Edit: Yuusu
Beta: Tiểu Tuyền
Nói là thứ mới mẻ, thật ra thì cũng không phải thứ lạ lẫm gì. Chẳng qua là mấy rổ hành lá xanh nhạt, một ít rau chân vịt, cây cải dầu non, còn có một chút mầm đậu phụ và cây thanh hao.
Nhưng Liên Mạn Nhi đã rất vui mừng. Những thứ này, vào mùa xuân mùa hạ tất nhiên là không hiếm, nhưng hiện tại là mùa đông, nên trở thành thứ hiếm khó có được.
Vừa mới vào mùa đông, phủ Liêu Đông có thể nói là ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết phủ, tất cả vườn rau xanh ở phủ Liêu Đông đều là một mảnh hoang vu. Nhà nhà đều không có rau quả tươi để ăn, rau quả có thể ăn lúc này, trừ củ cải trắng dự trữ cho mùa đông, cũng chỉ có rau chân vịt cắt từ mùa thu rồi cất vào hầm.
Cho dù là thế gia vọng tộc giàu sang phú quý, trên bàn ăn tuy phong phú như trước, nhưng rau quả cũng vẫn thiếu hụt.
Giống như nhà Liên Mạn Nhi, lại đặc biệt để tâm, từ mùa thu đã cất vào hầm một chút rau cỏ khác. Như cải củ cùng một vài loại rau xanh hay ngó sen, có thể giữ được một thời gian dài. Nhưng những thứ rau lá củ quả này cho dù có cẩn thận cất vào hầm thế nào, thời gian giữ được tươi mới cũng không quá lâu. Về phần mấy thứ đồ khô phơi nắng vào mùa thu, ở mùa này, cũng không thể so sánh được với rau xanh tươi mới được!
Mấy loại lá rau tươi mới này, là từ thôn trang ngoài thành của nhà Mạn Nhi vừa mới đưa đến.
Tiểu nha đầu cầm mấy rổ rau xanh vội vàng mang tới cho Liên Mạn Nhi xem qua. Cách rèm, vị trang đầu mang những thứ này tới đang xuôi tay đứng bên ngoài, chờ được phân phó.
“Rất tốt.” Liên Mạn Nhi nhìn mấy rổ rau xanh, gật đầu cười, rồi phân phó tiểu nha đầu ngoài cửa, “Mang đến hậu viện đi, để thái thái xem một chút. Sau đó. . . . . .”
Liên Mạn Nhi nói đến đây, khẽ cúi đầu trầm ngâm, đem lời còn muốn nói phía sau nuốt trở vào, chỉ phân phó người đem đồ đưa đến cho Trương thị nhìn.
Tiểu nha đầu đáp ứng một tiếng rồi hướng hậu viện đi.
“. . . . . . Cũng chỉ có những thứ này thôi sao?” Liên Mạn Nhi lúc này mới hỏi lại vị trang đầu đang chờ bên ngoài.
“Hồi cô nương. Bây giờ có thể hái chỉ có mấy thứ này. . . . . . . còn lại mấy thứ cà, dưa leo, hiện nay đã kết trái, chờ qua ít ngày nữa, là có thể có một ít dưa leo, cà ăn được. Còn có lúc trước nghe cô nương phân phó, từ trong núi lấy vài loại nấm hương về trồng, cũng có thể ăn được, có điều quá nhỏ, lại không nhiều. Lần này cũng ngại ngùng mang vào thành. Chờ tiểu nhân trở về, nhất định tiếp chăm sóc, bảo đảm qua ít ngày, có thể làm cho lão gia, thái thái, cô nương cùng cả nhà ăn được nhiều loại rau xanh tươi mới hơn.” Trang đầu đứng bên ngoài phòng, cười nói trả lời.
Liên Mạn Nhi nghe, đang muốn nói chuyện, lại thấy tiểu nha đầu mới vừa rồi ra ngoài nay đã trở lại.
“Hồi cô nương, thái thái xem xong cũng nói tốt. Nói là cho người mang một nửa đến quý phủ. Một nửa khác lựa ra chút ít, mang đến cho nhà Tần đại nhân nếm thử trước. Còn lại thì đưa tới phòng bếp.” Tiểu nha đầu hướng Liên Mạn Nhi bẩm báo.
“Ta biết rồi, cứ làm như thế đi.” Liên Mạn Nhi nghe xong, gật đầu nói.
Tiểu nha đầu lúc này mới hành lễ định đi ra, để truyền lời cho quản sự an bài chuyện tặng đồ.
“Chờ một chút.” Liên Mạn Nhi nhìn thấy trên bàn trà bày biện thủy tiên, liền gọi tiểu nha đầu trở lại, “Lát nữa bảo người trong vườn, chọn ra hoa tốt nhất, đưa sáu bồn đến phủ quốc công. . . . . . .bốn bồn đưa qua phủ Tần đại nhân, nói là chúng ta đưa tặng Tần phu nhân cùng Tần cô nương thưởng thức.”
Tiểu nha đầu lanh lẹ đáp ứng rồi ra ngoài.
“Cũng khó cho các ngươi rồi, ta biết, những thứ này khó chăm sóc, hao phí nhiều tâm tư. Đợi đến ngày tết, tổng kết công tác và phần thưởng, sẽ không quên một phần công lao này của ngươi.” Liên Mạn Nhi nói với trang đầu.
“Đây là việc tiểu nhân được phân phó phải làm .” Trang đầu trong lòng cao hứng, nhưng ngoài miệng vẫn nói, một hồi, lại hướng trong nhà nói, “Cô nương xem, có nên ở tiểu thôn trang, dựng thêm…một noãn rạp (lều ấm) nữa không?”
“Ngươi trước đừng nóng vội, tạm thời cứ như vậy đã, ” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói, “Chờ thêm hai ngày, lão gia, thái thái, đại gia, nhị gia, chúng ta rảnh rỗi rồi, đến thôn trang nhìn một chút, rồi quyết định cũng không vội.”
“Dạ” Trang đầu lia lịa đáp ứng một tiếng, trong thôn trang có thêm một hai lều ấm nữa, thì không chỉ công lao của hắn nhiều hơn. Mà tiền lời nhiều hơn, trang đầu như hắn đi theo tự nhiên cũng được thêm nhiều lợi ích.
“Ngày mai, ngươi đưa thêm hai sọt ngó sen cùng hai sọt cá tươi tới đây.” Liên Mạn Nhi phân phó xong, lại nghĩ tới cũng không còn việc gì nữa, nên bảo trang đầu kia lui ra, “Ngươi đi xuống đi, tới thượng viện nhìn một chút, xem lão gia cùng đại gia còn có phân phó gì khác không.”
Trang đầu bận rộn đáp ứng, đứng bên ngoài hướng trong nhà hành lễ, mới từ từ lui ra ngoài.
Lại có vợ quản sự tới báo việc, Liên Mạn Nhi nhất nhất xử trí. Nha đầu Cát Tường thấy Liên Mạn Nhi xử trí chuyện nhà đã xong, liền cầm áo choàng tới, Liên Mạn Nhi choàng vào, vẫn cầm lò sưởi tay, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.
Phía ngoài không có gió, mặt trời treo trên cao, là một ngày trời trong quang đãng, ánh mặt trời chiếu lên trên người, còn mang theo chút ấm áp. Tâm tình Liên Mạn Nhi không tệ, nghĩ lại cũng không còn chuyện gì, liền bước về hướng hậu viện.
“Chúng ta đi dạo trong vườn một chút.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, mang theo Cát Tường, Như Ý cùng một đám nha đầu đi tây uyển.
Bởi vì tuyết đã rơi xuống, trên đường tuy được quét dọn sạch sẽ, nhưng trong hoa viên lúc này phần lớn đều là một mảnh tuyết trắng, vừa thuần khiết vừa tinh khôi, liếc nhìn một cái liền có cảm giác thật khoáng đạt. Liên Mạn Nhi mang người theo con đường trong vườn đi về hướng tây bắc, cuối cùng dừng lại trước một tiểu viện.
“Cô nương muốn đến phòng ấm để xem bọn họ dục hoa sao (nuôi hoa trong phòng ấm để ra hoa) sao ?” Cát Tường liền hỏi.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Cái viện này, chính là nơi chuyên dùng để chăm sóc hoa và cây cảnh ở tây uyển. Một hồi nói chuyện này, bên trong người trồng hoa Trương Tài cùng vợ nghe thấy động tĩnh liền chạy ra đón.
Người trồng hoa tên Trương Tài, tuổi đã đến năm mươi, có nghề trồng hoa tổ truyền. Thuở nhỏ theo cha mẹ làm người trồng hoa trong vườn này, một năm trước, nhà Liên Mạn Nhi mua Tây Uyển, thấy hai vợ chồng Trương Tài ở phương diện trồng hoa và cây cảnh có chút bản sự, nên đã lưu lại cả nhà bọn họ.
Hiện nay hai vợ chồng bọn họ, cùng với ba hài tử, ở lại trong sân, chuyên phụ trách phòng chăm sóc hoa tươi để bày biện bốn mùa, đồng thời cũng trông coi chiếu cố cây cảnh và hoa cỏ bên trong vườn.
Có câu “không ở trong nghề thì không biết nó thế nào”, thủ nghệ trồng hoa đương nhiên cũng có ảo diệu của nó. Mùa xuân mùa hè chăm sóc hoa và cây cảnh không cần phải nói, Trương Tân còn sử dụng ấm phòng (noãn phòng), noãn khanh (hầm ấm), nên bốn mùa lúc nào cũng có thể chăm sóc ra hoa tươi cỏ lạ. Cái gọi là ấm phòng, cũng không khác gì giường ấm ở nông thôn dùng để ươm mầm khoai lang lúc trước, còn noãn khanh, trên cơ bản tương tự như hầm để lưu giữu rau củ.
Dĩ nhiên, noãn phòng noãn khanh chuyên dùng để chăm sóc hoa tươi, cũng sẽ có một vài đặc điểm riêng biệt của nó.
Hai vợ trồng người trồng hoa đón Liên Mạn Nhi vào, rồi đi trước dẫn nàng nhìn noãn phòng noãn khanh dùng để dưỡng hoa.
“. . . . . . Lúc trước cô nương sai người đến lấy hoa, chọn lấy bốn bồn thủy tiên thượng hạng, bốn bồn hoa cúc thượng hạng, còn có hai bồn hoa hồng màu phấn vừa mới được giục nở. . . . . .” Ở cửa noãn phòng, vợ Trương Tài hướng Liên Mạn Nhi bẩm báo.
Liên Mạn Nhi gật đầu, nói biết rồi.
“Mấy bồn kim quất lúc trước đại gia mang về, các ngươi cẩn thận chiếu cố, đến lễ mừng năm mới sẽ dùng để bày trong nhà, còn dùng làm quà tặng cho người ta nữa.” Liên Mạn Nhi nhìn thấy mấy bồn kim quất trong noãn phòng, đã thấy kết trái nho nhỏ màu xanh, liền nói với hai vợ chồng Trương Tài.
Trương Tài vội vàng gật đầu đáp ứng.
Đang nói chuyện, thì nghe thấy một trận tiếng bước chân cùng giọng nói từ xa vọng lại.
“Là Nhị gia tới, còn có Cửu gia.” Tiểu nha đầu đến trước mặt Liên Mạn Nhi bẩm báo nói, “Cũng là đến xem hoa .”
Thì ra là Tiểu Thất cùng Trầm Khiêm. Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không tránh đi. Tuy nói chuyện nghị hôn của nàng và Trầm Lục mới chỉ định bằng lời, nhưng nàng và Trầm Khiêm đã quen biết từ nhỏ, hơn nữa hai nhà qua lại mật thiết, cũng không cần quá mức câu nệ.
Một lát sau, Tiểu Thất cùng Trầm Khiêm đi đến.
Hai người nhìn thấy Liên Mạn Nhi, tươi cười làm lễ ra mắt, Liên Mạn Nhi cũng vội hoàn lễ.
Tiểu Thất mặc bộ áo dài màu xanh nhạt đính hạt châu, khoác áo choàng lông vũ màu đỏ, còn Trầm Khiêm thì mặc bộ áo dài gấm màu vàng nhạt thêu những con cừu nhỏ màu tím, khoác áo choàng lông màu lam.
Liên Mạn Nhi nhìn trang phục của hai người, liền biết bọn họ từ ở ngoài đường trực tiếp đi vào trong vườn.
“Lúc này mới giờ nào, các ngươi đây là trốn học?” Liên Mạn Nhi khẽ híp mắt, hỏi, “Sở tiên sinh lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy? Các ngươi đây là. . . . . . trốn học đi, để cho ta bắt được rồi nhé!”
“Tỷ, chúng ta làm sao dám trốn học chứ?” Tiểu Thất vội vàng cười nịnh nọt, “Là Sở tiên sinh có vị bằng hữu tới thăm, hẹn người ra ngoài uống rượu, nên cho chúng ta nghỉ nửa ngày đấy.”
Tiểu Thất là hài tử tốt, nhưng đồng thời cũng là hài tử rất thông minh, có đôi khi còn nghịch ngợm.
Liên Mạn Nhi cũng có chút tin Tiểu Thất, liếc mắt nhìn về phía Trầm Khiêm.
“Phải, là tiên sinh cho chúng ta nghỉ thật đấy, . . . . . . Mạn Nhi, Mạn Nhi tỷ.” Trầm Khiêm vừa thấy vậy, lập tức trả lời, chẳng qua là lúc cuối cùng khi gọi Liên Mạn Nhi là tỷ tỷ, có chút không thuận miệng.
Trầm Lục hướng Liên gia cầu hôn, Liên gia đáp ứng. Chuyện này, người ngoài có lẽ còn không biết, nhưng là hai nhà Trầm, Liên thì đã sớm biết .
So với người khác, Trầm Khiêm thậm chí còn biết đến sớm hơn một chút. Chuyện Trầm Lục có ý kết hôn với Liên Mạn Nhi, không có thương lượng với người khác, lúc viết thư nói với đại lão gia, khi đó Trầm Khiêm cũng đang ở trước mặt.
Khi đó, Trầm Khiêm gãi gãi mũi, hơi có chút ủy khuất. Nhưng mà, chuyện này, hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Hai năm qua Lục ca không có ý định gạt hắn. Mà hắn, cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn cùng Mạn Nhi cơ hồ là không có cơ hội gặp mặt.
Cũng tại đại thái thái quản thúc hắn. Sau khi Đại thái thái biết chuyện năm đó hắn chạy đi huyện thành Cẩm Dương vào Tết Nguyên Tiêu, lúc ấy mặc dù không nói gì, chỉ quản hắn đặc biệt chặt. Lại nói, đến thời điểm gặp gỡ mọi người tuy thấy Liên Mạn Nhi, nhưng ngay cả cơ hội nói riêng một câu cũng không có.
Dĩ nhiên, tựa hồ đại thái thái vô cùng bận rộn, khi không có nhiều tinh lực đi quản thúc hắn, cũng không biết vì sao, hắn vẫn không cách nào nhìn thấy Liên Mạn Nhi. Hiện tại, đại thái thái theo đại lão gia đi nhận chức, nhưng Liên Mạn Nhi lập tức sẽ trở thành vợ của Lục ca hắn rồi.
Nếu là người khác, hắn khẳng định không phục. Nhưng là Lục ca, hắn cũng chỉ có thể vuốt vuốt mũi, trong lòng âm thầm oán trách đại thái thái kéo chân sau hắn.
Liên Mạn Nhi tuổi còn nhỏ hơn hắn, mặc dù sau này phải gọi Liên Mạn Nhi là tẩu tử, nhưng hiện tại, hắn không muốn gọi Liên Mạn Nhi là tỷ tỷ . Nhưng Lục ca kêu hắn đi qua, đặc biệt nhắc tới chuyện này, đồng thời còn nói cho hắn biết, đại lão gia và đại thái thái viết thư hồi âm, muốn đón hắn đến chỗ nhận chức.