ muốn cưỡi ngựa của cô nương. Tôn Đại ca không cho, Tứ gia cứ nhất định đòi cưỡi.” Người hầu ở phía sau chạy lên bẩm báo.

Liên Mạn Nhi nhíu mày.

“Tỷ, tỷ cứ yên tâm, có ca ca chúng ta ở đó, nhất định sẽ không cho hắn cưỡi đâu.” Tiểu Thất nói: “Cha chúng ta cũng không đồng ý.”

Quả nhiên, thấy Ngũ Lang đi qua, không biết nói gì, Tứ Lang đứng ở bên kia không nhúc nhích, cuối cùng Liên Thủ Tín đi tới nói một câu với Tứ Lang, sau đó kéo hắn về xe.

Mấy chiếc xe mới dần dần chuyển bánh.

Tiểu Hạch Đào thông minh, chạy đến xe phía trước, đi bên cạnh xe của Liên Mạn Nhi kể cho mọi người nghe chuyện vừa rồi.

“… Nói là ngồi trong xe buồn chán, muốn cùng Đại gia cưỡi ngựa, chọn lựa một hồi lại chọn trúng ngựa của cô nương… Đại gia nói hắn chọn con khác, hay muốn con Đại gia đang cưỡi cũng được, hắn vẫn không chịu. Sau đó, vẫn là lão gia nói với hắn, kêu hắn ngồi xe ngựa, nói ngồi xe ngựa an toàn, lỡ hắn xảy ra chuyện gì về nhà khó ăn nói với nhà cũ, ép hắn lên xe.”

Tiểu Hạch Đào nói năng lưu loát, chỉ một thoáng đã kể xong hết mọi chuyện.

“Ánh mắt của hắn cũng không tệ, biết cái gì tốt.” Liên Mạn Nhi híp mắt cười, nói.

“Y như mẹ hắn, không có tự trọng.” Trương thị nói.

“Mẹ, con ghét hắn, ca ca cũng ghét hắn.” Tiểu Thất nói.

“Nhịn một chút, đến thôn rồi hắn sẽ về nhà hắn thôi.” Trương thị ôm Tiểu Thất dụ dỗ nói.

May mà trừ chuyện này ra, không còn chuyện đau đầu gì xảy ra dọc đường nữa. Đợi vào thôn rồi, Liên Thủ Tín cho Tứ Lang xuống xe, đoàn xe tiếp tục đi vào nhà.

Trời còn sớm, mọi người rửa mặt xong, ngồi ở hậu viện nói chuyện phiếm.

“Vừa rồi Tứ Lang làm gì vậy?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.

“… Đứa bé này… tâm tính hơi không được trọn vẹn…” Liên Thủ Tín hàm hồ trả lời, sắc mặt có chút u ám.

Cái gọi là tâm tính không trọn vẹn, theo cách nói của hộ nông dân nơi đây đại khái là đầu óc có vấn đề, nói theo thời hiện đại của Liên Mạn Nhi tức là kém trí.

“Cha, tâm tính của hắn có cái gì không trọn vẹn chứ.” Ngũ Lang cười nói.

Cả nhà đều nhìn Liên Thủ Tín.

“Haiz…” Liên Thủ Tín thở dài một hơi: “Tuy hắn không ngốc nhưng vẫn thua kém người bình thường chút, không được thông minh lanh lợi lắm.”

“Vậy cũng không thể nói hắn ngốc nha.” Liên Mạn Nhi nói, “Muốn nói Lục Lang ngốc thì ai nấy cũng tin. Nhưng muốn nói Tứ Lang ngốc, trong thôn chúng ta có mấy ai tin chứ? Cha, đang ở trong nhà chúng ta có gì không thể nói chứ. Đây không phải phẩm hạnh thật sự của hắn sao, người thì sốc nổi lại chẳng có hiểu biết.”

“Đúng vậy.” Trương thị gật đầu đồng ý với Liên Mạn Nhi.

“Hắn… Haizz.” Liên Thủ Tín lại thở dài: “Vừa rồi ngồi trên xe, ta dạy hắn suốt một đường rồi, không biết hắn có nghe vào không nữa. Tính tình hắn thế nào người trong nhà chúng ta biết rõ là được rồi. Chờ hắn thành gia, lại lớn thêm chút nữa, nhiều người được an tâm một ít.”

Không chỉ Liên Thủ Tín, Trương thị cũng đã nói hy vọng sau này Tứ Lang thành gia sẽ thay đổi tốt hơn. Trên thực tế loại ý nghĩ này không chỉ Liên Thủ Tín và Trương thị mới có, mà là một cách lý giải phổ biến trong dân gian cả.

Nói thí dụ như nhà mình có trẻ con, bình thường hành vi có chút vấn đề, người trong nhà sẽ nói: chờ nó thành gia rồi sẽ thay đổi tốt hơn. Mà bình thường khi bà mối đang làm mai chuyện hôn nhân, có chút sự tình nhà trai không thể gạt được nhà gái, bà mối cũng thường khuyên bảo nhà gái như vậy, nói là đợi sau khi thành thân, có nàng dâu trông coi, những thói quen không tốt của nam nhân sẽ sửa đổi.

Loại lời nói này rất nhiều người dùng, cũng có rất nhiều người tin tưởng.

Mà đối với chuyện này, Liên Mạn Nhi lại không cho là đúng. Quả thật, loại chuyển biến này không phải là không có, nhưng cũng không phải đúng tuyệt đối. Kết hôn chẳng thể chữa khỏi trăm bệnh, chẳng phải linh đan diệu dược có thể làm cho lãng tử hồi đầu.

Loại lời này, nói trắng ra là lừa mình dối người trong nhất thời.

“Cha, hôm nay cha làm sao ấy…” Liên Mạn Nhi cảm thấy thái độ Liên Thủ Tín có chút kỳ quái. Trong lòng Liên Thủ Tín sẽ che chở cho cháu mình nhưng đó là khi đối mặt với người ngoài. Bây giờ lại đang ở trong nhà mình, lại nói, trước kia Liên Thủ Tín cũng chưa thiên vị Tứ Lang như vậy lần nào. “Sao cha lại nói đỡ cho hắn rồi?”

“Cha không nói đỡ cho hắn.” Liên Thủ Tín vội nói: “Chẳng phải hắn sắp được làm mai rồi sao.”

“Một hồi nàng với mấy đứa nhỏ chào hỏi khách, lúc nói chuyện nên chú ý một chút. Nếu có người nào đến nghe ngóng chuyện Tứ Lang, nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói.” Liên Thủ Tín lại dặn dò Trương thị.

“Chàng yên tâm đi, người ta muốn nghe ngóng cũng chẳng nghe được gì từ chỗ chúng ta đâu. Cho dù có lời ong tiếng ve nào, tuyệt không thể bắt nguồn từ chúng ta được.” Trương thị nói.

“Ta biết, ta chỉ nhắc nhở nàng chút thôi.” Liên Thủ Tín ngượng ngùng nói.

“Được, ta biết rồi.” Trương thị gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi