TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Mân cô cô mang theo Đỗ Vân Lạc đi Thiên Điện thư phòng.

Văn phòng tứ bảo đều đầy đủ.

Mân cô cô hào phóng chỉ vào Phật Kinh Hoa Nghiêm trên kệ, nói: "Tiểu thư chép bộ này trước đi."

Đỗ Vân Lạc gật đầu, thừa dịp Mân cô cô mài mực, nàng lấy quyển đầu tiên xuống, mở ra nhìn thoáng qua, chữ viết quen thuộc.

"Đây là..." Đỗ Vân Lạc thì thầm, thấy Mân cô cô ngước mắt lên, nàng nói, "Đây là chữ của Hương Quân sao?"

"Tiểu thư nhận ra chữ Hương Quân ư?" Mân cô cô nở nụ cười, "Đích thật là Hương Quân chép lại. "

Đỗ Vân Lạc gập đầu, xem ra mục Liên Tuệ trong ba năm này không ít lần chép kinh văn.

Chờ Đỗ Vân Lạc cầm bút, Mân cô cô liền lui ra ngoài, chỉ để lại một mình nàng trong thư phòng.

Hương mực nồng đậm, Đỗ Vân Lạc viết cũng tĩnh tâm, thẳng đến khi sao chép xong một quyển, mới cảm thấy cánh tay có chút tê dại, liền dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Trên hành lang ngoài điện tiếng bước chân nhẹ nhàng, Đỗ Vân Lạc chỉ coi như là cung nữ nào đi qua, thẳng đến khi lưu ý bước chân kia dừng ở ngoài cửa điện, nàng mới theo tiếng nhìn lại.

Người tới bằng tuổi Đỗ Vân Lạc, ăn mặc hoa quý, thần sắc tự có một cỗ kiêu căng, chính là Vân Hoa công chúa.

Đỗ Vân Lạc tiến lên hành lễ.

Vân Hoa công chúa gật gật đầu, ý bảo các cung nữ nội thị chờ ở bên ngoài, chính mình một bước tiến vào Thiên Điện, trực tiếp đi về phía bàn làm việc.

Trên bàn, còn bày ra kinh văn Đỗ Vân Lạc vừa mới chép xong.

Vân Hoa công chúa nhìn lướt qua, nở nụ cười: "Ta cảm thấy chữ của ngươi, so với Gia Nhu viết tốt hơn."

Gia Nhu chỉ Mục Liên Tuệ tự Gia Nhu.

Đỗ Vân Lạc không biết quan hệ giữa Vân Hoa công chúa và Mục Liên Tuệ như thế nào. Lời này cũng không dám tùy tiện tiếp, hơi dừng lại, nói: "Hương Quân viết là châu hoa tiểu khải. Phông chữ của ta và nàng ấy không giống nhau, không thể so sánh cao hay thấp."

Đáy mắt Vân Hoa công chúa thoáng hiện lên một tia quái dị, lại sáng ngời, dường như hiểu được: "Gia Nhu là tỷ tỷ của vị hôn phu của ngươi, khó trách ngươi không dám nói nàng ta không tốt."

Đỗ Vân Lạc từ chối cho ý kiến, chuyển đề tài: "Công chúa đến thỉnh an Hoàng thái hậu sao?"

"Không, " Vân Hoa công chúa không có nửa phần do dự cùng che dấu. Nói thẳng, "Ta đến tìm ngươi."

Đỗ Vân Lạc kinh ngạc.

Kiếp trước và kiếp này. Thêm vào một khối, nàng cũng không có cùng Vân Hoa công chúa có giao tiếp.

Vân Hoa công chúa là đích xuất của Hoàng Hậu, thân phận quý báu, rất được Thánh Thượng yêu thích. Kiếp trước nàng gả cho Trưởng tôn Trấn Quốc Công, có trai có gái, cả đời cũng coi như bình thuận.

Kiếp này không ít người trải qua đều biến hóa, nhưng Đỗ Vân Lạc nghĩ, những thứ này đều không liên quan đến Vân Hoa công chúa, nàng hẳn là còn có thể cùng kiếp trước bình thường giống nhau.

Cho nên Đỗ Vân Lạc rất khó hiểu, Vân Hoa công chúa vì sao lại tới tìm nàng?

Vân Hoa công chúa đi đến bên cạnh Đỗ Vân Lạc, đột nhiên nghiêng người lại, thấp giọng nói: "Hoàng Thái Phi cho ngươi chép kinh, vậy có phải bà ta thật sự không thích Gia Nhu không? Hoàng Tổ Mẫu cũng không thích sao?"

"Ta không biết."

"Gia Nhu thật sự không gả cho Loan ca ca ư?" Trong mắt Vân Hoa công chúa lộ ra hoang mang, "Vậy ngươi thì sao? Ngươi hy vọng Gia Nhu gả vào Thụy vương phủ không?"

Đỗ Vân Lạc cắn m.ôi dưới, nàng không biết vì sao Vân Hoa công chúa lại hỏi như vậy.

Vân Hoa công chúa không đợi đáp án của Đỗ Vân Lạc. Tự mình nói: "Định Nguyên Hầu Phủ chỉ có tước vị, lão Hầu gia qua đời mấy năm, đứa con duy nhất sống sót không lên được chiến trường, vinh quang sau này đều phải đặt trên người ba đứa cháu, nếu có thể giết ra một mảnh thiên địa, tự nhiên địa vị vững chắc. Nếu không thể, kinh thành huân quý rất nhiều. Sa sút cũng chỉ là chuyện một đời hai đời. Nhưng nếu Gia Nhu gả cho Loan ca ca, chính là Hoàng Thân, chờ Loan ca ca tiếp nhận Vương Vị, Gia Nhu chính là Vương phi, Định Nguyên Hầu Phủ sẽ có một chỗ dựa khác. Ngươi là nữ chủ nhân tương lai của Định Nguyên Hầu Phủ, chẳng lẽ ngươi không hy vọng như thế sao? "

Những lời này, Vân Hoa công chúa thay đổi hoang mang vừa rồi, thanh âm mặc dù không nặng, nhưng nếu ném đất liền có tiếng.

Đỗ Vân Lạc hít sâu một hơi.

Nàng và Mục Liên Tuệ cũng không hòa thuận, Mục Liên Tuệ thậm chí còn tính kế nàng trong Vọng Mai viên, chẳng qua những chuyện không lên đài này cũng chưa từng nói ra, cho dù là trước mặt Hoàng Thái Hậu, Mục Liên Tuệ cũng tốt, An Nhiễm huyện chủ cũng được, cùng với Đỗ Vân Lạc, cũng sẽ không nhắc tới chuyện ngày đó An Nhiễm huyện chủ suýt nữa rơi xuống nước.

Hoàng thái hậu chỉ biết một Thi Liên Nhi, tuy nói trong lòng Hoàng Thái Hậu có phán đoán và thiên vị, nhưng cũng không có chứng cứ xác thực nói Mục Liên Tuệ đang nhắm vào Lý Loan, cũng không thể khẳng định mục tiêu chân chính của Thi Liên Nhi là ai.

Hồng y, rơi xuống nước, giống như là một tảng đá rơi vào hồ nước, quá nhỏ, chìm cũng liền chìm, không nổi nửa điểm phong ba.

Nghĩ đến, Vân Hoa công chúa cũng không biết ân oán của Đỗ Vân Lạc và Mục Liên Tuệ, nàng chỉ là từ quan hệ của cô tẩu bình thường đi phân tích, đưa ra một kết luận như vậy.

Đỗ Vân Lạc suy nghĩ rõ ràng những thứ này, châm chước dùng từ, nói: "Hôn sự của Thụy thế tử, tự có Thánh thượng, Hoàng Thái Hậu cùng với Thụy Vương Gia làm chủ, không phải Hương Quân có thể cày xới, cũng không phải ta hy vọng cùng không hy vọng có thể chi phối."

"Ta hỏi là lời trong lòng ngươi." Đối với cách nói đánh thái cực này của Đỗ Vân Lạc, Vân Hoa công chúa không vội cũng không tức giận, nàng xoay người đi đến bên cạnh giường dưới bức tường phía bắc, chậm rãi ngồi xuống, vẫy tay với Đỗ Vân Lạc, chờ Đỗ Vân Lạc đi tới trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu lên, mắt phượng nhướng lên, "Còn ta thì sao, ta là hy vọng."

Đỗ Vân Lạc thật không ngờ, Vân Hoa công chúa lại thẳng thắn nói tâm tình nhà mình.

"Tại sao?" Đỗ Vân Lạc hỏi một câu, nàng rõ ràng cảm thấy, Vân Hoa công chúa cũng không thích Mục Liên Tuệ.

Vân Hoa công chúa nhếch khóe môi, cười đến không chút để ý: "Trong lòng Hoàng Tổ Mẫu, không phải Gia Nhu, chính là Nam Nghiên. Ta không muốn Nam Nghiên gả cho Loan ca ca, ta muốn Nam Nghiên một mực ở cùng ta."

Đỗ Vân Lạc kinh ngạc, dĩ nhiên là một đáp án như vậy, ngoài dự liệu của nàng, lại tựa hồ là hợp tình hợp lý.

"Còn Nam Nghiên huyện chủ thì sao? Nàng ấy có muốn cưới Thụy thế tử không?" Nhớ tới lúc trước Nam Nghiên huyện chủ thản nhiên cười, Đỗ Vân Lạc trong lòng không khỏi khẽ động, lại hỏi một câu.

Vân Hoa công chúa nhíu mày suy nghĩ một lát: "Ta không biết, bất quá, ngươi cũng nói, đây không phải là chuyện Nam Nghiên có thể bỏ qua, cũng không phải nàng có thể chi phối."

"Ý của công chúa là, công chúa có thể thay đổi ý nghĩ của Hoàng Thái Hậu?"

Mắt phượng giảo hoạt, nụ cười xán lạn, Vân Hoa công chúa tùy ý dựa vào giường, nói: "Cho nên ta tới tìm ngươi nha, ta không muốn Nam Nghiên gả cho Loan ca ca, ngươi hy vọng Gia Nhu gả vào Thụy vương phủ, ngươi xem, chúng ta đường cùng về."

Đỗ Vân Lạc không nhịn được cười.

Nói nửa ngày, Vân Hoa công chúa dĩ nhiên là tới tìm nàng kết minh.

Bất quá, Công Chúa có một chút nói không sai, Đỗ Vân Lạc là hy vọng Mục Liên Tuệ gả cho Lý Loan, không phải vì Định Nguyên Hầu Phủ tương lai, mà là bởi vì Thụy vương tất phản, nàng không cần xuất ra khí lực gì cũng có thể nhìn Mục Liên Tuệ tự mình đi đến đường cùng.

Nghĩ như vậy, nàng cùng Vân Hoa công chúa đích xác có thể liên thủ.

Đỗ Vân Lạc trầm ngâm một phen, nói: "Ta không hiểu Hoàng Thái Hậu bằng Công Chúa, Hoàng Thái Hậu đã không hài lòng với Hương Quân, vậy hôn sự này..."

Vân Hoa công chúa cười rộ lên, hướng Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt: "Không thử thì làm sao biết đây?"

Đỗ Vân Lạc cười yếu ớt không nói.

"Ngươi chỉ cần chép kinh, khi cần ngươi hỗtrợ, ta tự sẽ nói cho ngươi biết. Vân Lạc, ta gọi ngươi là Vân Lạc đi."Vân Hoa công chúa đứng dậy, không để ý tới vạt áo tóc có chút rối loạn,nói, "Ngươi xem, ngươi là Vân Lạc, ta là Vân Hoa, chúng ta còn rất giống tỷmuội."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi