TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Ngũ lang nói với Liên Mạn Nhi, người bán hàng rong kia có thể thuận lợi đem Đóa Nhi đi, là do Tứ lang ở giữa truyền tin tức.

“Tứ lang? hắn khi nào lại cùng Đóa Nhi có quan hệ tốt như vậy? Là do cảm kích Liên Đóa Nhi lần trước nhìn thấy hắn, không la lên còn giúp hắn cản đại Nữu Nữu? sao Tứ lang lại quen với người bán hàng rong, với lại khi nào thì truyền tin tức?” Liên Mạn Nhi liên tiếp hỏi một đống vấn đề.

Trương thị cũng ở bên cạnh gật đầu thúc giục Ngũ lang, hai người không hỏi Liên Thủ Tín vì hắn đang tức giận, hơn nữa khi gặp chuyện đương nhiên là Ngũ lang nói sẽ rõ ràng hơn.

“Tứ lang và Đóa Nhi hai người kia cũng không phải là quan hệ tốt hay không mà là lần trước Liên Đóa Nhi thấy Tứ lang giúp hắn che dấu chắc là biết hắn trở về không phải làm chuyện tốt, nàng cố ý để cho Tứ lang làm thành công. Tứ lang thay Liên Đóa Nhi truyền lời, cũng là có ý định như vậy thôi.”

Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, Ngũ lang nói đúng. Ở nhà cũ hai người đều sống không tốt, không thể nói là đồng bệnh tương liên nhưng có những lúc lập trường của hai người giống nhau. Họ vui khi thấy nhà cũ không tốt, vui vẻ làm cho lão gia tử và Chu thị khốn đốn.

“Ta hỏi người bán hàng rong, hắn cùng Tứ lang quen biết ở Thái Thương.”

“Người bán rong đó còn đi qua Thái Thương, là ….. đi theo Đóa Nhi sao?” Trương thị nói.

“Nói là không yên tâm về Đóa Nhi, nghe mấy người nhà cũ đi Thái Thương, hắn cũng đi đến đó làm buôn bán nhỏ.” Ngũ lang nói, “Hắn không vào được nha môn nên cứ quanh quẩn ở cửa, bị Nhị lang bắt gặp, mắng hắn một trận rồi đuổi đi. Lúc đó Tứ lang cũng có ở đó nên quen với hắn.”

“À, thì ra là như vậy.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ, người bán hàng rong là người đất Thục, bộ dáng rất khác với người phủ Liêu Đông, hơn nữa khẩu âm cũng không giống, nếu gặp rất dễ nhận ra.

“Sau đó Đóa Nhi theo mấy người nhà cũ trở về, lúc đó hắn đang ở phủ Hà Giang, nghe được chuyện lại không yên tâm nên trở về phủ Liêu Đông. Lần trước lúc chúng ta xem hoa đăng nhìn thấy hắn, là lúc hắn vừa trở về, đổi thành bán kẹo hồ lô. Đúng rồi, con hỏi hắn, hắn cũng rất thành thật, có gì nói nấy, nói vì nghe chuyện cha của Đóa Nhi trong lòng lo lắng cho nàng nên đến thôn chúng ra bán kẹo hồ lô. Đáng tiếc, không gặp được Đóa Nhi, hắn còn hỏi thăm người ta, biết được Đóa Nhi không hề bước chân ra khỏi nhà.”

Bởi vì nhà cũ quản nghiêm nên người bán rong không cách nào thấy được Đóa Nhi.

Mà khi đó người bán rong cũng chỉ muốn gặp mặt Đóa Nhi, về phần gặp xong thì làm sao hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Chỉ cần tận mắt nhìn thấy Đóa Nhi là hắn yên tâm rồi.

“Lần trước Tứ lang trộm tiền, lúc đi phủ thành thì gặp người bán rong.” Ngũ lang nói tiếp, “Tứ lang nói với hắn Đóa Nhi ở nhà sống rất không tốt, bị ức hiếp. Người bán hàng rong nghe thấy thì cuống lên, hắn nói với con, thật ra sau khi nghe Tứ lang nói trong lòng hắn định sẽ đi cứu Đóa Nhi, đem Đóa Nhi đi.”

“Tứ lang chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối làm cho người bán hàng rong càng không yên tâm.” Liên Mạn Nhi nói.

“Đúng vậy.” Ngũ lang gật đầu nói.

Tứ lang muốn nhà cũ càng loạn, càng nhức đầu càng tốt, do đó mới nói mấy lời như vậy, muốn giật dây người bán hàng rong sinh sự.

“Còn một chuyện càng buồn cười hơn, người bán hàng rong cứ tưởng Đóa Nhi không có ai yêu thương, cha nương đều không cần sống rất khổ sở.” Ngũ lang nói.

“Này … bây giờ thì không nói, lúc Đại đương gia còn đắc ý, Đóa Nhi sống đâu có thua gì thiên kim nhà giàu, hắn ra ngoài hỏi thăm sẽ biết. cũng là do Đóa Nhi nói với hắn, hắn tin như vậy a!” Trương thị nói.

Người bán hàng rong có ý định này, nên đến trấn Thanh Dương thôn Tam Thập Lý doanh tử bán kẹo hồ lô. Sau đó biết lão gia tử qua đời, nhìn thấy nhà cũ người ra vào tấp nập, nên hắn đã có chủ ý.

“ … đẩy xe củi nhân lúc mọi người không chú ý mà lẻn vào nhà cũ …”

Sau đó cũng không phí sức mà thuyết phục được Đóa Nhi, dắt nàng ta đi, để Đóa Nhi ngồi trên xe nấp sau đống củi, cả hai định rời khỏi phủ Liêu Đông. Người bán hàng rong đẩy Đóa Nhi không ngừng chân nhưng đáng tiếc Đóa Nhi là người được chiều chuộng không chịu ngủ ngoài đường nên hắn mới tìm nhà dân tá túc, do đó mới bị Ngũ lang bắt được.

“Người bán hàng rong hôm đó từng gặp Tứ lang, vậy hắn có biết Tứ lang đi đâu không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

Ngũ lang lắc đầu.

Lúc người bán hàng rong nhìn thấy Tứ lang, là lúc Tứ lang vừa vào thành, khi đó nhà Liên Lan Nhi còn chưa cháy.

“Người đi cùng với Tứ lang hắn có gặp không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Chuyện này ta cũng hỏi rồi, hắn nói cũng không dám chắc, lúc hắn nói chuyện với Tứ lang thì có một người đến, hình như là quen với Tứ lang.” Ngũ lang nói.

“Người đó bộ dạng ra sao, người bán hàng rong quen không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Người bán hàng rong không quen người đó, chỉ nói hình như lớn hơn Tứ lang mấy tuổi, bộ dạng lưu manh, nhìn không giống người tốt.” Ngũ lang nói.

Đầu mối về Tứ lang lại bị chặt đứt.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Trương thị nói, “Người bán hàng rong và Đóa Nhi hai người họ có nói gì không?”

“Sau khi bắt được bọn họ thì tách họ ra, cũng hỏi riêng từng người một ….” Ngũ lang nói.

“Đóa Nhi nói muốn gả cho người bán hàng rong.” Liên Thủ Tín nãy giờ không nói chuyện, bực bội nói.

Liên Đóa Nhi dập đầu cầu Liên Thủ Tín, muốn gả cho người bán hàng rong, đi cùng hắn.

“Vậy người bán rong nói sao?” Trương thị thấy Liên Thủ Tín mặt sa sầm, bèn dừng một chút quay sang hỏi Ngũ lang.

“Hắn không biết Đóa Nhi nói gì, chỉ nói cứu Đóa Nhi, nhận nàng làm em gái, sau này sẽ nuôi nàng.” Ngũ lang nói.

“Cha bọn nhỏ à, chàng thấy, hắn có thật lòng không?” Trương thị nghĩ nghĩ sau đó hỏi Liên Thủ Tín, dù sao trong mắt nàng, Ngũ lang cũng là một đứa nhỏ, chuyện như vậy, vẫn là hỏi Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín hồi lâu không nói chuyện.

Lúc này có người vào bẩm báo, Liên Kế Tổ và Tưởng thị đến.

Nhà cũ sớm đã biết tin tìm được Liên Đóa Nhi, Liên Kế Tổ và Tưởng thị chờ ở bên ngoài, Liên Thủ Nhân không đến, nói là Chu thị sợ ở một mình, phải để một người ở lại với bà mới được.

“ …. Để bọn họ gặp Đóa Nhi, xử trí như thế nào, … vẫn là nghe ý bọn họ một chút.” Liên Mạn Nhi nói xong đưa mắt hỏi ý Ngũ lang.

Ngũ lang hội ý, gật đầu.

Liên Thủ Tín và Ngũ lang đi ra ngoài, lát sau quay lại, sắc mặt Ngũ lang vẫn bình thường, mà sắc mặt Liên Thủ Tín thì khó coi.

“… Gặp rồi, Đóa Nhi hét muốn gả cho người bán hàng rong …” Liên Thủ Tín nói với Trương thị.

Liên Kế Tổ và Tưởng thị được dắt đến phòng chứa củi gặp Đóa Nhi. Lúc này, Liên Kế Tổ đã biết Liên Đóa Nhi trốn theo người bán hàng rong, Liên Kế Tổ lấy thân phận huynh trưởng tát cho Liên Đóa Nhi một cái, mắng Đóa Nhi, nói nàng không biết xấu hổ.

Có lẽ do tình cảnh mấy ngày hôm nay, Liên Đóa Nhi không có cãi vã với Liên Kế Tổ, chỉ nói nàng không biết xấu hổ, nên để nàng rời Liên gia.

Liên Đóa Nhi lại nói với Liên Kế Tổ và Tưởng thị một lần nữa là nàng muốn gả cho người bán hàng rong.

“Bọn họ nói chỉ đến xem thôi, lão thái thái bên kia cũng nói rồi, bên đó không cần Đóa Nhi nữa, có đưa về lão thái thái cũng không cho vào cửa. xử trí Đóa Nhi như thế nào đều giao cho chúng ta, bọn họ từ nay về sau xem như không có người này.” Liên Thủ Tín lại nói.

“Mọi người đều có ý này?” Liên Mạn Nhi nói.

“Điều này chắc chắn là do lão thái thái nói.” Liên Thủ Tín nói, hiển nhiên là đã quá hiểu Chu thị, “Hai người Kế Tổ, còn có cha bọn họ đều nghe theo lão thái thái. Theo ta thấy, bọn họ đều không muốn nhìn thấy Đóa Nhi nữa.”

Liên Đóa Nhi là một gánh nặng, hơn nữa tính tình nàng ta lại không an phận, một khi có cơ hội nhất định sẽ gây chuyện.

Mà Tưởng thị cho dù là niệm tình Cổ thị trước kia thì cũng chịu đủ Liên Đóa Nhi rồi, nhất là Liên Đóa Nhi hay ở sau lưng ăn hiếp Đại Nữu Nữu.

Chu thị thì khỏi nói, bà sớm đã chướng mắt Đóa Nhi, Liên Hoa Nhi mất rồi, muốn dựa vào nàng ta cũng không được.

“Nói vậy là muốn chúng ta làm chủ rồi.” Liên Mạn Nhi nói.

Kết quả này cũng không ngoài dự liệu của mọi người.

“Ta nói với bọn họ rồi, đem Đóa Nhi gả cho người bán hàng rong, chỉ là từ nay bọn họ phải rời khỏi tỉnh Liêu Đông, vĩnh viễn không được quay về. Liên Đóa Nhi cũng không còn là khuê nữ của Liên gia nữa. Bọn họ đều đồng ý nói như vậy là tốt nhất.” Ngũ lang nói.

“Cũng coi như là một kết cục.” Trương thị nói.

“Lúc nãy con có đi gặp người bán hàng rong, con đem chuyện của Đóa Nhi đều kể với hắn.” Ngũ lang nói.

“Vậy hắn nói sao?” Trương thị hỏi.

“Không nói gì, có lẽ là cần thời gian suy nghĩ …”

…………………

Ngay thứ hai đưa tang Liên lão gia tử, Liên gia truyền ra tin tức Liên Đóa Nhi xuất giá rồi, là hôn sự mà lúc Cổ thị còn sống định cho nàng, hôm nay bên kia gấp đón dâu không chờ Liên Đóa Nhi giữ đạo hiếu được. Cưới chạy tang tuy là ít nhưng không phải là không có, hôn sự như vậy sẽ không phô trương, chỉ có một chiếc xe lừa đến đón Liên Đóa Nhi lúc hoàng hôn.

Từ đó, mọi người ở thôn Tam Thập Lý không nhìn thấy Liên Đóa Nhi nữa.

Nhiều năm sau, thôn Tam Thập Lý có người đi đất Thục, tình cờ gặp người bán hàng rong. Người này cũng biết chút tin tức, nhận ra người bán hàng rong nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, đi theo người bán hàng rong, tạm trú gần nhà người bán hàng rong, thấy vợ người bán hàng rong mang hai hài tử ra ngoài làm việc, người nọ bước đến nói chuyện, người bán hàng rong nhận ra khẩu âm, cực kỳ đề phòng hắn.

Về phần vợ người bán hàng rong, người đó cũng đã nhìn kỹ, nói dung mạo không tệ, chỉ là có vẻ lớn tuổi hơn người bán hàng rong một chút, khẩu âm thuần đất Thục, ôn nhu hiền lành ….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi