TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Trần Thúy Hoa ban đầu có chút không rõ, nhà họ Cố? Đó là ai?

Chờ Hà Linh Linh gọi bà ta qua đó, đọc xong nội dung trong bức thư, tròng mắt của Trần Thúy Hoa đã sắp rớt ra ngoài, kích động lẩm bẩm “trời xanh có mắt” không ngừng!

Mấy ngày nay bà ta xui xẻo tận cùng! Nhưng bây giờ không phải ông trời đang cho bà ta cơ hội tốt nhất sao?

Hứa Đồng đứng bên cạnh có chút nghi hoặc, nhưng qua một lúc cũng hiểu ra vấn đề.

Nhà họ Cố khi xưa là chiến hữu của Lý Quốc Chấn, chồng Hà Tú Uyển, đã định ra hôn ước cho con cái hai nhà từ bé, chỉ là lúc trước Hà Tú Uyển ra đi vội vàng chưa kịp nói.

Nhà họ Cố nghe ngóng khắp nơi mới tìm được chỗ ở của con gái Hà Tú Uyển, lập tức gửi thư tới, bày tỏ bọn nhỏ cũng đã tới tuổi, hôn ước từ nhỏ này cũng có thể thực hiện rồi, có thể cho bọn nhỏ gặp mặt, nếu thích hợp thì sẽ kết hôn!

Đương nhiên chuyện thế này thường là do nhà trai chủ động, nhà họ Cố có ý nếu nhà họ Hà bằng lòng gửi thư phản hồi, hoặc là phát điện báo, bên nhà họ Cố sẽ bảo con trai nhỏ tới đây bàn chuyện hôn sự.

Trần Thúy Hoa kích động đến mức khóe miệng nhướng lên thật cao: “Linh Linh, nhà họ Cố ở Kinh thị! Con sắp được gả đến Kinh thị rồi!”

Hà Linh Linh nghĩ đến bản thân có hy vọng được gả đến Kinh thị, cả người đều lâng lâng!

Hứa Đồng đứng bên cạnh ngoài miệng nói chúc mừng nhưng trong lòng lại có chút không dễ chịu, cô ta vốn cảm thấy bản thân tìm được đối tượng ở huyện thành là Trương Chí Đào đã là rất tốt, không nghĩ rằng Hà Linh Linh thế mà lại có hy vọng gả tới Kinh thị!

Nhưng cũng tốt, chờ Hà Linh Linh gả qua đó, cô ta cũng phải nắm chắc cơ hội để tới Kinh Thị!

Hà Loan Loan ở trong sân phơi quần áo, mơ hồ nghe được mấy chữ đứt quãng từ trong phòng truyền qua chiếc cửa sổ đóng chặt.

Gả chồng gì chứ, Kinh thị gì, cô nghĩ chắc là gia đình mà Hà Linh Linh gả qua ở kiếp trước nhỉ.

Cô nhớ rõ lúc ấy Hà Linh Linh gả cho con trai nhỏ nhà họ Cố, không bao lâu người đàn ông đó đã qua đời, Hà Linh Linh tái giá gả cho con trai lớn nhà họ Cố còn lợi hại hơn, tuy làm mẹ kế nhưng cuộc sống lại vô cùng dễ chịu.

Nhà họ Cố, Cố Dục Hàn...

Hà Loan Loan bỗng nhiên nhớ tới vị hôn phu tự mình tìm, không biết Cố Dục Hàn có quan hệ gì với nhà họ Cố ở Kinh thị không?

Nháy mắt, Cố Dục Hàn đã đi được gần một tháng rồi.

Lúc ấy hai người bọn họ ở nơi hoang dã, là cô chủ động trước, cũng nói không cần Cố Dục Hàn phụ trách, nhưng anh đã để lại đồng hồ.

Anh thật sự sẽ tới sao?

Hà Loan Loan cũng không dám chắc.

Cô thất thần một lúc, thậm chí suy nghĩ nếu Cố Dục Hàn thật sự có quan hệ với nhà họ Cố kia thì phải làm sao bây giờ?

Chuyện quan trọng trước mắt là phải sớm ngày vạch trần chân tướng!

Hơn nữa phải bắt được sai lầm của Trần Thúy Hoa, khiến bà ta không thể vịn vào công ơn dưỡng dục để giày vò Hà Loan Loan.

Ngày mai chính là cơ hội tốt nhất.

Vì nhà họ Cố gửi thư đến, Trần Thúy Hoa lại cố ý lên phố mua quần áo mới cho Hà Linh Linh, bà ta mặc sức tưởng tượng chờ Hà Linh Linh gả đến Kinh thị, bà ta cũng sẽ biến thành người ở thành phố lớn, đến lúc đó cuộc sống sẽ vô cùng sung sướng!

Trên mặt Hà Linh Linh cũng tràn đầy ý cười hiếm khi thấy được, cho dù nằm chiếu cũng cảm thấy rất thoải mái.

Hà Loan Loan tìm cơ hội vào không gian một chuyến, bỏ hết tất cả tiền bạc vào đó rồi lại tới nông trường trồng một ít rau dưa, như vậy cũng đủ cho cô dùng rồi.

Sáng ngày hôm sau, Lý Thiên Long đã mang người tới nơi.

Hà Loan Loan vẫn ngủ ở văn phòng trường học, sáng sớm đã bị gọi về nhà ăn sáng, cô cũng không từ chối.

Lúc Lý Thiên Long đưa người tới, con ngươi Hà Thủ Phúc co rụt lại: “Mấy người làm gì?”

Lý Thiên Long vẻ mặt dữ tợn: “Làm gì? Tôi tới cưới vợ! Tiền lễ hỏi một trăm đồng đã đưa cho mấy người, hiện tại tôi muốn đem vợ đi! Ai là Hà Loan Loan? Chắc là người xinh đẹp nhất nhỉ?”

Hà Thủ Phúc đột nhiên đập bàn, trừng mắt nhìn Trần Thúy Hoa: “Sao lại thế này?”

Trần Thúy Hoa cúi đầu lùa cơm: “Cái gì mà thế này, con gái lớn phải gả chồng, ông xem Lý Thiên Long thể trạng bao lớn, chắc chắn là làm việc rất giỏi...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi