TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Đợi cơm trưa xong, Đỗ Vân Lạc vừa muốn trở về nội thất nghỉ ngơi một chút, Kim Thụy đánh rèm tiến vào.

"Tiểu thư," Kim Thụy cúi người xuống, nhẹ nhàng nói, "Trong Thủy Phù Viên có mời y nữ, dường như tình trạng của Tam tiểu thư không tốt lắm. "

Đỗ Vân Lạc ngẩn ra, kỳ quái nói: "Buổi sáng thấy tỷ ấy, chỉ là khí sắc kém một chút, không nhìn ra chỗ nào không ổn. "

Kim Thụy rũ mắt, châm chước một phen, nói: "Nô tỳ nghe người ta nói qua, vết bỏng này cùng vết thương bình thường không giống nhau, nhất là mùa hè, dính chút mồ hôi cũng không dễ chịu."

Cụ thể như thế nào không tốt, Kim Thụy không có nói kỹ, bởi vì lão tử nương có vài phần thể diện, từ nhỏ nàng chưa từng làm công việc nặng nhọc gì, sau khi vào phủ làm việc, cũng không có bị ai làm cho khó xử, đợi đến An Hoa viện, lại làm đại nha hoàn, Đỗ Vân Lạc không giày vò hạ nhân, nàng cũng chưa từng chịu tội.

Nhưng Kim Thụy là từng thấy qua người bị bỏng hai tay, mười ngón tay sưng đỏ, da thịt không đầy đủ, lại có nhiều mụn nước mủ vàng, chỉ liếc mắt một cái, trong bụng liền lật sông đảo hải, thất kinh hồn vía.

Tay Đỗ Vân Anh mặc dù không nghiêm trọng như vậy, nhưng vị kia là thiên kim tiểu thư, kiều quý như vậy, làm sao chịu nổi loại khổ sở này.

Đỗ Vân Lạc nhớ lại ngón tay đỏ bừng của Đỗ Vân Anh, không khỏi rùng mình một cái.

Chính là thời điểm nóng nhất trong năm, tay Đỗ Vân Anh...

"Ngươi đi Thủy Phù Viên nhìn một chút, nếu có tình huống gì, liền đến nói với ta. "

Kim Thụy đáp ứng, vừa định xoay người đi ra ngoài, liền nghe bên ngoài gọi lên "Tứ tiểu thư", nàng vội vàng nghênh đón ra ngoài.

Đỗ Vân Nặc vội vàng tiến vào, hai mắt ửng đỏ, nắm chặt tay Đỗ Vân Lạc: "Ngũ muội, ta, ta có chút sợ..."

"Sợ cái gì? "Đỗ Vân Lạc khó hiểu, buổi sáng nên giáo huấn nên mắng nên phạt đều xử trí, Đỗ Công Phủ cùng Hạ lão thái thái cũng sẽ không nhắc đến nữa, lúc này Đỗ Vân Nặc hoảng hốt cái gì.

Đỗ Vân Nặc siết chặt khăn tay, run giọng nói: "Tam tỷ sẽ không có việc gì chứ? Ta vốn nghĩ, tóc ta bị cháy là đã rất thảm rồi, nhưng..."

Nữ tử đứt tóc, không phải chuyện nhỏ, từ đêm qua đến bây giờ, Đỗ Vân Nặc vẫn hoảng hốt, thỉnh thoảng phải lấy tay sờ cổ.

Thiển Hòa cùng An ma ma nhìn thấy, liền vội vàng đi lên ngăn nàng, nói may mà cổ áo dập tắt kịp thời, làn da cổ chỉ hơi đỏ lên, cũng không có gì đáng ngại, bôi thuốc mỡ cũng không khó chịu như vậy, bảo Đỗ Vân Nặc ngàn vạn lần nhịn, chớ có sờ nữa.

Đỗ Vân Nặc đáp ứng, nhưng bất tri bất giác vẫn sẽ sờ tới, có một lần xuống tay nặng hơn một chút, đau đến mức nhe răng trợn mắt, trong lòng không khỏi nghĩ đến Đỗ Vân Anh.

Nàng đã nhìn thấy bàn tay của Đỗ Vân Anh, nghiêm trọng hơn nhiều so với cổ sau của mình.

Mười ngón tay liền tim, Vết thương nhẹ của nàng đa không thoải mái như thế, vậy Đỗ Vân Anh thì sao...

Mặc dù giữa hai chị em Đỗ Vân Nặc và Đỗ Vân Anh không phải là ruột thịt gì, nhưng vừa nghĩ đến hôm qua Đỗ Vân Anh cố gắng liều mình nhào tới cứu nàng, lương tâm của nàng liền không qua được.

Muốn hận, muốn chán ghét, tất nhiên là hướng về phía An Nhiễm huyện chúa cùng Huệ quận chúa đi, Đỗ Vân Nặc không dám vong ân phụ nghĩa, xem kịch hay của Đỗ Vân Anh.

Đứng ngồi không yên cả buổi sáng, đợi nghe nói trong Thủy Phù Viên mời y nữ, Đỗ Vân Nặc rốt cuộc cũng không đợi được nữa, nhưng lại sợ một mình đi qua chọc Mạc Thị phiền chán, liền chạy tới An Hoa viện.

"Ta thật sự lo lắng cho tỷ ấy, nếu không phải vì cứu ta, tỷ ấy làm sao có thể dùng tay không dập lửa. "Ánh mắt Đỗ Vân Nặc tiều tụy một mảnh.

Đỗ Vân Lạc thấy thần sắc nàng không giống giả dối, thở dài nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi, ta cũng rất lo lắng."

Đỗ Vân Nặc dùng sức gật đầu.

Hai người cùng đi về phía Thủy Phù Viên.

Trong Thủy Phù Viên, nha hoàn bà tử cẩn thận làm việc, không dám xao nhãng.

Mạc Thị không ở trong phòng, có lẽ là ở chỗ Đỗ Vân Anh.

Xuyên qua nguyệt môn, vào sân hai, Tuyền Nhân đưa y nữ đi ra, thấy hai người các nàng, nhất thời có chút kinh ngạc.

"Tuyền Nhân tỷ tỷ, Tam tỷ có khỏe không?" Đỗ Vân Lạc tiến lên, thấp giọng hỏi.

Tuyền Nhân hời hợt cười cười: "Nhờ phúc của hai vị cô nương, Tam cô nương bị thương không nặng, y nữ xử lý, nhịn một chút cũng qua đi. Hai vị cô nương chờ một chút, nô tỳ đi bên trong thông báo một tiếng."

Nói xong, Tuyền Nhân xoay người vén rèm đi vào, tươi cười trên mặt không còn sót lại chút gì.

Tam phòng, tứ phòng này, thật sự là sao tai họa, vô duyên vô cớ gây thêm việc cho Thái Thái, tiểu thư nhà mình, nghĩ đến nỗi vất vả của Mạc Thị, nước mắt của Đỗ Vân Anh, trái tim của Tuyền Nhân đều níu lại.

Tiểu thư nhà mình quả nhiên là thiện lương a, như thế nào liền nhào tới cứu Đỗ Vân Nặc kia đây, tên tiểu vô lương tâm này, trước kia sau lưng không ít lần sinh sự, ngay cả chuyện của Mạc Nhược San, cũng có phần của nàng ta, hại Mạc Thị cùng nhà mẹ đẻ nháo một trận thật lớn.

Chuyện lúc này, nói cho cùng, có quan hệ gì với Tam tiểu thư?

An Nhiễm huyện chủ ghen tị chính là Đỗ Vân Lạc, người trèo cao là Đỗ Vân Nặc, nàng ta muốn cùng Huệ quận chúa cãi nhau động thủ là chuyện của nàng ta, hết lần này tới lần khác lại liên lụy đến Đỗ Vân Anh.

Mà Đỗ Vân Lạc cùng Đỗ Vân Nặc, một người không có việc gì, một người bất quá gãy tóc, không đau không ngứa.

Tuyền Nhân trong lòng hận muốn chết, không khỏi nghĩ, lần trước Tuế Niên đi báo tin, trong tam phòng như thế nào cũng không có cắn câu!

Rèm ở trước mặt nặng nề rơi xuống, Đỗ Vân Nặc là người nhạy bén, tất nhiên là nhận ra được cảm xúc của Tuyền Nhân, ngấp nghặt cười với Đỗ Vân Lạc: "Nàng ta tức giận là chuyện nên làm, dẫu sao cũng là vì nàng ta trung thành. "

Đỗ Vân Lạc từ chối cho ý kiến, lấy hiểu biết của nàng đối với Đỗ Vân Nặc, lúc này Tứ tỷ sẽ mong Đỗ Vân Anh khỏe lên, nhưng lại không nén giận với nha hoàn, Tuyền Nhân da cười thịt không cười, đáy lòng Đỗ Vân Nặc không chừng đã nộ khí thành bộ dáng gì đây.

Ánh mắt dừng trên rèm trúc hơi lắc lư, Đỗ Vân Lạc không khỏi âm thầm nghĩ, Tuyền Nhân hôm nay có thái độ như thế, như vậy chuyện của Tuế Niên lần trước, chỉ sợ cũng không phải nàng đa tâm.

Không đợi bao lâu, rèm vén lên, bà tử mời các nàng đi vào.

Vào nội thất, vòng qua hoa nở phú quý cắm đầy bình, Mạc Thị ngồi ở bên giường, nghiêng đầu nhìn các nàng một cái: "Các ngươi đến rồi, vậy thì cùng Vân Anh nói chuyện, tránh cho ta tiếc thương, càng thêm khó chịu. "

Chờ hai người đáp ứng, Mạc Thị khom lưng vuốt ve khuôn mặt Đỗ Vân Anh, nói: "Mẫu thân còn có việc, để Vân Nặc cùng Vân Lạc ở cùng con, con nghỉ ngơi cho tốt, ha". Đỗ Vân Anh gân đầu.

Mạc Thị đứng dậy, cởi vạt áo, khi đi ngang qua Đỗ Vân Nặc, bà ôn nhu nói: "Vết thương của tỷ tỷ ngươi, không phải lỗi của ngươi, ngươi đừng có để trong lòng. "

Đỗ Vân Nặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạc Thị, lời nói đảo quanh cổ họng, nhưng lại không biết nói cái gì, ánh mắt của nàng đuổi theo bóng dáng Mạc Thị, cho đến khi Mạc Thị ra khỏi nội thất, nàng cũng không có phục hồi tinh thần lại.

Đỗ Vân Lạc cũng có kinh ngạc trong nháy mắt, có thể thấy Đỗ Vân Anh cũng kinh ngạc nằm trên giường, rốt cuộc cũng thông suốt.

Sự tình đã xảy ra, Mạc Thị lại quát lớn Đỗ Vân Nặc thì có tác dụng gì?

Đỗ Vân Anh dũng cảm cứu Đỗ Vân Nặc, trước mặt Đỗ Công Phủ và Hạ lão thái thái chú ý đến tỷ muội thân thiết, đây là làm đúng rồi, nếu Mạc Thị còn níu lấy chuyện này đi trách tội Đỗ Vân Nặc, trong Liên Phúc Viên, không chỉ không nhớ công lao của Đỗ Vân Anh, ngược lại sẽ soi mói Mạc Thị tâm nhãn nhỏ bé lại ích kỷ.

Hơn nữa, Mạc Thị không muốn đả thương trái tim Đỗ Vân Anh, nữ nhi lựa chọn cố gắng liều lĩnh nhào tới, bà làm mẹ trách tội Đỗ Vân Nặc trước mặt Đỗ Vân Anh, Đỗ Vân Anh sẽ nghĩ như thế nào?

Cho dù Mạc Thị nghiến răng nghiến lợi, lúc này cũng chỉ có thể bày ra một bộ dáng rộng rãi rộng lượng.

Ra khỏi cửa phòng, Mạc Thị nắm lấy Phật châu trên cổ tay, niệm một tiếng Phật hiệu.

+

Coi như Đỗ Vân Anh tích góp công đức, bà nhịn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi