TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Đúng vậy….” Liên Mạn Nhi cũng cẩn thận nhìn hai bức tranh thêu, đây là lần đầu tiên nàng thấy sản phẩm thêu trên khổ lớn của Tưởng thị, không khỏi âm thầm gật đầu, việc Tưởng thị khéo tay đúng là danh bất hư truyền, cũng có thể nhìn ra, lúc nàng tự tay chuẩn bị lễ vật tặng cho Ngũ Lang đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức.

“… Cháu đã thêu theo kích cỡ của bình phòng, vốn nên căng lên khung rồi mới đưa tới…” Mặt Tưởng thị đỏ lên, hai tấm lụa này nàng vốn định thêu để làm bình phong và rèm giường, chẳng qua nếu muốn làm khung thì phải có nguyên liệu và sức người. Nhưng nàng làm không được, bởi vì sớm biết Chu thị sẽ không ủng hộ. Mà bằng chính nàng thì một mặt là tiền bạc không thuận lợi, mặt khác, động tĩnh lớn, nàng sợ Chu thị biết được sẽ tức giận.

“Đứa nhỏ này, đừng nói nữa, thẩm cũng biết.” Trương thị cười nói: “Tấm lòng này của cháu, thẩm nhận.”

Không thêu những thứ người nông dân thường dùng như màn cửa, bao đựng quần áo mà thêu những thứ chỉ nhà giàu mới dùng như bình phong, đây cũng là điểm thông minh của Tưởng thị.

Trương thị và Liên Mạn Nhi ngắm qua mấy món đồ Tưởng thị mang đến, khen ngợi một lúc rồi bảo Đa Phúc vào mang đồ cất đi. Trương thị nhịn không được nói một câu: “Làm khó cháu rồi.”

“Tứ thẩm đừng nói vậy, việc này có gì khó đâu.” Tưởng thị cười, trong nụ cười lại có mấy phần khổ sở: “Là chúng cháu tự bêu xấu mới đúng.”

“Thẩm biết mà.” Trương thị liền nói: “Cháu có thể có tấm lòng này, trong lòng thẩm đã thấy đáng quý hơn vàng bạc bảo bối. Mỗi nhà đều có cái khó của mình, chúng ta cũng là đi lên từ lúc nghèo nàn. Đồ vật là chuyện nhỏ, cái quan trọng là… tấm lòng.”

Trong lòng Trương thị rất vui vẻ, nói cũng nhiều, buôn chút chuyện nhà với Tưởng thị. Hai người nói chuyện nhà, nói qua nói lại, đề tài cũng khó tránh khỏi nhắc đến Chu thị.

Tưởng thị kể lại đủ loại hành xử kì quái của Chu thị trong thời gian gần đây….

“… Tứ thẩm, thẩm ở trong viện kia mười năm, còn có gì thẩm không biết đâu. Tứ thẩm, thẩm nói xem, ngày trước lão thái thái có phải luôn như vậy hay không?”

“Cái này thật là…” Trương thị suy nghĩ một lát, gật đầu nói. Ngày trước Chu thị cũng ngang ngược, tùy hứng nhưng so với hiện tại thì đã tốt hơn rất nhiều, không kì quái như bây giờ.

“Lão gia tử không còn, tuổi của bà mỗi năm lại tăng lên…” Đây là lý do duy nhất mà Trương thị có thể nghĩ ra. Nhưng dù nói vậy thì cũng không thể coi đây là lý do.

“Tứ thẩm nói có lý. Tính tình của lão thái thái quả thực như vậy.” Tưởng thị cũng gật đầu nói: “Thật ra có chút chuyện, cháu cảm giác không phải do tính cách gây nên.”

“…. Trong nhà có người nhưng bà lại như không thấy vậy. Nha Nhi đang ở trước mặt bà, bà lại không nhìn thấy. Cứ gọi con bé. Nha Nhi trả lời, bà cũng như không nghe thấy. Có thêm người vào phòng, nói chuyện với bà, lúc đó bà mới có thể nhìn thấy, nghe thấy.”

“… Ánh mắt nhìn chúng cháu nhưng miệng lại gọi những người chúng cháu không biết. Một mình ngồi trong phòng cứ như có người đang ở trước mặt bà vậy. Cứ vừa nói chuyện vừa tự nghe…”

“Ngủ thẳng đến nửa đêm lại dậy nói có người vào phòng. Gọi hết chúng cháu dậy, tìm hồi lâu, chúng cháu đều nói không có ai, chỉ mình bà nói là có người. Hỏi bà xem là người như thế nào, bà khoa tay múa chân miêu tả cho chúng cháu, là một đứa trẻ.”

“Nửa đêm đột nhiên ngồi dậy, không biết là nói chuyện với ai, vừa nói vừa mắng. Chúng cháu dậy hỏi, đôi khi bà nói là lão gia tử, đôi khi lại nói bà cũng không biết…”

Tưởng thị hạ giọng, kể cho Trương thị nghe rất nhiều lời nói, hành động quái dị của Chu thị, khiến cho mặt Trương thị trắng bệch. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh cũng thấy có chút sợ hãi. Không nghĩ tới Chu thị lại có thêm nhiều tật bệnh như vậy, tự bà sẽ không cảm thấy gì nhưng nếu người bên cạnh nhát gan thì sẽ phải chịu khổ.

Nhưng nghĩ lại thì điều này cũng không kì quái. Chu thị chính là người như vậy, bất kể lúc nào, bà luôn luôn có cách để người bên cạnh không được thoải mái, phải chịu khổ.

Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, cúi đầu, đúng lúc Đại Nữu Nữu ngồi cạnh ngẩng đầu nhìn nàng.

“Chao ôi, có phải mắt Đại Nữu Nữu bị sưng không?” Liên Mạn Nhi cẩn thận nhìn mắt Đại Nữu Nữu, lại hỏi.

Trương thị nghe thấy lời của Liên Mạn Nhi, cũng quay người, cẩn thận nhìn Đại Nữu Nữu.

“Đúng là sưng lên, còn hơi đỏ nữa.” Trương thị lại nói: “Sao thế, Đại Nữu Nữu khóc à, là ai bắt nạt Đại Nữu Nữu thế?”

Quả thật Đại Nữu Nữu đã khóc, nhưng Tưởng thị đã rửa mặt cho nàng, lại cẩn thận chỉnh sửa, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra dấu vết đã khóc.

“… Không có khóc, là mắt hơi mỏi.” Đại Nữu Nữu cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Tiểu hài tử lớn như vậy, dù thông minh cũng không biết cách nói dối. Bởi vì đôi mắt đã tiết lộ toàn bộ tâm tư của con bé, trong mắt Đại Nữu Nữu tràn đầy ấm ức.

“Khóc cũng đã khóc rồi, còn nói là mỏi mắt, còn sợ cô và Tứ nãi của cháu chê cười sao.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“… Không phải…” Đại Nữu Nữu mấp máy miệng, lắc đầu nói, lại ngẩng đầu, nhìn lướt qua Tưởng thị một cái thật nhanh, giống như hỏi thăm ý tứ của Tưởng thị, nó có nên nói cho Trương thị và Liên Mạn Nhi biết chuyện gì đã xảy ra không.

“Không giấu gì.” Tưởng thị thở dài: “Buổi chiều, nhà thẩm về nên không biết, lão thái thái mắng Đại Nữu Nữu một trận.”

Nói xong, vành mắt Tưởng thị liền đỏ lên. Đại Nữu Nữu nhìn Tương thị như vậy, viền mắt của con bé cũng đỏ theo, tiểu hài tử không thể nhẫn nhịn bằng người lớn, hơn nữa, dù lúc đó đã được Tưởng thị khuyên bảo thì hiện tại nhớ tới, vẫn cảm thấy nhục nhã, tủi thân, nhỏ giọng khóc nức nở.

“Sao thế, Nữu Nữu luôn ngoan ngoãn, miệng cũng ngọt, sao lão thái thái lại mắng cả con bé?” Trương thị liền hỏi Tưởng thị.

Tưởng thị nhìn Đại Nữu Nữu một cái.

“Mẹ, để Đa Phúc dẫn Đại Nữu Nữu tới phòng con chơi một lát đi.” Liên Mạn Nhi biết, có chút chuyện Tưởng thị không muốn nói ở trước mặt Đại Nữu Nữu, liền nói.

“Đi đi.” Trương thị gật đầu.

Liên Mạn Nhi liền gọi Đa Phúc vào phòng, dặn nàng dẫn Đại Nữu Nữu ra ngoài chơi. Đa Phúc vâng dạ, dẫn Đại Nữu Nữu ra ngoài.

Chờ Đa Phúc và Đại Nữu Nữu rời khỏi, Tưởng thị liền khóc lên. Nàng cũng không giấu diếm, kể rõ nguyên nhân tại sao Chu thị mắng Đại Nữu Nữu cho Trương thị nghe. Trương thị nghe xong, cũng thở dài, nàng tất nhiên biết tính tình của Chu thị, những chuyện như vậy, Chu thị đã làm không biết bao nhiêu lần.

“Bà làm như thế, quả thật không biết chú ý.” Trương thị liền nói.

“Đại Nữu Nữu nói sai, làm sai, lão thái thái muốn dạy bảo con bé, muốn đánh con bé, cháu cũng không oán hận nửa câu. Nhưng… mắng một đứa trẻ như mắng người lớn như vậy, những lời kia, cháu nghe còn sợ, hận không thể chết đi, cũng không dám nói lại cho Tứ thẩm và Mạn Nhi muội nghe, đỡ ô uế lỗ tai của hai người…. Đại Nữu Nữu còn nhỏ nhưng cũng hiểu chút chuyện, con bé hỏi cháu những lời bà mắng có ý gì, cháu cũng không biết nói sao. Bảo cháu giải thích thế nào với một tiểu cô nương đây?”

“Qua hai năm nữa, hài tử lớn lên, hiểu chuyện hơn. Chửi mắng sao cũng được, nhưng tiểu cô nương da mặt mỏng, để con bé phải thừa nhận chuyện này, sau này nó làm người thế nào chứ!”

“Ban đầu lão thái thái cũng không như vậy, bà chỉ mắng ông nội Nữu Nữu, không mắng chúng cháu, nhưng gần đây không biết tại sao, cứ như là gặp ma vậy.” Cuối cùng, Tưởng thị như vô ý nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi