TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Trong phòng đang nói chuyện, Thủy Nguyệt vén rèm đi vào, bẩm báo: "Phu nhân, Thẩm Trường Căn tới rồi."

Chân thị mời Thẩm Trường Căn vào.

Liêu thị nhìn phụ nhân quy củ hành lễ trước mắt, nhất thời có chút kinh ngạc.

Thẩm Trường Căn này là tâm phúc cánh tay trái cánh tay phải của Mạc thị, lại là của hồi môn của Mạc thị, đối với nhân sự của người đứng đầu Mạc gia cũng có chút hiểu biết.

Theo suy đoán lúc trước của Liêu thị, lúc này Mạc thị tất nhiên sẽ nổi giận trong Thủy Phù Uyển, Thẩm Trường Căn hẳn là ở một bên hầu hạ, giúp Mạc thị cùng nhau hạ thấp Mạc gia làm việc không ổn, để tiêu tan cơn giận của Mạc thị.

Lại không biết,Tthẩm Trường Căn này sao đột nhiên tới Thanh Huy viên.

Trên mặt Thẩm Trường Căn chất đống cười, nâng lên một cái túi tiền nhỏ, nói: "Đây là phu nhân chúng ta gọi nô tỳ đưa tới cho Tam thái thái, Phương ma ma là hạ nhân của Mạc gia, hôm nay may mắn là gặp được Tam thái thái, là người thay phu nhân chúng ta đưa bạc, cứu giúp toàn bộ thể diện của Mạc gia."

"Ai, ta biết Nhị tẩu là phúc hậu đạo nhân, nếu hôm nay nàng cũng ở trong chùa, tuyệt đối sẽ không nhìn Phương ma ma kia nghèo khó không chịu nổi, ta liền làm chủ chi bạc trước." Chân thị nói xong, bảo Thủy Nguyệt nhận túi tiền.

Một tiếng "phúc hậu" này nghe được, nội tâm Thẩm Trường Căn thoải mái, vì những chuyện không giải thích được kia của Mạc gia, Mạc thị bị liên lụy đến nỗi khổ nói không ra, chỉ có thể tự mình mặc định, ai bảo nàng là con gái Mạc gia đây.

Cũng may, Chân thị biết Mạc thị phúc hậu, mặc dù ngoài miệng ứng phó một câu, Thẩm Trường Căn đều cao hứng.

Trong mắt Thẩm Trường Căn, Chân thị là người phúc hậu, vị ngồi bên cạnh Liêu thị mắt láo liên, đó là không phúc hậu nhất.

Thẩm Trường Căn lại cùng Chân thị nói vài phen khách khí, hỏi thăm Đỗ Vân Lạc vài câu, lúc này mới cáo lui.

Liêu thị thấy bà đi ra ngoài, mím môi cười nhạt: "Nhị tẩu thật đúng là cẩn thận. Không chịu để Tam tẩu tốn bạc."

"Cũng là tâm ý của Nhị tẩu." Chân thị không muốn khuấy đảo với Liêu thị về Mạc thị, thuận miệng đáp một câu.

Ánh mắt Đỗ Vân Nặc dừng lại trên túi tiền nặng trịch trong tay Thủy Nguyệt, đánh giá bạc bên trong nhất định sẽ không ít, nói: "Bạc đều đưa tới, có thể thấy được sự tình là thật. Ngươi cũng là xui xẻo, chịu tai ương vô vọng, may mà không có rơi xuống nước. Bằng không..."

Đỗ Vân Lạc cúi đầu đáp một tiếng.

Đỗ Vân Nặc không quan tâm Đỗ Vân Lạc phản ứng lãnh đạm. Tiếp tục nói: "Mấy ngày nay, mấy người chúng ta nên bái lạy nhiều hơn một chút. Chuyện ngày Tết Trung Nguyên, ta nhớ tới đều sởn gai ốc. Này. Ngũ muội muội, Tổ mẫu có phạt muội không?"

"Ta bị thương ở chân, Tổ mẫu phạt không phạt quỳ, chỉ là cấm túc." Đỗ Vân Lạc bất đắc dĩ nở nụ cười.

Trên mắt cá chân Đỗ Vân Lạc còn lấy khối băng che. Sưng đỏ chưa tiêu tan, thoạt nhìn có chút ghê người.

Lúc Đỗ Vân Nặc tới chỉ thô lỗ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt. Lúc này nghe Đỗ Vân Lạc nhắc tới, không khỏi lại nhìn thoáng qua, vừa nhìn, lại là một trận tâm hoảng.

Nàng theo bản năng giơ tay sờ cổ. Chạm vào mái tóc ngắn, nàng mím đôi môi.

Ngày hôm đó, các vị thần chiến đấu, nàng và Đỗ Vân Anh hoàn toàn gặp nạn.

Gặp nạn cũng là lỗi, vừa phạt quỳ vừa bị mắng. Tuy rằng biết Hạ lão thái thái quan tâm các nàng mới có thể nói như vậy, nhưng đợi hôm nay nhìn thấy Đỗ Vân Lạc, Đỗ Vân Nặc lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc, trái tim Hạ lão thái thái chính là thiên vị.

Đỗ Vân Lạc không bị phạt, nghe nói Hạ lão thái thái mắng hai câu liền hết giận, còn có Đỗ Công Phủ che chở.

Cảm xúc ủy khuất chậm rãi dâng lên trong lòng, Đỗ Vân Nặc cảm thấy, đầu gối lại đau đớn như kim châm, nàng quay đầu, hít hít mũi.

Thôi, nàng cần gì phải so sánh với Đỗ Vân Lạc, từ nhỏ đến lớn đều không sánh bằng, chính mình tìm không thoải mái làm chi.

Ai bảo người ta là bảo bối trên đầu trái tim chứ.

Bên ngoài nổi lên gió, sắc trời đột nhiên bắt đầu chuyển tối, mấy ngày giông bão, mắt thấy sắp mưa, Liêu thị gọi Đỗ Vân Nặc vội vàng trở về.

Mưa rơi xuống, hơi nóng tan đi rất nhiều.

Đỗ Hoài Lễ trở về, thấy nữ nhi bị thương, hảo ngôn hảo ngữ an ủi một phen, lại nói rõ ngày hôm nay đi mua điểm tâm Tố Vân Phường, bảo Đỗ Vân Lạc chớ khóc nữa.

Đỗ Vân Lạc không phải là tiểu hài tử vì điểm tâm mà vui mừng không thôi, nhưng đây là tâm ý của Đỗ Hoài Lễ, nàng cười khanh khách đáp ứng.

Ban đêm, Kim Lăng hầu hạ Đỗ Vân Lạc dỡ vòng ngọc trên đầu trân châu trên đầu, giao cho Kim Thụy.

Kim Thụy quen thuộc chuẩn bị cất trong hộp trang điểm, đột nhiên cảm thấy quái dị, mở bàn tay ra cẩn thận đếm, trân châu thiếu một viên.

Buổi sáng là nàng tự tay thay cô nương cài lên, tổng cộng mười viên, hiện tại trở lại trên tay nàng chỉ còn lại chín viên.

Kim Thụy vội vàng gọi Kim Lăng tới, đè lên nói: "Sao lại thiếu một viên?"

Kim Lăng nghe vậy ngẩn ra: "Chín viên, đúng vậy chứ? Khi ta chải tóc cho cô nương trong chùa, chính là chín viên."

"Là mười viên, buổi sáng là mười viên!"

Kim Lăng vừa nghe lời này liền biết không tốt, những trang sức này đều có trong sổ sách, nhiều một viên ít một viên đều phải nhớ rõ ràng, không thể lừa gạt, nàng tinh tế hồi tưởng, nói: "Khi cô nương bong gân, mũ che rơi xuống đất, sợ là khi đó có một hạt châu rơi xuống."

Kim Thụy bĩu môi, phức khạo trừng Kim Lăng một cái, muốn trách Kim Lăng làm việc không cẩn thận, nhưng nghĩ lại, cũng trách nàng buổi sáng không nói rõ số lượng với Kim Lăng, nếu không, ở trong chùa Kim Lăng sẽ phát hiện hạt châu thiếu, sớm đi tìm, cũng so với hai người hiện tại mắt to trừng mắt nhỏ tốt hơn.

Chuyện này không thể giấu diếm, Kim Lăng cùng Kim Thụy vào bẩm Đỗ Vân Lạc.

Đỗ Vân Lạc nghiêng người dựa vào giường mềm, cau mày nói: "Trân Châu thiếu sao?"

Kim Thụy gập đầu: "Trong chùa có rất nhiều hương khách, sợ là bị ai nhặt đi."

Nhặt?

Đỗ Vân Lạc ngẩn ra, nàng nhớ rõ, lúc ấy nàng bị bà tử ôm về sương phòng, lướt qua bả vai bà tử kia, nàng nhìn thấy Mục Liên Tiêu ngồi xổm xuống lại đứng lên, chẳng lẽ, bị hắn nhặt đi?

Nghĩ đến đây, Đỗ Vân Lạc không khỏi nóng tai, trong lòng âm thầm mắng: Nếu đã nhặt được, vì sao không lấy ra? Cho dù không lấy ra, cũng nên thông báo cho nàng một tiếng, âm thầm giấu diếm, tính là cái gì...

Oán thầm đến chút sau, lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào, bất tri bất giác ngay cả hai má cũng theo đó mà nóng lên.

Mím môi cười cười, Đỗ Vân Lạc không nói kỹ, chỉ nói: "Sợ là rơi ở Pháp Âm tự, giờ tìm không được, sáng sớm ngày mai ghi chú vào trong sổ đi."

Kim Thụy thấy nàng như thế, mặc dù là một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn đáp ứng

Ngược lại Kim Lăng, theo chuyện bên cạnh hồ phóng sinh suy nghĩ một chút, nhưng lúc ấy nàng vẫn chưa chú ý tới động tác của Mục Liên Tiêu, nghĩ trái nghĩ phải cũng không có manh mối, chỉ có thể bỏ qua.

Liên tiếp mấy ngày, Đỗ Vân Lạc đều thành thành thật thật ở trong Tây Xuyên Viện.

Y bà theo Hạ lão thái thái phân phó, một ngày đến thăm nàng một lần, lại cẩn thận dạy Kim Lăng cùng Kim Thụy làm thế nào trị bong gân.

Kim Lăng đưa y bà đi ra ngoài, thuận tiện trở về An Hoa viện thu thập chút quần áo thay giặt, đang muốn trở về Thanh Huy viên, liền bị Hoa ma ma ngăn lại.

Hoa ma ma chất đống cười mời Kim Lăng đến nơi tránh mặt trời, nói: "Cô nương mấy ngày nay bận rộn, ta đã mấy ngày không gặp được cô nương. Nghe nói ngày đó ở Pháp Âm tự, cô nương chúng ta gặp Thế Tử gia? Vị Thế Tử gia kia, rốt cuộc bộ dạng như thế nào?"

Kim Lăng biết Hoa ma ma thích bát quái những chuyện này nhất, nếu một chút không nói, bà ta có thể quấn theo hỏi hồi lâu, liền nói: "Vóc người rất cao, bộ dáng cũng tuấn tú, cùng tiểu thư chúng ta xứng đôi. "

Hoa ma ma mắt chuyển động: "Cô nương nhìn có tốt không?"

Kim Lăng giật mình: "Thế tử là cô gia sau này của chúng ta, lại là thánh thượng tứ hôn, tự nhiên là tốt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi