TRỌNG SINH TỔNG TÀI CƯNG SỦNG CÔ VỢ KHÔNG NGOAN


Ăn uống xong xuôi, Dương Hàn Phong đưa Lâm Huyền Du đi dạo trong vườn.

Biệt thự Dương thị vô cùng lớn, vườn hoa cũng không kém.

Hai bên đều trồng hoa hồng đỏ, nhưng vì buổi tối nên càng thêm huyền bí.

Chính giữa là hồ nước chảy.
Lâm Huyền Du ngước mắt nhìn bầu trời, cảm thán hôm nay thật nhiều sao.
Dương Hàn Phong đưa tay: "Nắm tay."
Lâm Huyền Du nhìn anh rồi lắc đầu: "Em không nắm."
Vẻ mặt anh thoáng buồn, muốn rút lại tay thì đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
"Phải là tay đan tay!"
Bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nắm lấy bàn tay gầy guộc, xương khớp rõ ràng.

Dương Hàn Phong vui vẻ, môi nhếch lên, nhìn cô ấm áp.
Lâm Huyền Du nhìn thẳng vào mắt anh, đột nhiên lại muốn nói.
Cô mím môi rồi lại nhìn anh.

Dương Hàn Phong xoa xoa mặt cô, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Huyền Du không đáp, cô gỡ tay anh ra rồi hỏi: "Anh có thích em không?"

Dương Hàn Phong ngây người, nhìn cô chằm chằm.
Bốn mắt giao nhau.

Lâm Huyền Du cụp mắt cười khổ: "Dương Hàn Phong, lúc trước khi anh ngỏ ý kết hôn cùng em.

Em chờ rằng anh vì muốn quá mắt giá đình và Khương Ly.

Lúc đó, em cũng nghĩ chỉ cần kết hôn thôi, với địa vị đó có thể giúp em trả thù Lâm Tư Tuyết.

Kết hôn một thời gian rồi, em cảm thấy em rất để ý đến anh."
Lâm Huyền Du ngẩng đầu: "Việc của Lâm Tư Tuyết em đã trả hết rồi, Lâm thị cũng đã bị anh thứ mua.

Dương Hàn Phong, chúng ta kết thúc đi, mấy chuyện còn lại em tự làm."
Dương Hàn Phong hỏi: "Em định làm gì?"
"Em sẽ tự lập nghiệp rồi sẽ mua lại Lâm thị.

Còn về Lâm Tư Tuyết, tuy rất muốn khiến cô ta thân bại danh liệt nhưng mà em thấy như vậy là đủ rồi.

Chúng ta ly hôn đi!"
Cô thường nhận, cô bây giờ đã thích Dương Hàn Phong.

Nhưng người như anh, cô mãi mãi sẽ không thể chạm đến.

Tốt nhất là nên kết thúc thật sớm, càng sớm càng tốt, chỉ có như vậy Lâm Huyền Du mới không hãm sâu vào.
Cô không muốn trao đi tình cảm rồi lại bị lừa dối.

Loại cảm giác đó thực sự rất khó chịu.
Dương Hàn Phong tức giận: "Em nghĩ tại sao anh lại chọn em?"
Anh áp sát mặt đến, Lâm Huyền Du ngơ ngác, cô cùng không biết nữa.
Anh xoa xoa hai má cô: "Ngốc ạ, là do thích em đó!"
Lần này Lâm Huyền Du thật sự không hiểu.

Cô hì có gì nổi bật để anh thích chứ?
Chỉ là đẹp hơn người ta một chút!
Chỉ là thông minh hơn người ta một chút!
Nhưng mà trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.


Không hiểu tại sao nhưng rất vui.
Dương Hàn Phong kéo cô vào lòng rồi cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa nâng niu, Lâm Huyền Du không hề kháng cự mà đáp lại.
Cô nghĩ kĩ rồi, nên thêm một lần nữa.

Dù sao đã từng trải qua, nếu Dương Hàn Phong dám phản bộ cô, cô sẽ dứt khoát rời đi.
Dương Hàn Phong mân mê môi rồi cười nói: "Đột nhiên anh cảm thấy không còn thích em nữa."
Lâm Huyền Du lườm anh, dứt khoát đẩy người ra.

Nhưng anh đã nhanh chóng bắt lấy cả người cô ôm vào lòng: "Anh yêu em rồi!"
Lâm Huyền Du biết anh chọc nhưng cô hạnh phúc ôm lấy anh: "Nếu sau này anh không yêu em nữa thì bà đây sẽ bỏ anh mà đi."
Dương Hàn Phong tiêu soái gật đầu: "Ừm."
Đến đến lúc đó phải để cho mọi người biết là Lâm Huyền Du đá Dương Hàn Phong chứ không phải là anh đá cô.
Tối hôm đó cả hai bị ông cụ Dương giữ lại một đêm.

Trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng nước chảy tâm trạng Lâm Huyền Du rối bời, cô đột nhiên nhớ chứ chuyện xảy ra lần trước.

Có khi nào hôm nay lại...
Lâm Huyền Du đỏ mặt, cả người cô ngã xuống giường.

Lâm Huyền Du đưa mắt quan sát phòng anh.

Phòng Dương Hàn Phong đơn giản ra màu chủ đạo là trắng và xanh đậm, đồ vật trang trí cũng đơn giản không kém, một tủ sách, bàn làm việc thêm cái giường ngủ.


Ngoài ra thì bên cửa sổ có thêm ban công, gió đêm thổi vào thoáng mát.
Lâm Huyền Du trở người, cô nhẹ nhàng hít lấy hương thơm trên giường.

Mùi hương thoang thoảng, thanh mát như bạc hà rất giống mùi trên quần áo của Dương Hàn Phong.
Đến lúc Dương Hàn Phong bước ra khỏi nhà tắm, anh nhìn thấy cô nằm ngủ trên vẻ mặt dịu hiền mái, tóc đen rũ loạn xạ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm đúng tư thế rồi đắp chăn.

Lâm Huyền Du mơ màng cảm thấy có người đang chạm vào mình liền kêu nhẹ một tiếng.

Tiếng kêu của cô gái nhỏ như tiếng mèo cào, nhẹ nhàng như lông vũ quét qua tim Dương Hàn Phong.
Anh bất đắc dĩ thở dài, cô gái này sao có thể vô ý tứ như vậy?
Đã có chồng rồi mà còn vậy nhưng mà Dương Hàn Phong lại cảm thấy cô thế này lại vô cùng đáng yêu.
Chắc anh điên rồi!
Điên thật rồi, điên rồi nên mới yêu cô nhiều như vậy!
Dương Hàn Phong đứng dậy, tắt đèn rồi quay lại giường nằm cạnh bên cô.

Anh trở người giang tay kéo Lâm Huyền Du vào lòng.
Ngay từ lúc bắt đầu Dương Hàn Phong đã quyết định chỉ có Lâm Huyền Du mới có thể làm Dương phu nhân!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi