Tần Thông Phán năm nay vừa nhậm chức tại Phủ Liêu Đông nên mang theo
một đám gia quyến gồm có phu nhân cùng hai nhi tử và một nữ nhi. Hôm nay Trầm phủ mời khách, Tần Thông Phán và phu nhân đều được mời, Tần phu
nhân còn dẫn theo đại nữ nhi Tần Nhược Quyên đi dự tiệc.
Liên Mạn Nhi đã gặp mặt Tần phu nhân và Tần Nhược Quyên một lần tại
yến tiệc của Liên gia. Tần gia mới đến, trước kia hai nhà cũng không hề
lui tới. Bởi lần Ngũ Lang thi đậu cử nhân và Tiểu Thất đỗ tú tài, Tần
Thông Phán gửi thiệp và quà lễ chúc mừng đến nhà ở ngõ Tùng Thụ nên nhà
Liên Mạn Nhi mới biết Tần Thông Phán là bạn học cũ của Lỗ tiên sinh, vì
vậy mới hồi thiệp và quà lễ trở lại.
Nếu là bạn cũ của Lỗ tiên sinh, cả nhà Liên Mạn Nhi đương nhiên không thể thờ ơ. Huống chi nếu bàn về chức quan thì Thông Phán quan lục phẩm
có cấp bậc cao hơn Liên Thủ Tín, mà còn là triều đình ủy nhiệm nắm giữ
thực quyền thực chức. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng tự mình
tới cửa đi thăm Tần Thông Phán và tặng lễ ngày Trùng Dương, cũng tiện
thể mời cả nhà Tần Thông Phán tới ngõ Tùng Thụ dự tiệc.
Người hai nhà cứ như vậy mà quen biết, nhưng ngày đó trên đường Tần
phu nhân tới dự tiệc đã xảy ra chuyện phải rời đi trước, vì vậy chưa
được thân thiết trò chuyện kỹ càng với Trương thị và Liên Mạn Nhi.
Bất kể như thế nào, dù nể mặt mũi Lỗ tiên sinh nhưng một nhà Tần
Thông phán nhất định là muốn kết giao. Vì vậy hôm nay nghe Tần phu nhân
nói như vậy, Liên Mạn Nhi muốn nhân cơ hội này mời Tần phu nhân đến làm
khách nhà nàng.
Tần phu nhân nói xong, Liên Mạn Nhi quay sang cười với Tần Nhược
Quyên. Tần Nhược Quyên mỉm cười rồi mở miệng nói chuyện với Liên Mạn Nhi trước, hai cô nương thấp giọng nói chuyện với nhau.
Gia đình Tần Thông phán vừa mới tới nhưng tình huống ở Tần gia Liên
Mạn Nhi đã biết từ Trầm Nghị và Trầm Thi, Tần Nhược Quyên là trưởng nữ
của Tần Thông Phán, năm nay đã mười bảy tuổi nhưng vẫn chưa đính hôn.
Đối với hôn sự của Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi không hề quan tâm ít hơn
Trương thị. Vì vậy lúc đầu nghe chuyện này từ Trầm nghị và Trầm Thi,
Liên Mạn Nhi đã để tâm chuyện này. Trước không nói chuyện khác, chỉ nhìn tuổi tác, gia thế, còn có thân phận trưởng nữ này đã rất thích hợp với
Ngũ Lang. Liên Mạn Nhi âm thầm xem Tần Nhược Quyên là đối tượng được đề
cử cần phải xem xét thêm.
Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa đánh giá Tần Nhược Quyên. Tướng mạo
Tần Nhược Quyên mặt như trăng rằm, mắt hạnh mày ngài, da trắng nõn đủ
tiêu chuẩn mỹ nhân ở niên đại này, chẳng qua nhìn qua trên má có một ít
tàn nhang. Cô nương trẻ tuổi có vài điểm tàn nhang cũng không tổn hại
cho mỹ mạo của nàng, ngược lại làm cho nàng trẻ tuổi dễ thương thêm mấy
phần.
Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên nói chuyện cũng là dùng tiếng phổ
thông, Giọng của Tần Nhược Quyên rất êm tai dịu dàng. Nguyên quán Tần
gia là phủ Hà Gian nhưng giọng Tần Nhược Quyên không nghe ra thổ âm phủ
Hà Gian.
“Nghe Nhược Quyên tỷ tỷ nói chuyện là giọng kinh thành, không biết đã ở kinh thành mấy năm?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Tần Nhược Quyên.
“. . . . . . Khi còn bé ở qua ba năm.” Tần Nhược Quyên liền nói. Khi
nàng còn nhỏ, Tần Thông phán đã làm Quan ở kinh thành mấy năm, về sau
lại bị đầy ra bên ngoài, vì vậy Tần Nhược Quyên nói giọng kinh thành.
Quan lại ở phủ thành bình thường khi nói chuyện đều dùng tiếng phổ
thông, thỉnh thoảng mới dùng giọng phủ Liêu Đông. Nghe khẩu âm người ta
nói cũng là một môn học. Cẩn thận nghe các vị thái thái, phu nhân, các
cô nương nói chuyện trong bữa tiệc này, Liên Mạn Nhi có thể nghe được
người nào là người phủ Liêu Đông, người nào là người bên ngoài tới. Dĩ
nhiên cũng có một số nhân sĩ bên ngoài tới đã lâu nên theo thời gian nói chuyện cũng dùng giọng phủ Liêu Đông.
“Đúng rồi! Nhược Quyên tỷ tỷ khẳng định đã đi nhiều nơi, thật làm cho ta hâm mộ.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Lúc nào mời tỷ tỷ đến nhà ta nói
một chút, cho ta mở mang tầm nhìn.”
Tần Nhược Quyên khiêm nhường nói mấy câu sau đó đồng ý đến nhà Liên
Mạn Nhi, cũng mời Liên Mạn Nhi lúc rãnh rỗi đến nhà nàng chơi, Liên Mạn
Nhi đương nhiên nhận lời.
“Nghe Nhược Quyên tỷ tỷ nói chuyện nhất định là đã đọc rất nhiều sách ?” Hai người càng nói càng hợp ý, Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Tần Nhược Quyên gật đầu.
“Gia tộc chúng ta nam tử đọc sách đương nhiên là quan trọng hơn, cô
nương cũng có yêu cầu đọc sách.” Tần Nhược Quyên nói cho Liên Mạn Nhi
nghe, lúc bé theo Tần phu nhân đọc sách viết chữ, về sau lại theo nữ học trong tộc.
Liên Mạn Nhi đồng thời hỏi lại phát hiện Tần Nhược Quyên đọc sách vô cùng tốt.
“Mạn Nhi muội muội cũng đọc?” Tần Nhược Quyên hỏi Liên Mạn Nhi.
“Không dám so sánh với tỷ tỷ.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Ca ca và đệ đệ của ta đi theo Lỗ tiên sinh đọc sách, ta đi học nhờ cũng tùy tiện đọc
quá mấy quyển sách. . . . . . . Sau này còn muốn thỉnh giáo tỷ tỷ.”
“Không dám không dám, Lỗ tiên sinh danh tiếng mọi nơi, Mạn Nhi muội
muội có thể được Lỗ tiên sinh dạy đương nhiên là không tầm thường.” Tần
Nhược Quyên liền nói cho Liên Mạn Nhi biết: “. . . . . . Phụ thân ta và
Lỗ tiên sinh là Tiến sĩ cùng khoa, người sùng bái nhất là Lỗ tiên sinh.”
Hai người trong lúc nói chuyện Trầm Tam phu nhân phân phó người mang
bàn tiệc lên, phía ngoài trên sân khấu nhóm đào hát cũng đã hoá trang
lên sân khấu. Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên thích thú cười.
Bữa tiệc kết thúc là có người dâng trái cây và trà lên, mọi người
ngồi như cũ xem hí khúc. Cũng có người cùng nhau đi ra ngoài đến bên
cạnh vườn hoa thưởng hoa. Liên Mạn Nhi cũng nói một tiếng với Trương
thị, cùng Tần Nhược Quyên, Trầm Nghị, Trầm Thi mấy người cũng từ bên
trong đi ra ngoài, chậm rãi đi tới vườn hoa để ngắm cúc.
Đều là cô nương trẻ tuổi, xem hoa cũng không nguyện ý ngồi trong
phòng bởi vì có chủ nhà là Trầm Nghị và Trầm Thi nên đi trong hoa viên
chậm rãi du ngoạn.
Đột nhiên đến phía trước cánh cửa Nguyệt Lượng liền nghe thấy bên kia cửa có tiếng bước chân truyền đến càng lúc càng gần, pha trộn với giọng nói nam nhân.
Liên Mạn Nhi ở giữa mấy người cũng dừng chân lại, một đôi mắt cực kỳ
nhanh hướng bên kia cửa nhìn sang. Nghe tiếng nói thì có đến mấy người,
họ đương nhiên còn chưa đi đến trước cửa, chẳng qua là có tiếng nói làm
cho tim Liên Mạn Nhi đập nhanh nửa nhịp.
Mấy người ở bên trong rõ ràng có Trầm Lục, mặt khác cũng có Ngũ Lang.
Nghĩ đến chắc bữa tiệc bên kia cũng tàn rồi, Trầm Lục mang người rời tiệc tới vườn đi dạo.
Liên Mạn Nhi nghe thấy người ta nói chuyện liền đứng lại, mấy cô
nương khác cũng thế, tất cả mọi người nhìn về phía Trầm Nghị cùng Trầm
Thi. Trầm Nghị và Trầm Thi cũng vội vàng nhìn xem có chỗ nào có thể tạm
thời tránh không, vừa khéo phụ cận cũng không có chỗ để tránh. Trầm Nghị và Trầm Thi trao đổi ánh mắt đang muốn phái nha đầu đi qua thì đã thấy
từ trong cửa có hai tiểu nha đầu bước nhanh ra.
“. . . . . . Quả nhiên là Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư.” hai tiểu
nha đầu vừa nói vừa vội vàng tới đây hành lễ vói Trầm Nghị, Trầm Thi và
đám người Liên Mạn Nhi: “. . . . . . Lục gia mang theo mấy vị khách nhân muốn từ nơi này qua bên kia xem, xin các cô nương chờ một chút.”
Tiểu nha đầu nói xong lại hành lễ bước nhanh lui xuống. Lúc này nghe
thấy cửa bên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện cũng ngừng lại. Một lúc sau mấy nha đầu bà tử chạy nhanh tới lấy hai tấm bình phong chắn trước
mặt mấy người Liên Mạn Nhi.
Liền có tiểu nha đầu đi qua bẩm báo, sau đó liền nghe được Trầm Lục
nói tốt một tiếng, rồi tiếng bước chân vang lên, đám người Trầm Lục từ
ngoài cửa đi qua tấm bình phong.
Tính cả Trầm Nghị và Trầm Thi ở bên trong, thì mấy cô nương Liên Mạn
Nhi cũng đứng ở sau tấm bình phong, Trầm Nghị và Trầm Thi cách bình
phong hướng Trầm Lục thăm hỏi, ở một bên làm phúc lễ. Mấy người Liên Mạn Nhi tất cả cũng hướng bình phong bên kia vén áo thi lễ.
“Miễn lễ.” Trầm Lục dừng bước chân, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ở
một bên bình phong khác lên tiếng, ngay sau đó liền hướng nơi xa đi ra.
Tuy là như thế Liên Mạn Nhi cũng nín thở, ánh mắt đều nhìn về một bên khác không dám nhìn bình phong. Bên kia Trầm Lục mang theo mấy người có lẽ cũng biết bên này có nữ quyến nên tất cả đều không mở miệng.
Đột nhiên nghe một tiếng động tiếp theo bình phong đổ nhào xuống đất, Liên Mạn Nhi không biết xảy ra chuyện gì cũng bị kéo theo, cảm thấy
thắt lưng bị đụng phải một cái lảo đảo liền hướng bình phong ngã đi qua.
Mặc dù không biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra nhưng Liên Mạn Nhi có
thể hiểu. Sợ là nàng sẽ ngã vào bình phong rồi, hơn nữa đám người Trầm
Lục còn chưa đi xa nghe thấy tiếng động, phản ứng đầu tiên là quay đầu
đến xem. . . . . . . Như vậy, nàng sẽ bêu xấu trước đám người Trầm Lục.
Trong lòng hiểu chuyện này, Liên Mạn Nhi vội vàng hết sức dừng chân
lại, thân thể phản ứng tự nhiên, tay cũng hướng hai bên quơ nắm, trong
lúc bối rối tay trái tựa hồ bắt được thứ gì nhưng lại bị hất ra, tay
phải thì bị một cái tay khác nắm chặt lấy.
Mượn cái lực tay này ỷ vào thân thể linh hoạt Liên Mạn Nhi rốt cục
mang theo một người khác lảo đảo hai bước rốt cuộc cũng đứng vững.
Lúc này Liên Mạn Nhi không có ngoảnh lại nhìn bình phong bị nghiêng
xem đám người Trầm Lục mà là nhìn về phía bên trái. Mấy cô nương mặt mày đều thất sắc hướng nàng vươn tay ra. Liên Mạn Nhi nhìn về phía bên phải người bắt được tay nàng giúp nàng chính là Tần Nhược Quyên.
“Đa tạ Nhược Quyên tỷ tỷ, ” Liên Mạn Nhi hoảng sợ nhưng vẫn cười cười hai tay lôi kéo Tần Nhược Quyên: “Mới vừa rồi muội liền nghe thấy một
tiếng phịch, làm muội giật cả mình, không biết là xảy ra chuyện gì, cũng không biết là vị muội muội nào bị hù, đụng phải ta thiếu chút nữa liên
lụy tỷ tỷ.”
“Muội muội nói gì vậy.” Tần Nhược Quyên cũng cười nói: “Mới vừa rồi
chúng ta lôi kéo tay cùng nhau đứng, ta cũng nghe thấy được bên kia một
tiếng phịch không biết là tại sao?”
Hai người nói như vậy thì nhìn sang hướng bình phong bên kia, chỉ
thấy bình phong ngã trên mặt đất, cách đó không xa Trầm Lục mang theo
năm người đang quay đầu nhìn sang đây.
Ánh mắt Liên Mạn Nhi bất chợt dừng ở trên người Trầm Lục rồi lập tức
dời đi chỗ khác, cũng nhanh chóng nhìn qua nét mặt mấy người họ, lập tức trong lòng bình tĩnh.
Ngũ Lang, tiểu Thất, Trầm Khiêm, còn có Sở tiên sinh cùng Trương Thiên Hộ.
Cũng là người mình quen biết, tuy là như thế Liên Mạn Nhi vẫn cùng
Tần Nhược Quyên lui về sau hai bước khẽ cúi đầu. Mấy cô nương khác tất
cả đều chuyển động theo, khóe mắt Liên Mạn Nhi nhìn thấy một thân ảnh
thanh tú đứng phía trước mọi người.