TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Cố Dục Hàn rơi vào đường cùng, chỉ có thể hôn lên môi Hà Loan Loan vài cái, lúc này mới đứng dậy mặc thêm quần áo rồi dặn dò Hà Loan Loan: “Bên ngoài lạnh lắm, em đừng ra ngoài.”

Đã là tháng Mười Một, Tây Lâm nằm ở phương Bắc, cũng đã đón hai đợt tuyết rơi.

Hà Loan Loan vốn dĩ không muốn dậy nhưng lại nghĩ tới chuyện của Cố Dục Hàn và Chu Khôn, trong lòng lại khó chịu.

Trước khi cô tới đây, cả nhà Chu Khôn ỷ vào cái gọi là ân tình năm lần bảy lượt khi dễ Cố Dục Hàn, cái đó cô không quản được.

Nhưng hiện tại cô và Cố Dục Hàn kết hôn, nhà họ Chu khi dễ Cố Dục Hàn chính là khi dễ cô, có thể nhẫn nhịn sao?!

Tuyệt đối không thể nhịn!

Hà Loan Loan trực tiếp khoác áo ngoài đi ra nhà chính.

Cố Dục Hàn mở đèn, hai người rót nước ấm uống.

Chu Khôn đen mặt, Tào Hiểu Kiều tóc tai lung tung rối loạn, trên mặt còn có mấy vết cào đang rỉ máu, khóc sưng đỏ mắt: “Đoàn trưởng Cố, tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu, nhóm quân tẩu chúng tôi ngày nào chẳng nói đùa, sao tới lượt Hà Loan Loan lại không được? Có phải là muốn nhắm vào tôi không, nếu không phải Hà Loan Loan nói mấy lời đó với Thôi Xuân Hồng, tôi cũng đâu đến mức bị người ta đánh, sau này tôi làm sao sống ở khu nhà ở này nữa?”

Dưới ánh đèn, gương mặt Cố Dục Hàn hiện lên nét dịu dàng, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, cảnh đẹp ý vui khiến người ta không thể rời mắt.

Nhìn lại Chu Khôn, tuy rằng vóc dáng cũng cao nhưng mặt mũi cũng bình thường.

Tào Hiểu Kiều càng nhìn càng thấy trong lòng khó chịu!

Lúc trở ở quê cô ta cũng được xem là hoa khôi trong thôn, lúc tới khu nhà ở này cũng ỷ vào nhan sắc xinh đẹp của mình, ngày thường cũng hay dày vò Chu Khôn đủ kiểu, nhưng từ khi Hà Loan Loan tới, tình thế bất ngờ xoay chuyển.

Hà Loan Loan khiến cô ta cảm thấy bản thân không phải người nữa!

Liên trưởng Chu thở dài: “Lão Cố, cậu nói chuyện này... Hay là kêu em dâu xin lỗi...”

Tào Hiểu Kiều bụm mặt nói: “Bồi thường tiền thuốc men! Bằng không chuyện này không thể cho qua dễ dàng như thế! Đoàn trưởng Cố cậu phải biết, nếu tôi gọi điện báo lên trên, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy nữa!”

Hà Loan Loan vừa lúc đi tới phía sau khung cửa, cô ngẫm nghĩ trong lòng, nếu hôm nay Cố Dục Hàn nhượng bộ nhà họ Chu thì cô sẽ không nhẫn nhịn nữa!

Nhà họ Chu thật quá càn rỡ!

Không nói cái khác, Cố Dục Hàn là phó đoàn trưởng, kiểu liên trưởng như Chu Khôn cái không thể tùy tiện gọi anh là lão Cố, cũng không thể gọi Hà Loan Loan là em dâu.

Khẳng định là Cố Dục Hàn ngày thường đối xử với bọn họ quá tốt nên mới tạo ra cục diện này.

Không chờ Hà Loan Loan đi ra ngoài, ý cười trên mặt Cố Dục Hàn đã phai nhạt.

“Lão Chu, vợ tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, vợ anh lớn tuổi hơn, thời gian tới đây cũng lâu hơn, chắc chắn phải hiểu chuyện hơn, ai đánh thì đi tìm người đó, cũng không phải Loan Loan cầm tay Thôi Xuân Hồng đánh đồng chí Tào. Có trách thì cũng không thể trách đến trên đầu vợ tôi. Huống chi theo tôi biết, vợ tôi ăn nói vụng về, sẽ không cãi lại, tính tình mềm mại không bảo vệ được bản thân, tôi tin cô ấy sẽ không ức h.i.ế.p người khác.”

Tào Hiểu Kiều tức không chịu được, Chu Khôn nhắm mắt khẽ lắc đầu với cô ta, ý bảo bỏ qua.

Nhưng Tào Hiểu Kiều làm gì đồng ý, lập tức đứng lên: “Không biết ức h.i.ế.p người? Cô ta chưa ức h.i.ế.p người ta tới chết là may! Tôi cho cô ta một bát tỏi ngâm, cô ta lại trả cho tôi một bát thịt gà đầy xuyên tiêu! Nếu không muốn cho thì thôi, đã cho thì có lòng một chút, đúng là người lòng dạ ghê tởm! Cố Dục Hàn, cậu và lão Chu ở chung lâu như vậy, lúc trước cậu làm sao mà về được đây? Là lão Chu cõng cậu về! Làm người không thể không có lương tâm như vậy! Còn nữa, sao cậu không nghĩ, trước khi cậu cưới vợ quan hệ với chúng tôi rất tốt, tại sao sau khi cưới lại thành ra như vậy? Đàn ông không thể cưới loạn, cưới vợ phải cưới vợ hiền! Nếu không sẽ thành hồng nhan họa thủy!”

Hà Loan Loan bước ra, chỉ vào Tào Hiểu Kiều mắng: “Cô còn có mặt mũi nhắc tới? Hôm nay tới lấy một chén trứng gà, ngày mai tới lấy nửa chén thịt, ngày mai lại là thịt gà! Chẳng lẽ tôi không được xua đuổi mà phải giữ cô lại sao? Đồ ăn nhà ai không phải dùng tiền mua, chẳng lẽ là gió thổi tới à? Dựa vào cái gì tôi phải cho cô ăn? Tỏi ngâm kia ngon như vậy sao cô không giữ mà ăn, còn tới đòi thịt gà của tôi làm gì? Bưng chén lên ăn cơm, buông chén chửi má nó! Sau lưng khuyến khích người khác đ.â.m thọt tôi, ngóng trông tôi và Cố Dục Hàn ly hôn! Sao, tôi gả cho anh ấy khiến cô không vui như vậy à. Chẳng lẽ muốn tôi ly hôn để cô tiện bề bổ sung vào đó?”

Cô phát tiết một hơi, Cố Dục Hàn nhướng mày, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng.

Có mấy lời anh ngại nói, Hà Loan Loan nói ra khiến anh vui không để đâu cho hết.

Nhưng anh cũng sẽ không để Hà Loan Loan làm bia ngắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi