TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Ai ngờ hắn lại là người như vậy!” Trương thị cảm khái: “Điều này làm ta nhớ tới lão gia tử. Lúc lão gia tử còn sống cũng không qua lại với họ nhiều, phải không?”

Trương thị nói vậy làm Liên Thủ Tín nhớ lại những lời Liên lão gia tử từng nói với hắn khi còn sống.

“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu: “Lão gia tử là người coi trọng thể diện. Dù trong lòng ông không thích Thương gia nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài. Lúc bọn họ đến, lão gia tử đã nhắc nhở ta. Lão gia tử không nói rõ nguyên do nhưng chắc là trước kia đã có chuyện gì đó để ông biết rõ tính tình Thương gia.”

“Hai lão quả thật không thể làm cho người ta kính trọng nổi, nhưng hai đứa trẻ kia không giống họ.” Trương thị lại nói: “Ta biết Bảo Dung là người có tình cảm, hành động nói năng cũng thẳng thắn, không có ý xấu. Nghe nói em trai con bé cũng là người đàng hoàng phúc hậu.”

“Bảo Dung giống mẹ, nhưng tính tình lại khác bà. Diện mạo và tính tình của Bảo Căn thì khác cả cha lẫn mẹ.” Trương thị tùy ý nói.

“Hai tỷ đệ chúng đúng là không tệ.” Liên Thủ Tín cũng gật đầu: “Người có tên, cây có bóng, ai là người như thế nào, mọi người đều tự hiểu. Nhà bọn họ, gọi là… gọi là gì ấy nhỉ, có một câu nói…”

Liên Thủ Tín liền xoay đầu, cầu cứu ba đứa nhỏ.

“… Măng mọc sau mà tốt hơn tre đấy.” Trương thị ngồi cạnh cười nói. Ở huyện Cẩm Dương không có tre, Trương thị là người sinh ra lớn lên ở đây, lại chưa từng đọc sách gì nên vốn không biết câu tục ngữ này. Đây là do Lỗ tiên sinh lúc ở đây đã từng nói nên Trương thị ghi nhớ.

“Tre già măng mọc.” (cũng có thể là: gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn) Gần như cùng lúc đó, Tiểu Thất cũng nói.

Mọi người đều cười.

“Lời nàng nói đâu phải tục ngữ, vẫn là tiểu Thất của chúng ta nói đúng.” Liên Thủ Tín cười nói.

“Đúng vậy.” Tất nhiên Trương thị sẽ không tranh giành với tiểu Thất. Tiểu Thất tài giỏi, bọn họ vẫn xem đó là niềm tự hào: “Cũng không nhìn lại xem là con ai.”

Đây là lời nói có chút tự đắc. Mọi người lại bật cười.

“Cho nên mới nói, mọi người đều nói con cái giống cha mẹ, lời này cũng không hoàn toàn chính xác.” Liên Thủ Tín cười một lúc rồi lại nói.

“Đúng thế.” Trương thị vô cùng đồng ý. “Nhìn chúng ta mà xem, chúng ta ngốc như vậy, thế mà Ngũ Lang và tiểu Thất học hành đều xuất sắc. Mạn Nhi cũng thông minh giỏi giang hơn chúng ta nhiều. Nếu con bé này sinh ra cháu trai thì cũng sẽ giống Ngũ Lang, tiểu Thất bây giờ… Chỉ có Chi Nhi là ngốc nghếch giống chúng ta.”

“Mẹ, xem mẹ nói kìa. Mẹ và cha con ngốc gì chứ, nếu hai người có thể học hành từ lúc còn nhỏ thì chắc chắn sẽ không như bây giờ. Đến tuổi này cha mẹ mới đọc sách viết chữ nên tất nhiên là sẽ bị chậm. Hơn nữa, tỷ của con cũng không ngốc.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Ngũ Lang và tiểu Thất đều cười nói Trương thị quá khiêm tốn.

Liên Thủ Tín và Trương thị đều cười, trong lòng cũng biết con gái yêu thương mình cho nên tìm mọi cách để bảo vệ mình.

“Hơn nữa.” Trương thị lại nhớ tới một chuyện, tiếp tục nói: “Trước cứ nhìn lão gia tử và lão thái thái xem, đều có thể nói rất nhiều. Khi lão thái thái mắng người còn có thể ra rả một ngày một đêm không cần xả hơi, thật không có gì để nói. Nhìn lại cha các con xem, bảo chàng nói lời thô tục còn đỏ mặt ấp úng. Mấy người các con đều không mắng người, cũng không gây sự với người khác.”

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều gật đầu, những lời này của Trương thị đều là thật tình.

Bởi vì nhắc tới Chu thị, Trương thị không khỏi nhớ tới chuyện hôm nay.

“Mọi người đang vui vẻ, ta cũng không muốn nói, nhưng nếu không nói thì trong lòng ta có chút bực bội.” Trương thị chậm rãi nói: “Ngũ lang nhà chúng ta thành thân, chuyện lớn như vậy, nếu trong lòng lão thái thái còn chút tình cảm thì bà đã không hành xử như hôm nay…”

“Nói gì mà nghèo khó, không có gì để cho. Ai muốn vàng bạc, bảo bối gì của bà chứ? Chỉ cần bà cho một tấm khăn thì đó cũng là tấm lòng của bà… Sao lại cư xử như thế chứ.”

“Ta còn tưởng lòng ta đã sớm bị bà tổn thương, trở nên nguội lạnh rồi. Bà không coi ta ra gì thì thôi, ai bảo ta là người khác họ chứ. Bà không coi Chi Nhi ra gì, Chi Nhi cũng đã gả ra ngoài. Nhưng Ngũ Lang là con cháu của Liên gia, cháu ruột của bà. Bà cũng nhờ cậy Ngũ lang không ít, được không ít thứ tốt từ Ngũ lang.”

“Người này, sao bà có thể sống như vậy chứ! Nói người này lòng lang dạ sói, nói người kia lòng lang dạ sói, rốt cuộc thì người nào mới là lang sói!”

Chuyện này, Trương thị thấy không sao, nhưng vẫn cảm thấy Ngũ Lang phải chịu ủy khuất, nếu nàng không nói thì trong lòng sẽ không thoải mái. Nàng cảm thấy bất bình vì Ngũ Lang bị tổn thương.

“Mẹ, được rồi, vốn cũng không trông mong gì ở bà.” Ngũ Lang thấy Trương thị càng nói càng tức giận, liền vội khuyên can: “Chỉ cần bà không lại náo loạn thì đã may phước lắm rồi.”

Ở vấn đề này, dù căn cứ vào nguyên tắc hòa hảo, gia đình hòa thuận, mọi chuyện mới thuận lợi thì Liên Thủ Tín cũng không tìm được lý do gì để biện bạch cho Chu thị.

“Lão thái thái, đời này bà đã là người như vậy. Cha… cha cũng không… có tính xấu này. Cha thiếu gì đâu, Ngũ Lang thiếu gì đâu, chúng ta chẳng thiếu… chẳng thiếu… tấm lòng kia của bà.” Liên Thủ Tín vắt hết óc cũng không tìm ra lời nói thích hợp.

Thật ra thì, cũng không phải do Liên Thủ Tín ngốc mà do Chu thị hành xử quá tuyệt tình, quá vô tình vô lý. Mà vừa rồi Liên Thủ Tín không chịu nói hết, dĩ nhiên là do không tìm ra lời thích hợp.

“Cha, nói vậy, sau khi ca con cưới chị dâu vào cửa, qua năm mới có cần tới bên kia, dập đầu trước lão thái thái không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi. Chu thị không có lễ nghi và tình cảm của trưởng bối, không đối xử với bọn họ như người thân, vậy bọn họ có phải tuân thủ lễ phép và tình nghĩa của vãn bối, cung kính với Chu thị như trưởng bối nữa không?

Cả nhà đều nhìn Liên Thủ Tín.

“Haiz~…” Liên Thủ Tín thở dài thật dài. Hắn và Trương thị thì khỏi nói, mấy hài tử vì chịu ảnh hưởng của hắn mà dung túng và nhường nhìn Chu thị không giới hạn. Nhưng, vợ sắp cưới của Ngũ lang, người ta không lớn lên ở cái nhà này. Con gái nhà người ta có thể hiểu được hiện tượng quái dị như vậy sao, người ta có tình nguyện nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy không?

Liên Thủ Tín rất buồn phiền.

Lúc này, ở nhà cũ của Liên gia trong thôn, sau khi tiễn nhà Liên Thủ Tín đi, mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị đều trở vào nhà. Một mình Chu thị ngồi trên giường gạch, mặt không biểu tình.

“Bà nội, cháu cất dọn mấy thứ này nhé?” Tưởng thị cẩn thận xin ý kiến Chu thị.

Cho dù là việc nhỏ như vậy, tới bây giờ Tưởng thị vẫn hỏi Chu thị trước, được bà đồng ý rồi mới hành động. Chu thị có ham muốn kiểm soát gia đình vô cùng mạnh, Tưởng thị biết rõ tính tình của Chu thị nên mới phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi như thế. Cũng nhờ nàng cẩn thận như thế mà dù là người có thể bới xương trong trứng như Chu thị cũng rất khó tìm ra điểm xấu.

“Dọn đi.” Rốt cục trên mặt Chu thị cũng có một ít biểu cảm. “Để lại đậu phộng và táo, lát cho Nha Nhi và Nữu Nữu ăn.”

“Dạ.” Tưởng thị đáp lại, cầm một chiếc đĩa không tới, lại cầm khay chứa táo và đậu phộng tới trước mặt Chu thị. Chu thị liền lấy một ít từ trong khay để vào chiếc đĩa không, đưa cho Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu.

“Hai đứa ăn thoải mái đi.” Chu thị liền nói. Đối với Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu, nhất là với Liên Nha Nhi, vẻ mặt của Chu thị dịu dàng hơn với người khác nhiều.

Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu, một người cười dạ bà nội, một người thưa bà cố nhận lấy đĩa, cũng không ăn ngay mà để sang một bên, hai cô cháu giúp Tưởng thị thu dọn khay chén, quét dọn giường gạch và sàn nhà.

Chu thị nâng mí mắt lên, thấy Liên Thủ Nhân. Liên Thủ Nhân ủ rũ cúi đầu ngồi trong góc, không nói tiếng nào.

“Vợ Kế Tổ.” Chu thị gọi Tưởng thị: “Để lại chỗ lạc rang kia đi. Nữu Nữu, cầm cái đĩa nữa tới đây, giúp ta bóc vỏ chỗ lạc này, để cho ông nội ngươi buổi tối nhắm rượu.”

Đại Nữu Nữu nghe xong, lập tức vâng một tiếng, đi ra ngoài lấy đĩa.

Liên Thủ Nhân nghe thấy Chu thị nhắc đến hắn, còn nói buổi tối muốn cho hắn uống rượu, liền ngẩng đầu lên nhìn Chu thị. Chu thị cũng không phản ứng lại Liên Thủ Nhân, chỉ cúi đầu, bắt đầu bóc vỏ lạc rang.

Khóe miệng Tưởng thị khẽ nhếch lên, lòng chợt thấy vui. Dù trong lòng có chán ghét thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vui vẻ. Bình thường vào lúc này nàng nên nói chuyện.

“Vẫn là bà nội thương con cháu.” Tưởng thị cười nói: “Biết ông nội của Nữu Nữu mấy ngày không uống rượu. Bà nội, uống rượu chỉ nhắm với lạc rang này thôi ạ?”

“Không thì còn muốn chuẩn bị gì cho hắn nữa. Khiến ta tức giận thì hắn cũng không được ăn thứ tốt gì đâu.” Chu thị không ngẩng đầu lên, tay vẫn bóc vỏ lạc, miệng thở phì phì nói.

Lúc này, Liên Thủ Nhân nên nói chuyện.

“Nương, nương mắng con hồi lâu, con cũng đâu có lên tiếng.” Mặt Liên Thủ Nhân cố nặn ra nụ cười, trong giọng nói mang theo sự năn nỉ.

Nếu có người ngoài nhìn thấy vẻ mặt Liên Thủ Nhân lúc này, chắc sẽ khó mà đoán được hắn đang cười hay đang khóc.

Nhưng cả nhà này đã sớm quen với việc này.

“Không thì ngươi còn định mắng lại ta sao?” Chu thị rốt cục cũng ngẩng đầu lên, trợn mắt với Liên Thủ Nhân. Chỉ là, giờ phút này, trong giọng nói của bà không có sự tức giận, cái trừng mắt kia cũng không hung ác.

“Con đâu dám chứ.” Liên Thủ Nhân cúi đầu, cười hì hì hai tiếng.

Chu thị liền hừ lạnh một tiếng.

“… Không phải hôm trước mới mua thịt, giờ còn hơn nửa cân sau, buổi tối thái hết đi, hầm với khoai tây. Đỡ phải nói là uống rượu mà không có cái ăn.” Chu thị suy nghĩ một chút rồi sai Tưởng thị.

“Vâng.” Tưởng thị vội đồng ý: “Bà nội vẫn rất thương con trai.”

Đến lúc này, một trận sóng gió trách mắng Liên Thủ Nhân của Chu thị mới hoàn toàn qua đi. Những hành động này đã được người trong phòng diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần, ngoại trừ Chu thị diễn không biết mệt, cực kì thích thú ra, Liên Thủ Nhân cũng thế, Tưởng thị cũng thế, đều thật bất đắc dĩ, thật chán ghét.

Nhưng không diễn theo vở kịch này lại không được. Bởi vì nếu bọn họ không như vậy thì Chu thị sẽ tiếp tục làm loạn, làm loạn đến lúc bọn họ tự động phối hợp, biểu diễn vở kịch này thì bà mới chịu để yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi