TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Sự tình Chân thị vì nàng mà cân nhắc, mà Hầu lão thái thái cũng là vì Chân thị mà cân nhắc.

Chóp mũi Đỗ Vân Lạc chua xót, ôm lấy eo Hầu lão thái thái.

Hầu lão thái thái rũ mắt thấy Đỗ Vân Lạc một bộ muốn khóc ra, vội vàng dỗ dành: "Hài tử tốt, không khóc không khóc, có ngoại tổ mẫu ở đây, không để ngươi chịu thiệt thòi này..."

Trong nội thất, Chân lão thái gia thở hổn hển, nha hoàn hầu hạ không yên lòng, mặt trắng bệch đi ra tìm Hầu lão thái thái, đợi Lão thái thái gật đầu, lại vội vàng đi mời đại phu.

Thừa dịp này, Chân thị đè nén cảm xúc trong lòng, nắm tay mẫu thân, nói: "Mẫu thân cảm thấy, chuyện này xử trí như thế nào mới tốt?"

Hầu lão thái thái vẻ mặt khó xử.

Việc này thật sự khua chiêng truy cứu, Chân Văn Khiêm là bị phạt không sai, nhưng chân chính bị hao tổn chính là Đỗ Vân Lạc.

Thanh danh, thể diện, phàm là có một câu nói truyền về kinh thành, Định Nguyên Hầu phủ bị thánh chỉ áp lực không dám làm gì, nhưng lén lút sau lưng sẽ có chút bàn tán.

Mà Chân thị, cháu trai của bà như vậy, sau khi trở lại Đỗ gia, bà cũng nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Nhưng nếu hời hợt vạch trần sự tình, Hầu lão thái thái sợ Chân thị cùng Đỗ Vân Lạc nuốt không trôi khẩu khí này, nhất là Đỗ Vân Lạc, có khí tính lớn, sau đó cảm thấy là ngoại tổ mẫu thiên vị, xa cách với bà cũng thôi, Hầu lão thái thái không muốn Đỗ Vân Lạc vì thế mà oán giận Chân thị.

Hầu lão thái thái thở dài một hơi, tóm lại phạt cũng không phải, không phạt cũng không được, dứt khoát để Chân thị cùng Đỗ Vân Lạc làm chủ đi.

"Thế đạo này, đối với nữ nhân chúng ta bất công a..." Hầu lão thái thái cảm khái vạn phần, cũng bởi vì Đỗ Vân Lạc là cô nương. Cô nương gia trọng danh tiết nhất, chuyện này mới khó làm a.

Nữ nhân mới biết được khổ của nữ nhân, Chân thị cũng thở dài lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Vân Lạc.

Bà nhớ rõ vừa rồi Đỗ Vân Lạc nói với bà.

Sự hiểu chuyện của nàng khiến bà đau lòng.

Đỗ Vân Lạc nhắm mắt mở mắt, nàng đã quyết định chủ ý, cũng không do dự.

"Ngoại tổ mẫu. Ta không muốn ồn ào huyên náo, truyền về kinh sẽ khiến mẫu thân không dễ làm người. Ở đây tổ mẫu cũng sẽ gặp khó khăn."

Thanh âm Đỗ Vân Lạc nhẹ nhàng nếp gạt, rơi vào trong lỗ tai, nghe không ra một chút miễn cưỡng.

Hầu lão thái thái đỏ mắt, ôm nàng liên tục gọi "Tâm can nhi". Lòng dạ của nàng hiểu chuyện săn sóc như vậy, Chân Văn Khiêm cùng Trần thị lại còn chê nàng kiêu căng. Không chịu cưới nàng vào cửa, chân chính là bọn họ có mắt không tròng.

Bất quá, không cưới cũng được, không cưới cũng được!

Chân Văn Khiêm làm ra loại chuyện này. Hắn mới không xứng cưới tâm can nhà mình.

May mà không có việc gì thành, nếu không, chờ lão bà tử này hai mắt nhắm hai chân đạp một cái. Có trời mới biết Chân Văn Khiêm có thể say rượu điên cuồng khi dễ tâm can của bà hay không.

Vậy bà ở dưới đất không thể nhắm mắt, làm sao có thể sau này gặp Chân thị.

Đỗ Vân Lạc lấy khăn ra lau mắt cho Hầu lão thái thái. Mặc dù bảo dưỡng cực tốt, Hầu lão thái thái cũng đã hơn năm mươi tuổi, khóe mắt có nếp nhăn năm tháng.

Điều này khiến Đỗ Vân Lạc nhớ tới chính mình đã già nua trước kia.

Cuộc sống nàng phiền muộn, ngửi đàn hương lễ bái Bồ Tát, so với Hầu lão thái thái già nua lợi hại hơn nhiều.

Nhưng chính là bởi vì từng có cả đời kia, nàng mới chân chính hiểu, chiều chuộng dụ.c vọng đối với ngươi, cười theo tâm ý tốt của ngươi, không ngừng dỗ dành ngươi, không nhất định là đối tốt với ngươi, mà không cho ngươi tùy tâm sở dục, thậm chí là để cho ngươi nhịn xuống nhất thời ủy khuất, cũng không nhất định là đối với ngươi không tốt.

Kiếp trước nàng do tính tình vặn vẹo, đại náo Liên Phúc Uyển, lại cùng Chân thị cùng Đỗ Vân Như, Đỗ Vân Địch nháo đến không thể hội ngộ, nhưng vấp ngã qua mấy chục năm, nàng mới biết được, những thứ này mới thật sự móc tim móc phổi vì tốt cho nàng.

Nàng đã hiểu, làm sao có thể không hiểu do dự của Hầu lão thái thái lúc này.

Chân thị cũng cố nén nước mắt, khàn giọng nói với Hầu lão thái thái: "Đây là một mảnh tâm ý của Vân Lạc, mẫu thân..."

Hầu lão thái thái khàn khàn gật gật đầu: "Ngoại tổ mẫu biết, ngoại tổ mẫu biết."

Làm di nương vào cửa, nguyên phối còn lưu lại hai đứa con trai đang lớn, Hầu lão thái thái ở trong nhà này phải đứng vững gót chân, muốn cho các con riêng kính bà hiếu thuận bà, nói khó không khó, nói đơn giản cũng đoạn tuyệt không đơn giản.

Bà hao phí vô số tâm huyết, bà càng biết, làm chuyện gì cũng phải có đạo lí.

Nắm chắc đạo lí này, gia đình mới có thể mẫu từ tử hiếu, mới có thể hòa mỹ.

Đỗ Vân Lạc thay người khác nuôi nhi tử, chịu bao nhiêu lời đồn đãi, cuối cùng rơi vào tình cảnh như vậy, đặt mình vào vị trí đó, nàng cũng phải vì tương lai của Hầu lão thái thái mà tính toán.

Chuyện liên quan đến Chân Tử Diễm và Chân thị, một con riêng, một con gái ruột, Hầu lão thái thái cho dù là xử trí công bằng, khó tránh khỏi cũng thành đề tài nói chuyện phiếm.

Khi quan hệ tốt ngược lại không sao, chờ qua vài năm nữa, vạn nhất lại nảy sinh hiềm khích, những chuyện cũ này lật ra, Đỗ Vân Lạc cùng Chân thị đều ở trong kinh thành, mấy năm mới về Đồng Thành một chuyến, Hầu lão thái thái phải làm sao bây giờ?

Chưởng gia con dâu cánh cứng, cũng không phải là một lão thái bà có thể kiềm chế.

Trước kia, Ngô lão thái quân cường ngạnh như vậy, cuối cùng cũng để Luyện thị một tay che trời, dù là tâm lạnh lại không cam lòng, cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ.

Đỗ Vân Lạc không hy vọng Hầu lão thái thái cũng thành như vậy.

Nhịn nhất thời, đối với chính nàng, đối với Chân thị, đối với Hầu lão thái thái đều tốt, vậy nàng vì sao phải thực hiện ý chí nhất thời đây?

Trong lúc nói chuyện, đại phu đến.

Đỗ Vân Lạc tránh vào trong phòng lụa bích, Chân thị gọi Kim Thụy vào hầu hạ bà thu thập, tự mình cùng Hầu lão thái thái đi thăm Chân lão thái gia.

Chân lão thái gia lớn tuổi tức giận công tâm, đại phu bắt mạch kê đơn thuốc, chỉ nói là phải tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể nổi giận nữa.

Hầu lão thái thái ngồi ở mép giường, trấn an ông vài câu.

Chân lão thái gia cố gắng lấy lại tinh thần, nói: "Nghiệt chướng kia, cũng không thể tha cho hắn!"

Chân thị cẩn thận nói ý tứ của Đỗ Vân Lạc với Chân lão thái gia.

Chân lão thái gia nghe được nước mắt lưng tròng: "Lớn tuổi rồi, quay đầu lại muốn một đứa bé thay chúng ta quan tâm."

"Đây là hài tử hiếu thuận." Hầu lão thái thái khàn giọng nói.

Chân lão thái gia nhắm mắt nghĩ, đứa nhỏ hiếu thuận, hắn cũng không thể làm tổn thương tâm đứa nhỏ.

Không thể khua chiêng thu thập Chân Văn Khiêm, chờ cCân thị mang theo Đỗ Vân Lạc trở về kinh, nơi này hắn có nhiều thời gian giáo huấn hắn.

Hầu lão thái thái không tiện ra mặt, hắn làm tổ phụ chẳng lẽ còn phải cố kỵ sao?

"Lão thái bà a," Chân lão thái gia thở hổn hển nói, "Chuyện trong chùa, toàn bộ giấu diếm cũng là không có khả năng, mặc kệ lời khuyên ngăn, say rượu trước mặt Bồ Tát chính là tội lớn."

Hầu lão thái thái hiểu ý, gật đầu nói: "Ta biết được, là Khiêm ca nhi không biết lấy rượu từ đâu ra, ở trước mặt Bồ Tát say rượu, Lục Nương cùng hai tẩu tẩu của nàng đi lấy nước suối, các sư phụ tìm tới, đành phải để mấy bà tử đi kéo Khiêm ca nhi trở về. Khiêm ca nhi say rượu lợi hại, ở trong viện ầm ĩ, ngược lại đem Đình tỷ nhi cùng Vân Lạc đang nghỉ ngơi trong phòng đều hoảng sợ, hai người đóng cửa không dám đi lên khuyên, may mà Lục nương bọn họ trở về, lúc này mới thu thập cục diện rối rắm."

Chân lão thái gia nghe xong, một lúc lâu sau nói: "Chính là như vậy."

Chân thị đem lý do này nói cho Đỗ Vân Lạc.

Đỗ Vân Lạc gật đầu, lại hỏi Kim Thụy: "Ghi nhớ chưa?"

Kim Thụy trong lòng lại bất mãn với Chân Văn Khiêm, nhưng cũng biết sự tình nặng nhẹ, cúi đầu nói: "Nô tỳ biết. Chân gia đại gia ở trước mặt Bồ Tát say rượu điên cuồng, bi các mama mang về, ở trong sân lại náo loạn một trận. Lúc ấy Đình Tiểu thư cùng Tiểu thư ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh, sai nô tỳ nhìn. Vừa thấy náo loạn dữ dội, liền bảo nô tỳ cùng tỷ tỷ bên cạnh Đình tiểu thư cùng nhau canh cửa, tóm lại là bên ngoài lại các ma ma ứng phó."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi