TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Tháo hết chăn ga của Cố Dục Hàn, chờ ngày mai lại mang đi giặt phơi, sau đó cô lấy bộ chăn đệm họa tiết hoa hải đường hồng ra.

Cố Dục Hàn lau chùi sàn nhà bàn ghế xong xuôi thì Hà Loan Loan cũng đã dọn xong giường nệm.

Không thể không nói bộ ga giường màu sắc tươi sáng đã thay đổi bầu không khí của cả căn phòng.

Hà Loan Loan đang khom lưng bọc bao gối, tóc được cô tùy ý búi lên, chiếc cổ trắng nõn tinh tế lập tức hiện ra.

Da cô rất trắng, cũng vô cùng non mịn.

Cố Dục Hàn chỉ nhìn một lát rồi quay đầu sang chỗ khác, cũng không biết có phải đã làm việc quá nhiều nên cơ thể phát nhiệt, yết hầu có chút khô rát.

Hà Loan Loan chuẩn bị xong chăn đệm, Cố Dục Hàn lại nhặt hết vỏ chăn gối và ga giường cũ mang đi giặt.

Lúc này đã làm tám giờ rưỡi tối.

Ngồi xe lửa mấy ngày liền không được ăn cơm nóng, Hà Loan Loan bèn đứng dậy đến phòng bếp của Cố Dục Hàn xem thử.

Vừa nhìn thấy cô đã ngây ngẩn cả người.

Cái này là phòng bếp sao? Trống rỗng, cái gì cũng không có! Thật ra vẫn còn than và bếp lò, còn có một bệ bếp đơn giản, thậm chí bên cạnh còn có củi, có nồi, nhưng mà không có nguyên liệu để nấu cơm a.

E là mỗi ngày anh dùng nó chỉ để nấu nước.

Cố Dục Hàn cách một khung cửa sổ giặt chăn ga ở ngoài sân, không chú ý tới tình huống trong nhà bếp.

Hà Loan Loan vén tay áo định làm món mì trứng đơn giản.

Món này làm khá dễ, chỉ cần trứng gà, bột mì, muối ăn, nước, dầu, mấy thứ này cô có mang theo.

Cô nhanh chóng nhào bột, vì không có chày cán bột nên cô chỉ có thể tùy tiện tìm một cái bình thủy tinh để cán bột, rửa sạch nồi, nhóm lửa, chiên trứng gà, quay lại thì nhìn thấy mấy mầm tỏi trong góc tường, chúng nó mọc ra từ một củ tỏi không biết đã bị ném ở đó từ bao giờ, cô ngắt lấy một củ thả vào nồi, lại châm thêm nước.

Chờ nước sôi thì mì lá cũng đã cán xong, mỏng như tờ giấy, thả vào một lúc là chín.

Một chén mì trứng thơm ngào ngạt đã làm xong, Hà Loan Loan lấy hộp cơm, bỏ mì trứng vào đó.

Cô bưng mì trứng đi đến nhà chính thì lại nghe được tiếng bước chân, một cô gái trẻ tuổi đứng ngoài cửa lớn gõ cửa, sau đó bưng một bát cơm đi tới.

Ánh đèn trong sân không quá sáng, gương mặt thanh tú của cô gái có chút ngượng ngùng.

“Anh Cố, em nghe nói anh đang giặt đồ trong sân mới biết anh đã về, trễ như vậy rồi chắc căn tin cũng đóng cửa, anh còn chưa ăn cơm nhỉ? Em có làm cho anh một bát mì trứng, anh tranh thủ còn nóng mau ăn đi.”

Cố Dục Hàn treo chăn lên dây thừng để phơi, vừa nghe mấy lời này đã quay đầu nhìn về phía nhà chính theo bản năng.

Vừa lúc nhìn thấy Hà Loan Loan cũng đang bưng một bát mì nóng hổi đi tới.

Anh có chút ngoài ý muốn, trong phòng bếp không có gì cả, Hà Loan Loan còn có thể làm ra được một bát mì?

Cô gái trẻ kia cũng có chút kinh ngạc, cô ta là em gái của liên trưởng Chu nhà bên cạnh, cô ta tới đây để tính chuyện hôn nhân nhưng mãi vẫn không thành công.

Tất cả mọi người đều khuyên cô ta từ bỏ nhưng Chu Tình không muốn.

Đàn ông xuất sắc như Cố Dục Hàn, cô ta tuyệt đối không bỏ lỡ!

Chu Tình đã nghĩ kỹ rồi, chờ Cố Dục Hàn chấp hành nhiệm vụ trở về, cô ta nhân cơ hội tới giúp anh quét tước dọn vệ sinh, làm mấy bữa ăn nóng hổi ngon miệng, sớm hay muộn gì Cố Dục Hàn cũng sẽ hiểu được ý tốt của cô ta.

Nhưng vì sao Cố Dục Hàn lại đột nhiên dắt theo một người phụ nữ về đây?

Chu Tình hoảng hốt: “Anh Cố, anh, anh... Đây là em gái của anh sao?”

Cố Dục Hàn cười cười: “Đây là vợ anh, Tiểu Chu, cảm ơn ý tốt của cô, mì này cô mang về đi, vợ tôi cũng nấu cơm rồi.”

Bát mì trên tay Chu Tình lạch cạch rơi xuống đất, cô ta không thể tin thoáng nhìn Hà Loan Loan, bụm mặt quay đầu chạy mất.

Hà Loan Loan vô tội nhìn Cố Dục Hàn, mà Cố Dục Hàn cũng xem như không thấy, tùy tiện quét dọn cái bát vỡ và đống mì sợi tung tóe dưới đất rồi hỏi: “Sao em nhanh vậy chứ? Còn nấu mì nữa? Sau này chúng ta ổn định cuộc sống rồi thì không cần làm cơm đâu, ở căn tin có rất nhiều đồ ăn, hằng ngày tới đó ăn là được.”

Hà Loan Loan cũng không muốn hỏi chuyện Chu Tình, bưng chén cơm bắt đầu ăn, chỉ ừ một tiếng.

Hai người ngồi xe thật sự quá mỏi mệt, ăn cơm rửa mặt xong đã lên giường.

Hà Loan Loan mới đầu còn lo lắng Cố Dục Hàn có đòi hỏi chuyện đó không, nhưng không nghĩ tới người bên cạnh đầu vừa chạm gối chưa đến một phút mà đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Cô khiếp sợ mà trợn to mắt, thật sự bội phục tốc độ chìm vào giấc ngủ của người này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi