TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Lục lang có đến nhà cháu không?” Trương thị thấy Liên Diệp Nhi tới, vội hỏi.

“Mới vừa đến đấy ạ.” Liên Diệp Nhi đáp nói, “Vừa lúc cha cháu ở nhà, cha cháu đã cùng với Lục lang đi đến nhà cũ rồi. Mẹ cháu ở nhà giữ nhà, cháu theo cha cùng đi . . . . . . . Cháu đến tìm Mạn Nhi tỷ, một hồi cháu cũng đến nhà cũ đi xem một chút.”

“Ca, huynh phái người ra ruộng, báo tin cho cha đi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói.

“Ừ” Ngũ lang gật đầu, sau đó đã bảo người đi tìm Liên Thủ Tín.

Chuyện lần này cùng chuyện lúc trước có chút bất đồng. Mỗi lần nhà cũ có việc, đều là Liên lão gia tử kêu người đến tìm Liên Thủ Tín hoặc là Liên Thủ Lễ. Còn lần này, thì Chu thị lại để cho Lục lang đến tìm người. Chu thị mặc dù khó dây dưa, nhưng lại có cách nghĩ trực tiếp, cá tính mạnh mẽ, hành động này đối với bà mà nói, cơ hồ tương đương với tự nhận mình yếu thế, hướng hai con trai ở riêng chịu thua.

Tình huống bên nhà cũ nhất định rất nát bét, sợ là Liên lão gia tử chống đỡ không nổi nữa.

Bên này phái người đi gọi Liên Thủ Tín, bên kia Liên Mạn Nhi lại tiếp tục hỏi thăm Liên Diệp Nhi.

“Nhà cũ bên kia gây gổ, rốt cuộc là chuyện gì, sao muội lại biết được, là Lục lang nói cho muội ?” Liên Mạn Nhi hỏi liên tiếp.

“Không phải là Lục lang nói với muội.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi: “. . . Muội đi theo hai người, lúc trở lại vừa đến cửa nhà cũ, mới bước qua. . . . . .”

Liên Diệp Nhi đi ngang qua cửa nhà cũ, đã nghe thấy bên trong gây gổ rất kịch liệt, nàng liền đi vào nhìn. Thế mới biết, thì ra bà mối Tôn ở trấn trên mang đến lời nhắn của nhà lão Vương ở Bát Miếu, nói là hôn sự thất bại.

Mọi người ở nhà cũ rất giật mình, đồng thời cũng rất thất vọng, nhất là hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, dĩ nhiên người thất vọng nhất là Tứ Lang. Ba người này đối với tin tức đó không thể nào tiếp nhận, cũng không chấp nhận lý do Vương gia đưa ra là cảm thấy không xứng với Tứ Lang.

“Nhất định bên trong có cái gì không đúng, người nhà lão Vương lúc đi rất vui vẻ mà. Khuê nữ nhà hắn còn có ý nghiêng về bên này, đó không phải là muốn chọn ngày tốt rồi sao? Từ trước đến nay chỉ có ngại nhà trai nghèo, nhà trai không được, nào có ngại điều kiện trong nhà nhà trai quá tốt ?” Liên Thủ Nghĩa đứng ở của lớn. Nghiêm mặt hỏi bà mối Tôn, “Bên trong nhất định là có chuyện khác, ngươi đừng gạt chúng ta?”

“Nói gì đi về nhà thương lượng cho tốt bảo cho bọn ta đợi tin. Nàng kia rõ ràng cam tâm tình nguyện, muốn kết thân gia với bọn ta, lúc đó còn hỏi rất nhiều thứ, nói là tránh khỏi nhà bọn ta xem nhẹ nàng gì đó.” Hà thị cũng hét lên. Hiển nhiên mấy người bọn họ đã sớm bàn bạc qua chuyện này, hơn nữa còn đạt thành nhất trí ý kiến. “Lúc đó mấy người bọn họ đều vui vẻ ra mặt. Khuê nữ nhà lão Vương kia, còn nhìn Tứ lang bọn ta vài lần, mặt mày hớn hở. Sao nàng có thể không vui lòng.”

“Nhất định là có nói gì khác!” Hà thị nói như chém đinh chặt sắt: “Bà già Tôn, bà có gì thì nói thẳng đi. Ta còn không biết bà sao, muốn được nhiều tiền làm mai thì cứ việc nói thẳng a.”

Tứ Lang cũng đã đỏ bừng mặt, nhưng không nói gì. Rồi cùng Liên Thủ Nghĩa, Hà thị cùng nhau, nhìn chằm chằm bà mối Tôn. Mọi người đều nhận định, nhà lão Vương chọn trúng bọn họ, sở dĩ không đồng ý hôn sự, nhất định là có nguyên nhân khác, hơn nữa còn hiểu lầm bà mối Tôn ở trong đó làm chuyện xấu, cản trở.

Bà mối Tôn giải thích hồi lâu, vợ chồng Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang vẫn không tin, cuối cùng càng nhận định là Bà mối Tôn này có vấn đề.

Bà mối Tôn vừa bất đắc dĩ lại có chút sợ, cuối cùng cũng nói dần dần ra, nói là nhà lão Vương bên kia nghe chút ít tin đồn.

“. . . . . . Vốn rất vừa ý, đứa nhỏ này gia đình thế kia thì có thể có gì để chọn. Ai biết, ai~…, ta nói bao nhiêu lời hữu ích, người ta cũng không tin. Nói rằng dù những lời đó là giả, nhưng vạn nhất nó có chút thật, thì khuê nữ của họ cả đời không phải không xong sao? Cứ như vậy, nói gì cũng không đáp ứng. . . . . .”

Bà mối Tôn chỉ nói mấy câu, rốt cục đã tách cừu hận của mấy người Liên Thủ Nghĩa, Hà thị cùng Tứ Lang ra khỏi người bà.

Là ai đồn đãi Tứ Lang, người làm cụ thể thì tìm không ra, nhưng nguồn gốc của lời đồn kia thì lại có. Mấy người họ thậm chí hoài nghi là Liên Lan Nhi cố ý hướng nhà lão Vương bên kia truyền ra, vì muốn trả thù Tứ Lang, nên phá hỏng chuyện tốt của Tứ Lang.

“. . . . . . Đều nói là nhà Ngân Tỏa ở trong thành truyền ra, còn nói nhất định là biết Tứ Lang có hôn sự tốt nên cố ý can thiệp cho thất bại.”

Mấy người họ không dây dưa với bà mối Tôn nữa, bà mối Tôn mượn cơ hội liền chạy trốn, chỉ còn lại có người nhà cũ, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang đều mắng Liên Lan Nhi.

“Mắng rất khó nghe, sau đó ông bà nội liền nói hai câu, bọn họ cùng ông nội bà nội gây gổ lên. Ý tứ nói gần nói xa, nói hôn sự không thành là do nhà Ngân Tỏa can thiệp, ông bà nội cũng có trách nhiệm gì đó, còn nói hai người bọn họ thiên vị khuê nữ, họ khác người, “lấy tay bắt cá” a.”

“Còn nói thương khuê nữ như vậy, sao không để cho nhà khuê nữ đặt lên ngồi ở đầu giường gần lò sưởi đi. Bọn họ càng gây càng lợi hại, muội nghe đến đây thì liền quay trở lại.” Cuối cùng, Liên Diệp Nhi lại nói: “Muội vừa tới nhà không được một lát, Lục lang đã tới rồi. Đoán chừng là sau khi muội đi, bọn họ đã ầm ĩ kịch liệt hơn.”

Liên Diệp Nhi từ nhà cũ về đến nhà, chỉ hời hợt theo sát Liên Thủ Lễ và Triệu thị nói một tiếng, nói hôn sự của Tứ Lang thất bại, nhà cũ đang ầm ĩ. Liên Thủ Lễ và Triệu thị cũng không quá xem nặng vấn đề, dù sao, nhà cũ bên kia, ba ngày ầm ĩ một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, tất cả mọi người đã tập mãi thành quen. Cho đến khi Lục lang đi tìm Liên Thủ Lễ, thì mọi người mới biết được, chuyện lần này rất nghiêm trọng.

Liên Diệp Nhi bên này thuật lại mọi chuyện một lần, thì Liên Thủ Tín đã nhận được tin, từ trong ruộng trở về. Trương thị liền kể lại chuyện với Liên Thủ Tín.

“Hôn sự thất bại? Chỉ là chuyện bình thường thôi, được bao nhiêu người chỉ nhìn nhau mà một lần mà thành chứ? . . . . . . Hiểu lầm người ở trong thành phá hỏng sao? Người trong nhà liền gây gổ lên?” Liên Thủ Tín nghe xong nhíu chặt mày.

” Tam bá bọn nhỏ đã đi qua, . . . . . . Sợ là lão gia tử áp đảo không được, tính tình mấy người nhà Nhị đương gia, chàng cũng biết. . . . . .” Trương thị nói với Liên Thủ Tín.

“Đi, ta đi qua xem một chút.” Liên Thủ Tín cũng gật đầu, ngay cả quần áo cũng không thay đã đi ra bên ngoài.

Liên Mạn Nhi biết, Liên Thủ Tín và Trương thị đều lo lắng cho Liên lão gia tử. Liên lão gia tử lớn tuổi, hơn nữa một năm này đã ngã bệnh vài lần, nguyên khí tổn thương nặng nề, mắt thấy không còn sống lâu nữa. Hai người đều lo lắng Liên lão gia tử giận dữ một trận sẽ có chuyện không may.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ đi không, muội muốn đi xem một chút.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi.

“Ta cũng đi xem một chút vậy.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một cái, liền nói.

Liên Mạn Nhi để cho Tiểu Khánh gói hết hai bao điểm tâm, rồi mang Liên Diệp Nhi cùng nhau đi theo Liên Thủ Tín đến nhà cũ.

Mấy người họ mới vừa vào cửa thôn, đã mơ hồ nghe thấy được tiếng la hét ầm ĩ quen thuộc. Liên Thủ Tín than thở, Liên Mạn Nhi vỗ trán. Thật ra gần đây nhà cũ đã thu liễm rất nhiều, mặc dù cũng thường gây lộn, nhưng rất ít khi gióng trống khua chiêng lớn như vậy. Từ đó có thể nhìn ra được, chuyện lần này thật sự rất nghiêm trọng.

Mà cẩn thận nghe kỹ thì tiếng la hét ầm ĩ rất khác trước kia, lúc trước tiếng la này đều là Chu thị làm chủ, mà hôm nay, tựa hồ giọng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị chiếm thượng phong.

Mấy người họ không khỏi bước nhanh hơn.

Mới vừa vào đại môn nhà cũ, Tưởng thị đã ôm Đại Nữu Nữu từ Thượng phòng ra đón, hiển nhiên là trông chờ bọn họ.

“Tứ thúc, thúc tới rồi. Nhanh vào nhà xem một chút đi, ông nội bị chọc tức, áp đảo không được. . . . . .” Tưởng thị trên mặt có nước mắt, một mặt trấn an Đại Nữu Nữu trong ngực, một mặt nói với Liên Thủ Tín. Đại Nữu Nữu gục ở trong ngực Tưởng thị, mặt cũng chôn trên bả vai Tưởng thị, hình như rất sợ hãi.

Ở bên ngoài nghe còn tốt, vừa mới vén màn cửa Đông phòng, tiếng gây gổ tiếng mắng ầm ĩ như tát vào mặt, còn cái loại không khí khẩn trương, hung bạo này, đừng nói là tiểu hài tử, ngay cả người lớn nhát gan một chút cũng phải bị làm cho sợ đến tim nhảy loạn.

Từ lúc chuyển ra từ nhà cũ, Liên Mạn Nhi đã lâu không tự mình trải nghiệm loại ẩu đã này, phải mất một lúc mới thích ứng được.

Bên trong Đông phòng, cả đám đều đứng ở dưới đất, mặt của Liên Thủ Nghĩa, Hà thị đều đỏ lên, hùng hổ, tựa hồ muốn bổ nhào lên trên giường gạch. Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ cùng Liên Thủ Lễ thì đứng ở trước kháng, ngăn Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Liên lão gia tử cùng Chu thị vẫn ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi. Liên lão gia tử đang cau mày, gân xanh trên trán căng cứng. Chu thị ưỡn mông, đối diện Liên Thủ Nghĩa mắng to. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng không cam chịu yếu thế, mặc dù không đến mức đối đầu trực tiếp với Chu thị nhưng cách nói năng và giọng điệu mạnh mẽ vô cùng.

Chỉ có Tứ Lang đứng ở phía sau Liên Thủ Nghĩa và Hà thị mím môi, không lên tiếng, nhưng đôi mắt hắn giăng đầy tia máu, đang nhìn Liên lão gia tử oán hận.

Mặc dù cặp mắt kia rơi vào trên người Liên lão gia tử, nhưng người bàng quan như Liên Mạn Nhi vẫn không khỏi căng thẳng trong lòng. Theo bản năng nàng cảm giác được, so với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị giương nanh múa vuốt, người chân chính nguy hiểm chính là Tứ Lang.

Không biết Liên lão gia tử có cảm giác được hận ý của Tứ Lang hay không, Liên Mạn Nhi nhìn về phía Liên lão gia tử. Thế nhưng Liên lão gia tử không nhìn ai cả, tựa hồ cố ý tránh ánh mắt của mọi người.

“Làm gì gây gổ lớn tiếng như vậy, đến cửa thôn đều nghe thấy được. Ngồi xuống hết đi, có lời gì đàng hoàng nói!” Liên Thủ Tín vào phòng, thấy tình hình trong phòng thật sự không ra gì, liền trầm giọng quát lên.

Một tiếng này của Liên Thủ Tín thật đúng là có hiệu quả. Giọng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lập tức im bặt, hướng Liên Thủ Tín nhìn tới, chỉ còn lại mỗi giọng Chu thị.

Chu thị thấy Liên Thủ Tín vừa đến, đang quát mắng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, lập tức nâng lên tinh thần, âm thanh không thấp ngược lại còn cao hơn, càng mắng càng hăng.

“. . . . . . Cánh cứng cáp rồi, đồ táng tận lương tâm, ta một bãi phân một bô nước tiểu nuôi ngươi lớn, ngươi bám theo ta xé, biết thế lúc sinh ra sẽ dìm chết ngươi trong thùng nước tiểu. . . . . .”

Luôn mồm mắng Liên Thủ Nghĩa, còn kèm theo hai câu Hà thị, nhưng một câu cũng không mắng Tứ Lang.

“Được rồi, bà đừng mắng nữa.” Liên lão gia tử nãy giờ vẫn không lên tiếng, rốt cục cũng mở miệng, bảo Chu thị chừng mực.

Nhưng lần này Chu thị biết thấy tốt liền thu, miệng không mắng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nữa, nhưng oa một tiếng khóc lên.

“Bảo người báo tin cho ngươi, lúc này ngươi mới đến a. . . . . . ” Chu thị vừa vịn đứng dậy vừa hướng về phía Liên Thủ Tín khóc ròng: “Ngươi xem đi, ta và cha ngươi sắp bị người ta bức chết. . . . . . A. . . . . .”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi