TRỌNG SINH TỔNG TÀI CƯNG SỦNG CÔ VỢ KHÔNG NGOAN


Giáo sư Tần lập tức nhìn xuống giảng đường: "Em nào là bạn học Lâm Huyền Du?"
Lâm Huyền Du được gọi tên, cô nhanh chóng mỉm cười đáp lại: "Là em ạ!"
Mặt giáo sư Tần liền biến đổi, hỏi lại: "Em là Lâm Huyền Du?"
Cô nhanh chóng gật đầu còn kèm theo nụ cười ngọt ngào.

Không ngạc nhiên khi giáo sư Tần không còn gì để đáp, liền để cô đi cùng lão Lương
Trên hàng lang, Lâm Huyền Du cùng lão Lương cười nói vui vẻ.
Lão Lương vui vẻ cười ha hả: "Lâm Huyền Du, lần này em thể hiện rất tốt!"
Cô cười đáp lại: "Thầy quá khen."
Cô cùng lão Lương lời qua tiếng lại đi đến phòng hiệu trưởng.

Mà lão Lương có việc rời đi trước.

Lâm Huyền Du nghệ vài câu dặn mà vâng dạ.
Cô đẩy cửa bước vào.

Căn phòng rộng lớn, bố trí toàn đồ có giá trị cao, Lâm Huyền Du thầm cảm thán.

Nơi này trang trí lộng lẫy, nhìn còn bắt mắt hơn cả phòng của Dương Hàn Phong.

Chính giữa phòng là bàn làm việc, thầy hiệu trưởng ngồi đó.

Ông ta nhìn thấy Lâm Huyền Du bước vào liền đứng dậy đi đến.
"Em Lâm Huyền Du?" Thầy hiệu trưởng đẩy gọng kính.
Cô cúi đầu: "Đúng là em ạ!"
Vẻ mặt thầy hiệu trưởng hoà nhã hơn.

Cả hai ngồi xuống ghế, thầy hiệu trưởng còn tự tay rót ly trà đẩy tới trước mặt Lâm Huyền Du.
Cô nhận lấy, không quên cảm ơn một tiếng.
Thầy hiệu trưởng cũng không vòng vo liền vào thẳng vấn đề: "Lần này em làm rất tốt! Bên Dương thị có gửi lời khen đến em, học còn nói thêm sẽ cho em đến thực tập ở đó."
Lâm Huyền Du nhấp ngụm trà rồi đặt xuống, cô nghiêm túc gật đầu: "Thật vậy thì tốt quá ạ."
Vẻ mặt thầy đột nhiên nghiêm túc, ông ta hắt giọng: "Họ cũng có dự án mới, tuy không lớn nhưng có lợi là nhiều.

Lần này họ muốn mời em tham gia tiếp.

Nhưng thầy thấy em đẽ có cơ hội vào làm ở Dương thị rồi thì lần này nên nhường lại cơ hội này cho bạn học khác đi ."
Lâm Huyền Du nhíu mày.

Sao lại có chuyện vô lý như vậy được?
Cô nhếch môi, nụ cười đầy nhiễu cợt: "Thầy muốn giành cơ hội này cho ai?"
"Không giấu gì em, là bạn học Lâm Tư Tuyết.

Tố chất của bạn ấy tốt như vậy, chắc chắn sẽ đảm nhận được."
Lâm Tư Tuyết?
Ha!
Chắc chắn là do Thụy Phương Mai làm!
Bà ta đúng là vì Lâm Tư Tuyết mà không từ thủ đoạn.
Lâm Huyền Du hỏi: "Tại sao thầy lại chắc chắn như vậy?"
Không đợi thầy hiệu trưởng trả lời, cô liền nói tiếp: "Để em nói cho thấy nghe, nếu như thầy cảm thấy Lâm Tư Tuyết giỏi hơn em, được, cứ để cô ta làm.

Nhưng nếu thất bại thì bên Dương thị thầy phải giải thích, tất cả trách nhiệm là ở thầy.

Còn câu trả lời của em chỉ có một, em không đồng ý!"

Mặt thầy hiệu trưởng tái nhợt vì lời nói của Lâm Huyền Du, ông ta lắp bắp hỏi lại: "Em...!Em nói vậy là ý gì?"
Phải biết tập đoàn Dương thị lớn như vậy, mà đứng đầu là Dương Hàn Phong không từ thủ đoạn.

Nếu chuyện ông ta làm bị truy ra thì cái mạng già này coi như xong.
Lâm Huyền Du đứng dậy: "Em nghĩ em nói gì thì thầy hiểu rõ nhất.

Em đi trước."
Nói xong cô liền lời đi.

Tâm trạng không tốt, không biết lúc sáng ăn gì mà xui xẻo như vậy.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp Lâm Tư Tuyết trên hành lang.

Lâm Tư Tuyết cao ngạo bước đi, cô ta nhìn thấy Lâm Huyền Du liền dừng bước.
"Chị nghe nói hiệu trưởng mời em lên văn phòng khen thưởng? Vậy chắc xong rồi nhỉ?"
Cô làm sao không hiểu ý cô ta, nghe cũng biết Lâm Tư Tuyết đá xéo cô rồi: "Chị Tư Tuyết, thầy gọi em làm gì hẳn là chị biết rõ nhất chứ? Em nói cho chị biết, cả đời này chị cũng chỉ có thể dùng cách hèn hạ này để so tài với em thôi vì vốn dĩ chị chẳng có cửa đấu với tôi."
Lâm Tư Tuyết không nói nên lời.

Chỉ không gặp bao lâu, miệng lưỡi của Lâm Huyền Du đã sắc bén như vậy.

Đúng vậy, cô ta vốn dĩ không thể đấu lại Lâm Huyền Du.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cả hai xuất hiện, Lâm Tư Tuyết đều là phông nền cho cô tỏa sáng.
Thật đáng ghét!
"Em chào thầy ạ."

Lâm Tư Tuyết e thẹn đứng ở cửa, cúi đầu mỉm cười.
Thầy hiệu trưởng thấy cô ta liền không vui.

Ông ta vì Lâm Tư Tuyết mà vừa nãy mất hết mặt mũi.
Thầy hiệu trưởng đáp lại bằng cái gật đầu.

Còn chưa đợi Lâm Tư Tuyết đi vào liền nói trước: "Em Lâm, thầy tiếc quá, không thể giúp cho em."
Cô ta chưa hiểu liền nhăn mày hỏi lại: "Gì ạ?"
Ông ta bực bội liền nói thẳng: "Ý tôi là em về nói lại với Lâm phu nhân tôi không giúp bà ta nữa."
Lâm Tư Tuyết không thể tin được.

Rốt cuộc là vừa nãy Lâm Huyền Du đã nói gì chứ?
Cô ta đi đến bàn hiệu trưởng, lạnh giọng: "Tiền thầy cũng nhận rồi, thầy còn muốn sao?"
Hiệu trưởng cũng không chịu thua, ông ta liền gây gắt đáp trả: "Tiền đã vào tay tôi thì là của tôi.

Nếu em Lâm đây cũng phụ huynh đi kiện thì tôi sẽ kiện lại việc Lâm phu nhân đút lót.

Tới lúc đó xem ai hơn ai!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi