TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Thạch Quân Ngọc yên lặng gật đầu.

+

Tình cảnh lúc ấy, nàng không tận mắt nhìn thấy, nhưng sau đó nghe người nhắc tới, cũng không thể không nói, Đỗ Vân Anh thật sự dũng cảm lại lợi hại.

Đổi lại là nàng, nàng sẽ làm gì?

Thạch Quân Ngọc trong lòng cũng không có đáy, dù sao không đến tình cảnh kia, ai cũng không biết.

Đợi Đỗ Vân Anh cầm lễ vật tới, Đỗ Vân Lạc nên nói với Thạch Quân Ngọc cũng nói xong.

Thạch Quân Ngọc mỉm cười với Đỗ Vân Anh, ý tứ của Hạ lão thái thái cùng Mạc Thị, nàng sẽ mang vềcho Thạch phu nhân.

Đỗ Vân Nặc thấy bộ dáng ba người này, không khỏi nhíu mày.

Có thể thấy được, các nàng có bí mật gì không chịu để cho nàng biết.

Trong lòng rầu rĩ, nàng cũng không phải đơn thuần tò mò những bí mật kia, mà là, không thích loại cảm giác bị bài trừ này.

Rõ ràng đều là tỷ muội, vì sao chỉ cần không nói cho nàng biết...

Quả nhiên, vẫn là đích thứ bất đồng đi...

Đột nhiên, Liêu thị ngày đó nói trên giường bệnh lại chui vào trong đầu.

"Lão Phu Gia dù sủng nàng, nàng cũng chỉ là thứ xuất, nàng như thế nào lại không hiểu chứ!"

Đỗ Vân Nặc không khỏi rùng mình một cái, âm thầm tự giễu, quả thật bụng thoát thai bất đồng, vận mệnh cũng bất đồng.

Được sủng ái như An Nhiễm huyện chủ, cũng làm cho Liêu thị cảm khái như thế, huống chi là Đỗ Vân Nặc nàng.

Liêu thị đối xử với nàng chỉ là thích, căn bản không có nâng ở lòng bàn tay, trong Liên Phúc Uyển tâm tiêm, cho tới bây giờ cũng không phải là nàng.

Nghĩ đến những điều này, tâm tình Đỗ Vân Nặc càng thêm nặng nề, thật sự không muốn ở chỗ này, tìm cớ cũng rời đi.

Rèm châu vén lên, một trận thanh thúy vang lên, Đỗ Vân Anh nhìn bóng lưng Đỗ Vân Nặc, nói thầm: "Đây là làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên lại âm dương quái khí?"

Cho dù Đỗ Vân Lạc sống lại một đời, những tâm tư tinh tế này của Đỗ Vân Nặc nàng cũng không cách nào sờ được. Nói: "Là sợ Tứ thẩm nương tìm nàng đi?"

"Tứ thẩm nương há có thể không biết nàng ở An Hoa viện?" Đỗ Vân Anh không đồng ý, bĩu môi nói, "Mẫu thân hôm nay còn đặc biệt phân phó, buổi tối cho Thanh Huy viên thêm mấy món ăn, bảo chúng ta đều dùng ở trong phòng Tam thẩm nương."

Thạch Quân Ngọc ở đây, Đỗ Vân Anh cũng chỉ oán giận hai câu, không đề cập đến Đỗ Vân Nặc.

Sau khi tất cả, Trời mùa đông tối sớm vào ban đêm, canh giờ không sai biệt lắm, Thạch Quân Ngọc cũng trở về.

Đỗ Vân Lạc và Đỗ Vân Anh cùng nhau tiễn nàng ta, sau đó đi về Thanh Huy viên.

Ý bảo nha hoàn đi xa một chút, Đỗ Vân Anh khoác tay Đỗ Vân Lạc, ghé tai nói: "Ngũ muội, ý của tổ mẫu, ngươi giúp ta nói với Thạch cô nương chưa?"

Đỗ Vân Lạc liếc Đỗ Vân Anh một cái: "Tam tỷ nghẹn đến bây giờ mới hỏi, ta còn nghĩ tỷ không hỏi."

Đỗ Vân Anh đỏ mặt.

Nếu trước mặt là Đỗ Vân Như, Đỗ Vân Lạc không thể không trêu ghẹo thêm vài câu. Nhưng đây là Đỗ Vân Anh, Đỗ Vân Lạc cũng không dùng những tâm tư kia, nói: "Yên tâm, ta đều nói rồi "

Nghe điều đó, Đỗ Vân Anh liền an tâm.

Dù sao nàng cũng không phải là da mặt dày như Đỗ Vân Lạc, hỏi một câu như vậy, đã là lợi hại. Dứt khoát liền chuyển đề tài, đông một câu tây một câu.

Đỗ Vân Lạc không vạch trần ra vẻ trấn định của nàng ta.

Vào Thanh Huy Viên, Chân thị không thấy Đỗ Vân Nặc, cũng ngạc nhiên, lôi kéo Đỗ Vân Lạc nói: "Tứ tỷ ngươi đâu? Có phải nguoei đã làm mọi người tức giận bỏ chạy không?"

Đỗ Vân Lạc cười khanh khách, liên tục lắc đầu: "Sao có thể chứ."

Chân thị cũng chỉ thuận miệng nói, chỉ cần Đỗ Vân Nặc đừng lấy những tâm tư nhỏ kia tính kế Đỗ Vân Lạc, niếp tích của nàng mới không thể đi chắp giận người khác.

Đỗ Vân Anh ở chỗ này, hai mẹ con nói chuyện tất nhiên không thuận tiện hơn bình thường.

Chân thị nhìn sắc trời, phân phó Thủy Nguyệt nói: "Sai người đi An Phong viện mời Tứ tiểu thư tới, buổi sáng ta nghe Nhị tẩu nói, trong thôn đưa chút củ sen tươi tới, nấu canh xương, đây là Tứ tiểu thư thích uống."

Thủy Nguyệt lên tiếng.

Vừa nghe có củ sen, ánh mắt Đỗ Vân Lạc đều sáng lên, năn nỉ: "Vì sao không phải là củ sen đường?"

"Ngươi là gấu thèm ăn! Trong đầu đầy đường đường! "Chân thị không nhịn được cười, cười mắng một câu, "Còn có thể thiếu Đường Cầu của ngươi? Còn lớn hơn một tuổi, càng sống càng giống như một đứa trẻ ba tuổi."

Đỗ Vân Anh cầm khăn tay, cũng cười đến không dừng lại được.

Thủy Nguyệt cong mắt đi, không bao lâu lại quay lại, Phúc thân nói: "Chỗ Hầu phủ tặng quà sinh nhật cho tiểu thư."

Chân thị nghe vậy, vội vàng bảo Thủy Nguyệt đi mời ma ma tặng lễ vào.

Tới là một bà tử hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc sạch sẽ khéo léo, bộ dạng bà trắng trẻo, áo màu xanh ngọc làm cho bà nhìn rất giàu có, thoạt nhìn so với một số ít phu nhân nhà nhỏ còn quý khí hơn một chút.

Đỗ Vân Lạc nhận ra bà, đây là Tô ma ma của Chu thị, làm người hiền lành thích cười nhất, ở Định Nguyên Hầu Phủ nhân duyên cực tốt, cho dù trước kia quan hệ giữa Đỗ Vân Lạc và mẹ chồng nàng dâu Chu thị cũng không hòa hợp, đối với vị Tô ma ma này, nàng không tìm được một câu nói xấu.

Kiếp trước sau khi Chu thị qua đời, Trưởng phòng chỉ còn lại một mình Đỗ Vân Lạc, Tô ma ma cũng là phí tâm dạy bảo nàng hơn một năm, đem chuyện lớn nhỏ an bài thỏa đáng.

Chờ chu thị hiếu kỳ qua, Tô ma ma rời khỏi Hầu phủ, trước khi đi rưng rưng nói với Đỗ Vân Lạc, cho dù Chu thị đã đi lâu như vậy, bà vẫn không tin Chu thị sẽ tự sát.

Hiện giờ hồi tưởng lại, Tô ma ma nói thật đúng, Chu thị cũng không phải tự sát, mà là bị Nhị phòng hại chết.

Chỉ cần Chu thị còn ở đây, bà có thể nắm chắc trưởng phòng, nắm bắt Đỗ Vân Lạc là con dâu này, làm sao có thể để Luyện thị khoa tay múa chân với Đỗ Vân Lạc, muốn nàng làm con thừa tự thì làm con thừa tự.

Nhớ tới chuyện cũ ở tiền trần, lại nhìn Tô ma ma trước mặt cười đến thân thiết hòa ái, Đỗ Vân Lạc cảm khái muôn vàn.

Tô ma ma phúc thân hành lễ, nói: "Thông gia thái thái, lão nô họ Tô, đi theo bên cạnh Đại thái thái làm việc."

Chân thị vừa nghe bà ở bên cạnh Chu thị, không khỏi càng thêm khách khí vài phần, đợi đến khi cả hai đều chào hỏi, Tô ma ma lúc này mới nói đến ý đồ tới.

Cô nương gia ở nhà chờ gả, nhưng hai nhà một khi đầy đủ sính thư, cô nương cũng đã là người nhà chồng rồi.

Theo thông lệ, vào ngày sinh nhật nhà chồng đều có quà tặng.

Chân thị từ sáng sớm bắt đầu chờ, vẫn không thấy người Hầu phủ tới, trong lòng còn không ngừng lẩm bẩm, lẽ ra trên sẽ không xem nhẹ những quy củ này, nhưng thế nào chờ trái chờ phải cũng không thấy người, hiện tại thấy Tô ma ma, tâm Chân thị cuối cùng cũng buông xuống.

Tô ma ma đưa lên danh sách lễ vật, Chân thị nhanh chóng nhìn lướt qua, lễ nghĩa của đối phương quả thật chu toàn.

Trang sức, son phấn, gấm vóc, mấy món đồ chơi nhỏ cũng không thiếu.

Chân thị nói lời cảm ơn, lấy ra phong bì đỏ đã sớm chuẩn bị sẵn cho Tô ma ma.

Đỗ Vân Lạc cũng đứng dậy hành lễ, nói những lời cảm niệm Ngô lão thái quân cùng Chu thị.

Tô ma ma lần này tới, ngoại trừ tặng lễ, chính là vì tận mắt nhìn thấy Ngũ Nương Đỗ gia khiến Thạch phu nhân cùng Điền Ngô thị đều khen không dứt miệng.

Bà đánh giá cẩn thận.

Mặt trứng ngỗng, đôi mắt to, khi cười rộ lên như trăng tròn, làn da trắng nõn trong suốt, đích thật là cô nương xinh đẹp trong miệng Điền Ngô thị.

Vóc người không tính là cao, xinh xắn xinh xắn, dáng người cao ngất, thoạt nhìn rất tinh thần.

Dáng người không có hoàn toàn dài ra, nhưng còn phát triển, qua hai năm nữa, lại càng không giống.

Chu thị tiếc nuối mình chỉ lưu lại độc miêu, ngóng trông con dâu có thể khai cành tán diệp, Tô ma ma nghĩ, dáng người Đỗ Vân Lạc này, thoạt nhìn cũng rất tốt.

Lại nhìn cử chỉ, một cái một nụ cười đều rất kỹ, trong lòng không khỏi càng thêm hài lòng.

Hảo cô nương như vậy, Chu thị thấy chắc cũng sẽ vui mừng, Tô ma ma âm thầm gật đầu, nghĩ sau khi trở về cùng Chu thị cẩn thận nói ra, cũng sớm đón vào cửa, để cho trong nhà náo nhiệt một chút. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi