TRỌNG SINH: TÔI CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU CÙNG TỔNG TÀI


Tư Thành sau khi thay ra một bộ đồ ngủ thoải mái hơn ông liền nằm xát vào người của Liễu Y ôm bà ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau.
Mới sáng sớm Giai Chi tỉnh dậy vệ sinh cá nhân rồi đi thay quần áo và cô tính mang theo chút đồ ăn đến bệnh viện, Giai Chi vừa bước chân xuống đến phòng khách quản lý Lý đã đưa cho cô hộp cơm vừa mới xong Giai Chi cầm lấy rồi nói cảm ơn ông.
- Cảm ơn ông quản gia Lý, tôi đi trước đây có gì tí mẹ tôi có hỏi tôi đi đâu thì ông bảo tôi đi tham một người bạn ở bệnh viện rồi nha.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Giai Chi thay dép ra bằng một đôi giày thể thao, để hộp cơm nằm gọn một chỗ Giai Chi láy xe rời đi từ nhà đến bệnh viện.

Đi một lúc sau cô đã đến nơi, láy thẳng xe để vào trong hầm rồi cô đi vào trong bệnh viện.

Vì sáng hôm nay cô đi sớm nên bệnh viện lúc này không đông người lắm, nhanh chóng cô đã có mặt ở trong phòng của Hạ Thanh rồi.
Nhìn một chân bị bó bột của Hạ Thanh làm cho Giai Chi thấy mình có cảm giác tội lỗi vì đã không bảo vệ được Hạ Thanh, Giai Chi đặt hộp cơm bên trên bàn rồi đi lấy một bình nước mới.

Hạ Thanh mơ mơ màng màng chợt tỉnh dậy thấy Giai Chi đang đi lấy nước cho mình, cái giọng yếu ớt ấy gọi khe khẽ tên của Giai Chi.
- Tiểu thư Giai Chi.

Giai Chi nghe thấy tiếng gọi mình phát ra từ phía chiếc giường liền đầy nắp bình nước lại quay trở về phía giường.
- Hạ Thanh cô tỉnh lại dậy rồi, có muốn uống chút nước không?
Hạ Thanh khó khăn trả lời liền gật đầu, Giai Chi nhanh tay rót ra một cốc nước rồi cắm ống hút vào cho Hạ Thanh uống.

Hạ Thanh miệng ngậm lấy một đầu của ông hút hơi khó khăn uống lấy ngụm nước rồi lắc đầu ý muốn nói là không muốn uống nữa.
Giai Chi kéo ghế đến ngồi xuống ngay bên cạnh Hạ Thanh từ từ hỏi.
- Hạ Thanh, cô có chuyện gì muốn nói với cô sao?
Hạ Thanh khó khăn để nói chuyện do vết thương đau nên mỗi cần cô cử động một chút đều không chịu được.
- Tiểu… thư…, ngày hôm đó sau khi ra khỏi công ty tôi được vệ sĩ của người đưa về nhà an toàn xong, sau đó tôi có nhận được một cuộc điện thoại nên mới đi một mình ra ngoài không ngờ có lại muốn ra thay sát hại tôi.
- Tiểu… thư, người có nghĩ rằng chuyện này là do cái người tiết lộ chuyện của công ty ra ngoài không?
- Có khả năng cao lắm, sau này cô nhất định cần phải cảnh giác chú ý cẩn thận hơn trước nữa.
- Được rồi, cô vừa mới tỉnh dậy nên đói lắm đúng không? Vậy thì ăn chút cháo đi, tôi múc cho cô một bát con trước ăn tạm nha rồi tí ăn thăm sau.
Giai Chi đứng dậy múc một bát cháo nóng hổi rồi đậy nắp hộp lại bê bát cháo ra múc từng thìa một thổi nguội rồi mới đút vào miệng cho Hạ Thanh ăn, chứ như vậy cho đến ăn hết thìa này đến thía khác bát cháo cạn hết dần trong một nốt nhạc.


Nhìn Hạ Thanh có thể ăn hết được một chén cháo như vậy là cô đã vui rồi, Giai Chi giúp Hạ Thanh lau miệng rồi thu dọn lại sạch sẽ rồi mới rời đi.
Trên đường đến công ty Giai Chi vẫn luôn suy nghĩ về chuyện vừa nãy Hạ Thanh kể lại trong bệnh viện, Người ở bên kia chưa gì đã muốn giết người diệt khẩu rồi chuyện này càng không thể để lâu được nữa rồi.
Giai Chi dừng xe trước cửa chính của công ty, cô giao chìa khoá xe cho bảo vệ rồi đi thẳng một phát về phòng làm việc.

Giai Chi vừa mới bước chân ra khỏi cánh cửa thang máy thì đã có người đứng ở đây chờ cô sẵn rồi, cô tiến đến mở cửa ra mời ông vào trong rồi đóng cửa lại.
- Phó giám đốc cuối cùng cô cũng đến rồi, việc lần trước người giao cho tôi đã hoàn thành thôi.
- Đây là sản phẩm đã được thử nghiệm rồi.
- Vậy còn bản tường lửa bảo ông đổi máy chủ khác đã có thu hoạch được gì chưa?
- Cái đó, tối ngày hôm sau có người xâm nhập vào hệ thống máy chủ theo địa chỉ của bức tường lửa đó, mới đầu nó phòng thủ khác tốt nhưng về sau lại tự nhiên mở ra lỗ hổng để nó xâm nhập vào ăn cắp dữ liệu.
- Phó giám đốc, thật sự là cảm ơn người thật may lúc đó người bảo tôi thay đổi máy chủ nếu không thì những tài liệu mật của công ty đã bị lộ ra rồi.
- Không cần cảm ơn đâu, dù gì ông cũng góp công lao rất lớn mà ta chỉ tiện tay giúp một chút thôi giờ ông đi làm việc của mình tiếp đi.
Đợi người đàn ông đó rời khỏi đây Giai Chi liền mở tập file ra xem rồi ngay lập tức tắt đi, cô đứng dậy đi đến chỗ máy in để giấy trắng vào mà ấn chọn in thông tin từ file ra bản hợp đồng hôn nhân như vậy mà hoàn thành chỉ cần đưa anh kí nữa là xong.
Cầm bản hợp đồng nóng hổi trên tay Giai Chi nhanh chóng cho vào túi xách rồi láy xe đến bệnh viện tìm Gia Thiên.
(…)

Tại London ở Anh.
Trương Thần sau khi lấy được lòng tin của một vị giám đốc trong một công ty lớn sự nghiệp của Trương Thần lúc này đang lên như diều gặp gió, chẳng mấy chốc anh lên được chức phó giám đốc rồi.

Lúc này anh ta đang ở khách sạn qua lại với một cô người mẫu chơi trò chơi thầy giáo dạy học đánh vần cả một đêm, Trương Thần trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông tay châm điếu thuốc đứng ở sổ hút lấy một hơi nhìn về bầu trời xa xắm.
Cô ả người mẫu kia mò dậy lấy tạm áo choàng tắm che đi cơ thể không có một mảnh vải vòng tay qua từ phía sau ôm chặt lấy Trương Thần dụi đầu vài cái.
- Anh yêu à, sao anh dậy sớm vậy? Có phải là muốn bỏ rơi người ta rồi đúng không?
Trương Thần một tay cầm điều thuốc để nhả hơi ra, một tay vuốt ve lấy bàn tay đang ôm lấy mình.
- Sao bé cưng lại nghĩ như vậy? Bé cưng ngọt ngào mềm mại như vậy sao anh nỡ lòng nào bỏ cưng được.
Cô ả người mẫu kia đung đưa bàn tày sờ soạng lên vùng ngực săn chắc ấy mà trêu chọc.
- Có thế không vậy? Vậy thì anh hãy chứng minh cho người ta thấy đi nào.
Nói xong ả ta đưa bàn tay đi thẳng một đường xuống dưới thì bị tay của Trương Thần ngăn cản lại, anh xoay người bế thốc ả ta lên rồi nói.
- Này là do bé cưng khiêu khích anh trước đấy, lát nữa đừng có khóc lóc mà xin tha.
Vậy là tiết học đánh vần bảng chữ cái lại bắt đầu, chiều muộn hôm đó.
Trương Thần dựa lưng vào thành giường trong lòng đang ôm mỹ nhân dòng suy nghĩ của anh ta lại chợt nhớ về Giai Chi, cũng đã hơn hai tháng rồi kể từ lúc cùng Giai Chi nói chuyện điện thoại từ khi đó đến bây giờ hình như anh vẫn chưa gọi cho cô thêm một cuộc nào.
Nghĩ đến đây anh lại nhức đầu, không phải là kể từ khi yêu nhau Giai Chi vẫn luôn chủ động trong các cuộc trò chuyện của hai người sao, vậy từ bao giờ anh đã thành người chủ động vào cô cũng không còn gọi điện cho anh nữa.


Nhưng rồi anh vẫn nghĩ đến khả năng Giai Chi bị tịch thu điện thoại không gọi được cho anh rất cao, chính ba mẹ của Giai Chi phản đối việc hắn có qua lại bày ra một số động tác tiếp xúc thân mật với Giai Chi.
Nghĩ đến đây hắn lại tức chỉ nghĩ đến ngày mình về nước biến Giai Chi thành một trong những con cờ của mình để thâu tóm toàn bộ công ty Tịch Nhiên.
(…)
Hứa gia.
- Trạch Vũ anh mau ra đây cho em.
Tử Nha nhìn vào đống tài liệu mình cất công chuẩn bị suốt ba tiếng đồng hồ mà bị chồng mình biến thành giấy thử bút xem có hết mực hay không, bản hợp đồng này là bản hợp đồng kí kết rất là quan trọng giờ bà sắp phải mang nó đi đàm phán rồi giờ có làm lại đi chăng nữa cũng không kịp mất.
- Tử Nha em sao vậy?
Trạch Vũ nhanh chóng chạy xuống lầu hỏi han vợ mình thì thấy tay cầm một tệp đã bị nhàu nát.
- Trạch Vũ, ai cho phép anh động vào đóng tài liệu này hả? Bây giờ em phải mang nó đi đàm phán rồi, biết đào đầu ra một bản mới đây.
- Tử Nha, anh xin lỗi là do anh sơ suất rồi.

Em đợi một chút đừng hoảng hốt anh sẽ nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
Trạch Vũ nhanh chóng quỳ xuống nhận sai với vợ chỉ mong vợ tha thứ, Tử Nha không thèm nhìn lấy Trạch Vũ mà tức giận bỏ đi Trạch Vũ đứng vậy chạy đuổi theo.

Trạch Vũ đứng chắn ngang đường đi của Tử Nha và nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi