TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Trần Thúy Hoa ném cho Hà Linh Linh một ánh mắt, Hà Linh Linh cũng cười nói: “Mẹ, cho con đi cùng đi.”

Vừa nói xong thì hai đứa nhỏ cũng đòi đến Tây Lâm, nói là muốn đi mở mang kiến thức!

Cuối cùng, Cố Viêm Lâm gật đầu: “Vậy được, chúng ta cùng đi, đã nhiều năm Dục Hàn không về nhà, coi như đi thăm nó.”

Cứ như vậy, cả một nhà ùn ùn kéo nhau ngồi xe lửa, cả Trần Thúy Hoa cũng đi theo.

Cố Dục Hàn bên kia còn chưa biết chuyện, Hà Loan Loan lại càng không biết.

Hai người ở khu nhà ở hô mưa gọi gió.

Chu Tình đã đính hôn với Tiểu Tề, mỗi lần nhìn Hà Loan Loan đều ra vẻ thương hại, Hà Loan Loan cũng chẳng để bụng.

Mỗi ngày cô đều tập trung đọc sách, thỉnh thoảng sẽ vào nông trường thăm nom mấy thứ cô trồng, làm thêm một vài món ăn yêu thích.

Mỗi lần khu nhà ở tỏa ra mùi hương, tất cả mọi người đều biết là vợ Cố Dục Hàn lại nấu cơm rồi..

Ngẫu nhiên sẽ có người đến cửa đưa đồ ăn, dựa theo tập tục, Hà Loan Loan cũng phải đáp lễ một phần.

Nhưng đồ người khác đưa làm sao ngon bằng món Hà Loan Loan nấu.

Bất tri bất giác đã có mấy nhà thích cầm đồ ăn tới đổi.

Có một lần Hà Loan Loan làm thịt gà kho tàu, Tào Hiểu Kiều bưng một bát tỏi ngâm tới: “Chị biết lão Cố nhà em thích ăn món này nhất.”

Hà Loan Loan khẽ nhíu mày, Cố Dục Hàn cũng không thích ăn tỏi, huống chi tỏi ngâm này có mùi hơi hôi, nhìn qua là biết không phải món ngon.

Cô không chút nghĩ ngợi uyển chuyển từ chối: “Chị dâu, em và Cố Dục Hàn đều không thích món này, chị mang về đi, đừng lãng phí.”

Tào Hiểu Kiều cũng không tức giận, trực tiếp vào trong, đứng ở cửa phòng bếp của Hà Loan Loan nói việc nhà: “Ai da, em không biết đâu, lúc trước lão Chu nhà chị cứu lão Cố nhà em, lúc hai người trở về đều hãi hùng khiếp vía, uống liền một hơi hai cân rượu trắng với tỏi ngâm này! Tay nghề ngâm tỏi của chị rất khá a, em hầm gì trong nồi vậy? Là thịt gà sao? Lão Chu nhà chị cũng thích ăn gà, nhưng chị không làm được ngon như em.”

Thái độ kia chỉ thiếu điều nói thẳng.

Lão Chu nhà tôi cứu lão Cố nhà cô, thịt gà này của cô nhất định phải cho tôi một chén.

Tào Hiểu Kiều tự nhiên nhìn Hà Loan Loan chằm chằm, cô ta không tin bản thân không ăn được một chén thịt gà.

Chỉ cần Hà Loan Loan dám không cho, cô ta sẽ đem chuyện Cố Dục Hàn vong ơn truyền đi khắp đại viện này!

*

Hà Loan Loan từng nghe Cố Dục Hàn nhắc tới chuyện liên trưởng Chu cứu anh.

Lúc ấy hai người cùng nhau làm nhiệm vụ, lúc rút quân thì gặp phải bầy sói, liên trưởng Chu sợ tới mức nhũn chân bất động không di chuyển được, Cố Dục Hàn cũng đã dùng hết đạn, tay không tiến lên cứu anh ta nên mới bị sói cắn vào đùi!

Ngay lúc con sói muốn cắn miếng thứ hai, liên trưởng Chu rốt cuộc cũng nổ súng giết chết con sói, mà miệng vết thương của Cố Dục Hàn chảy máu ồ ạt không thể nào đi đường.

Là liên trưởng Chu cõng Cố Dục Hàn về.

Cho nên trong mắt mọi người đều là liên trưởng Chu cứu Cố Dục Hàn.

Cố Dục Hàn cũng không phủ nhận, bọn họ là chiến hữu, tuy anh vì liên trưởng Chu nên mới bị thương nhưng liên trưởng Chu quả thật cũng đã cứu anh.

Mấy năm nay nhà họ Chu cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này, Cố Dục Hàn đều không để ý.

Điều kiện nhà họ Chu bình thường, Tào Hiểu Kiều thích tha đồ về nhà, Cố Dục Hàn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng Hà Loan Loan không nghĩ vậy.

Bọn họ có thể ở lại khu nhà ở này, điều kiện dù có kém nhưng cũng không đến mức chết đói, nếu quan hệ thật sự tốt thì không cần người ta nói cô cũng tình nguyện san sẻ.

Nhưng Tào Hiểu Kiều cứ dựa vào một phần ân tình chẳng rõ ràng như vậy để gây áp lực cho Cố Dục Hàn, cô chướng mắt hành vi như vậy.

Cho nên, Hà Loan Loan trực tiếp nắm một nắm xuyên tiêu bỏ vào nồi, múc phần có nhiều xuyên tiêu cho Tào Hiểu Kiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi