TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Chỉ là cô ta không ngờ tới sau khi cô ta tát xong mười chín cái, Hà Loan Loan đã không còn ở đó nữa.

Cho nên Hà Loan Loan mới vừa chơi cô ta sao?

Vừa rồi cô ta chỉ là một thằng hề?!

Hà Linh Linh rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, té xỉu dưới đất, là Tào Hiểu Kiều, vợ Chu Khôn ở nhà bên cạnh phát hiện ra, đưa cô ta về nhà.

Chờ khi Hà Linh Linh tỉnh lại, Tào Hiểu Kiều nhẹ nhàng đưa khăn lông cho cô ta: “Em gái à, sao em lại ngất xỉu bên ngoài? Không phải em là thân thích nhà đoàn trưởng Cố sao?”

Hà Linh Linh rưng rưng nước mắt, Tào Hiểu Kiều nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải... có người bắt nạt em không? Chị nghe nói vợ của đoàn trưởng nhà các em không phải người dễ ở chung.”

Cứ như gặp được tri kỷ, Hà Linh Linh lập tức ngẩng đầu: “Chị dâu, có phải chị biết chuyện gì không? Cô ta cũng từng bắt nạt chị?”

Tào Hiểu Kiều nhanh chóng thêm mắm thêm muối kể lại chuyện Chu Khôn và Cố Dục Hàn.

“Lúc ấy chị bị người ta đánh, trên mặt vẫn còn sẹo đây này! Đời này chị không nghĩ tới còn có chuyện xấu xa như vậy! Em nói xem Hà Loan Loan kia có phải thứ tốt đẹp gì đâu?” Tào Hiểu Kiều tức giận bất bình.

Hà Linh Linh cũng tức giận mắng: “Cô ta không phải con người! Bắt nạt mọi người như vậy!”

Hai người cùng chung ý kiến, nói chuyện một lúc lâu Hà Linh Linh mới chịu về nhà.

Mấy ngày kế tiếp đều rất an tĩnh.

Hà Loan Loan ngày nào cũng chú ý hướng đi của Cố Dục Hàn, sợ anh xảy ra chuyện.

Hà Linh Linh bên kia cũng an phận hơn một chút vì tình huống của Trần Thúy Hoa không tốt lắm, cơn cảm mạo đã trở nên nguy hiểm, sốt cao mấy ngày không hạ.

Virus lây bệnh quá lợi hại, ngắn ngủn mấy ngày mà cả khu nhà ở đã có rất nhiều người nhiễm bệnh.

Hơn nữa đều là cảm mạo rất nặng.

Sức đề kháng của trẻ con lại yếu, Chính Chính còn có đỡ một chút, Phỉ Phỉ lại nhanh chóng phát sốt.

Vốn dĩ Hà Loan Loan còn có chút tự trách, sớm biết vậy đã không cố ý khiến hai người Trần Thúy Hoa chịu lạnh.

Nhưng Cố Dục Hàn lại nói với cô: “Thời tiết chỗ này rất lạnh, mỗi năm đến thời điểm này sẽ có rất nhiều người cảm mạo, năm trước có một chị dâu sinh con gái vừa được nửa tuổi, vì cảm mạo mà khiến tai bị điếc luôn.”

Kiểu bệnh cảm mạo thế này thường mọi người sẽ không chữa trị đàng hoàng, đa số đều tự mình vượt qua, thuốc trạm y tế kê cũng chỉ có thể làm giảm bớt triệu chứng.

Hà Loan Loan ngo ngoe rục rịch, cô thừa dịp không có ai đã lẻn vào không gian trong nông trường, cẩn thận vơ vét một số sách đông y, kết hợp với một số phương thuốc mà trước đây vị thầy thuốc chân đất ở nông thôn đã dạy cho mình, nghiêm túc nghiên cứu.

Ở trong biệt thự mấy hôm, Hà Loan Loan đều chú tâm đọc sách, chờ tới khi ra ngoài thời gian vẫn như cũ nhưng cô đã cảm thấy rất nhiều ngày không có Cố Dục Hàn ở bên cạnh.

Mới rạng sáng, Cố Dục Hàn còn đang ngủ, cô nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, càng nhìn càng cảm thấy quyến rũ, đúng là cầm lòng không đặng mà, cô tiến lại gần, muốn hôn lên má anh một cái.

Chỉ là môi cô vừa chạm vào da anh thì người đàn ông đột nhiên mở mắt, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô ôm vào ngực.

Anh nhẹ nhàng nựng nịu hai cái, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại không ngủ? Muốn làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi