TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Hà Loan Loan nghe vậy, lòng đau quặn thắt.

Cô không thể nào tưởng tượng ra lúc đó mẹ cô đã tuyệt vọng như thế nào.

Không gặp được chồng, anh trai chị dâu, một người ngu ngốc không đáng tin, một người không ngừng bày mưu tính kế, bà ấy chỉ có thể trơ mắt sinh con gái ra đời rồi nằm trong vũng máu tuyệt vọng buông tay rời khỏi trần gian sao?

Bác sĩ cứ tuyên bố bà ấy tử vong đơn giản như vậy?

Hà Loan Loan cố nén nước mắt, hỏi: “Cậu, vậy cậu đã nghe được những gì?”

Hà Thủ Phúc thở dài một tiếng: “Cậu nghe được thông tin vị bác sĩ năm đó vì nhận hối lộ cộng thêm có sai sót trong lúc chữa bệnh dẫn tới bệnh nhân tử vong nên bị bắt vào tù. Sau khi gã ta vào tù, cảnh sát đã điều tra và phát hiện chuyện của Tú Uyển khi đó cũng là có người sắp đặt. Lúc đó có người mời gã uống rượu đánh bài, chuyện này rất kỳ quái, bình thường gã ta cũng không phải người thích rượu chè bài bạc, hôm đó lại đánh lâu như vậy, chậm trễ việc tới trực ban cứu người. Người đó nói nếu lúc trước không phải gã ta chậm trễ thì mẹ con đã được cứu. Sau này vị bác sĩ đó cũng lên cơn đau tim chết trong nhà giam, sau đó xem như không còn chuyện gì nữa. Cái này cũng xem như báo ứng của gã ta!”

Cổ họng Hà Loan Loan khô khốc, vành mắt cũng đỏ lên!

Tất cả chuyện này đều trùng hợp như vậy sao?

Cô biết Hà Thủ Phúc làm được tới mức này cũng đã tận lực rồi.

Ông ấy chỉ là một người nhà quê, bản thân chẳng có tiền của gì, lại thật thà chất phác, điều tra được đến đó cũng thật không dễ dàng.

Hà Loan Loan nhẹ nhàng nói: “Cậu, con biết rồi, cảm ơn cậu đã nói con biết những chuyện này.”

Hà Thủ Phúc vô cùng áy náy: “Loan Loan, là cậu có lỗi với con và mẹ con, sau này... con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Cố Dục Hàn đối xử với con có tốt không?”

Hà Loan Loan gật đầu: “Anh ấy đối với con tốt lắm, cậy không cần lo lắng.”

Hai người lại nói hai câu, Hà Loan Loan lúc này mới ngắt điện thoại.

Vốn dĩ cô định đi tới Trạm y tế nhưng sự khó chịu trong lòng không cách nào nguôi ngoai, cuối cùng cô đã chạy tới nhà vệ sinh, đi vào biệt thự trong nông trường.

Cô mở hầu bao và xem số dư trong đó, tất cả đều là tiền cha mẹ đã để dành cho cô, tất cả đều được lưu trữ ở đây theo hình thức này.

Nước mắt của Hà Loan Loan ồ ạt trào ra.

Thì ra cô cũng là một đứa trẻ được cha mẹ yêu thương!

Hà Loan Loan không phải người mê tín nhưng chính bản thân cô là người sống lại, không thể không tin những chuyện này, thậm chí cô còn nghĩ có lẽ mẹ cô đang ở một thế giới khác cũng có thể nhìn thấy cô ở thế giới này!

Cô mua một tấm bài vị, tự tay viết lên mấy chữ “mẹ hiền Hà Tú Uyển”, đặt trên chiếc bàn trong biệt thự, bày biện mấy mâm trái cây đã được rửa sạch sẽ, sau đó lại xuống bếp làm một phần sườn heo chua ngọt, một phần nấm hương xào rau xanh, một phầm đậu hủ nhồi thịt, bày biện chỉnh tề trước bài vị mẹ cô.

“Mẹ, Loan Loan không biết mẹ thích ăn món gì, nhưng chắc là con sẽ giống mẹ đúng không? Con thích ăn xương sườn, thích ăn nấm hương, thích ăn đậu hủ, chắc là mẹ cũng thích nhỉ? Mẹ, con nhớ mẹ.”

Chờ cô làm rõ chuyện ngoài ý muốn kia là gì, nhất định sẽ về tỉnh Hà Đông một chuyến điều tra rõ ràng chuyện năm đó.

Hà Loan Loan quỳ xuống đất, cung kính dập đầu lạy ba cái.

Vì sợ đến Trạm y tế sẽ bị người ta phát hiện cảm xúc của mình có vấn đề, Hà Loan Loan quyết định đến hồ nước bên cạnh nông trường, hóng gió một lúc để ổn định tinh thần.

Cô đi thăm đám gà mình nuôi, con nào con nấy đều béo tốt, lại đi tới đi lui trên bãi cỏ, dê bò con nào cũng to lớn khỏe mạnh.

Chỗ này rất dễ cho ăn và vệ sinh, Hà Loan Loan chỉ cần nhấp chuột một cái là có thể giải quyết được ngay.

Có thể nói đây là một nông trường vô cùng hoàn mỹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi