TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Chạng vạng, Đỗ Vân Anh cùng Đỗ Vân Nặc đến Thanh Huy Viên.

Đêm cuối cùng Đỗ Vân Như ở nhà mẹ đẻ, được các tỷ muội cùng khóc gả.

Đỗ Vân Lạc động chân tình, ôm Đỗ Vân Như khóc một lát, nửa năm nay, tất cả đều dựa vào tỷ tỷ ở đây, nàng mới chậm rãi đi ra khỏi chuyện trước, trước mắt tỷ tỷ phải lập gia đình, nàng là muôn vàn luyến tiếc.

Tình cảm hai tỷ muội cực tốt, Đỗ Vân Lạc vừa khóc, Đỗ Vân Như cũng nhịn không được, không ngừng rơi lệ.

Triệu ma ma lại đây nhìn các nàng, thấy bốn người đều đang khóc, vội vàng khuyên nhủ: "Nói là khóc gả, nhưng các tiểu thư ngàn vạn lần bảo trọng một chút thân thể, nhất là đại tiểu thư, ngày mai mỗi người cũng không thể đưa kiệu mà mắt đỏ như trái đào nha. "

Nói như vậy, cũng là hợp lý.

Đỗ Vân Lạc vội vàng lau nước mắt, lại đi an ủi Đỗ Vân Như.

Khi đêm khuya, Đỗ Vân Anh và Đỗ Vân Nặc mỗi người trở về.

Đỗ Vân Lạc nghỉ ngơi trong thư phòng của Đỗ Vân Như.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Vân Như dậy trang điểm, Đỗ Vân Lạc ngủ không sâu, nghe thấy động tĩnh cũng dâyh.

Tắm rửa thay quần áo, trước tiên theo Đỗ Hoài Lễ, Đỗ Vân Địch đến từ đường dập đầu, mới quay lại thay đổi hỉ phục đỏ thắm trên người, làm nổi bật thân hình càng yểu điệu.

Hôn sự này định sớm, đồ cưới thêu đều đã sớm bắt đầu chuẩn bị, Đỗ Vân Như lại tính tình ổn thỏa, từng bước từng bước thêu khăn trùm đầu, hỉ phục, chăn đệm gối đầu, cũng không phải nước đến chân mới nhảy chạy nước rút.

Bởi vì là chậm rãi thêu, tay nghề của nàng vốn là tốt, càng ngày càng chỉnh tề xinh đẹp.

Đỗ Vân Lạc nhìn chằm chằm phượng xuyên mẫu đơn kim ngân thêu trên hỉ phục kia nhìn hồi lâu, nghiêng đầu nói với Kim Lăng: "Hai người các ngươi cũng tỷ muội đồng môn. "

Kim Lăng mím môi cúi đầu: "Nô tỳ thêu không bằng đại tiểu thư. "

Đỗ Vân Lạc nghe vậy liền nở nụ cười.

Kỹ nghệ của Đỗ Vân Như được Đoàn thị chỉ điểm, tay nghề của Đoàn thị trước kia là cả kinh thành đều xếp hàng, đáng tiếc là hỏng mắt.

Kim Lăng vì bổ sung gia dụng, không ít lần thay phòng may vá trong phủ hỗ trợ, chỉ là nàng thêu đồ xinh đẹp, sạch sẽ, nhanh chóng mới có thể có bạc, mà Đỗ Vân Như thì khác. Áo cưới này là nàng dụng tâm thêu. Từng đường may đều là tâm tình nữ nhi đợi gả, làm sao có thể giống nhau.

Chân Thục nhân do Chân thị đi cùng, mặt đầy tươi cười. Vui mừng, phảng phất như hôm nay gả không phải là cô nương nhà nữ cháu ngoại, mà là cô nương của chính bà 

"Vốn là một mỹ nhân, mặc áo cưới. Càng phát động lòng người", Chân Thục Nhân đi tới trước bàn trang điểm, khoác vai Đỗ Vân Như, từ trong gương nhìn bộ dáng của nàng, "Chờ mặt xoắn chải đầu, điểm son phấn. Chậc chậc, so với mấy gốc thiển dược được Vân Như trồng kia còn đẹp hơn".

Chân Thục nhân đến thay Đỗ Vân Như chải đầu, nắm lược sừng trâu. Cô quay đầu nói với Chân thị: "Lúc tẩy ba tuổi, chính ta ôm qua, lúc Bắt Chu chính ta nhìn. Lúc Cập Kê, ta là chính khách, lúc Xuất Giá ta trải giường chải đầu, Lục Nương, ngươi nói một chút, như thế nào lại nhanh như vậy. "

Chân thị ở nhà mẹ đẻ là thứ sáu, Chân Thục nhân gọi nàng là Lục Nương.

Nghe xong những lời này, Chân thị hai vai run rẩy, mắt đỏ lên.

Đỗ Vân Lạc vội vàng đi qua đỡ Chân thị.

Chân thị hít sâu hai hơi, trong ngày tốt đẹp này cũng không thể rơi nước mắt, bà nặn ra tươi cười nói: "Chớp mắt đã hơn mười năm, chính là nhanh như vậy, qua hai năm nữa, cô cô lại tiếp tục chải đầu cho chúng ta. "

Chân Thục Nhân nghe vậy nhìn về phía Đỗ Vân Lạc, thân thể thiếu nữ chưa hoàn toàn mở ra, nhưng cũng là đóa hoa kiều diễm, nghĩ đến tiểu cô nương này sau này sẽ gả đi Hầu phủ, không khỏi là vui buồn lẫn lộn.

Bất quá, hôn sự đã là sắt thép chắc chắn, Đỗ phủ trên dưới lại nhất trí hài lòng, Chân Thục nhân tất nhiên sẽ không dội nước lạnh nói chút lo lắng, cười nói: "Có thể cho Thế tử phu nhân, Hầu phu nhân của chúng ta sau này chải đầu, cô mẫu ta trên mặt cũng dán kim meo. "

Đỗ Vân Lạc dính trong lòng Chân thị cười một trận, Đỗ Vân Như không khỏi thả lỏng, cười ra tiếng.

Các tỷ muội đều đã đến, Mạc thị đến trình diện, lại bận rộn rời đi, hôm nay chuyện nhiều, tân khách quen biết đến xem lễ lục tục tới cửa, bà không được nửa điểm chậm trễ.

Liêu thị thích góp vui, cũng muốn đi trước mặt các phu nhân nãi nãi nói chuyện, ngoài miệng nói muốn giúp Mạc thị, xoay người đi ra ngoài.

Thạch phu nhân mang theo Thạch Quân Ngọc đến.

Thạch Quân Ngọc và Đỗ Vân Như là bạn thân, trêu ghẹo vài câu, nắm tay nói: "Sau này ngươi có vui hay không đều đưa tin cho ta, ta đi thăm ngươi, hoặc là ngươi đến nhà ta."

Thạch phu nhân nghe thấy, thấp giọng cười mắng: "Thôi đi, xem ngốc nghếch chưa kìa, tân phụ mà ngươi nói muốn đi thì đi? Bản thân cũng đã lớn không còn nhỏ, còn chưa có quy củ. "

Thạch Quân Ngọc bĩu môi, đợi Thạch phu nhân không chú ý, cùng Đỗ Vân Như và Đỗ Vân Lạc nháy mắt một trận.

Trong khuê phòng thăm hỏi đều là bạn thân thường ngày đi lại rất nhiều, Chân thị vội vàng chiêu đãi, thỉnh thoảng đi vào đi ra.

Đợi đến giờ lành, tiễn gả hỉ nương bưng lên mũ phượng, Chân Thục nhân niệm lời cát tường lúc chải đầu.

Đợi mũ phượng đội đầu, trong gương cô nương gia bớt vài phần thanh tú, tăng thêm vài phần diễm lệ xinh đẹp.

Mọi người vây quanh Đỗ Vân Như đến Liên Phúc Uyển dập đầu, Hạ lão thái thái ôm cháu gái lớn cẩn thận nhìn kỹ một phen, nghẹn ngào nói: "Đẹp, thật đẹp. "

Đỗ Vân Như đi noãn các, Đỗ Vân Lạc bồi một hồi, mắt thấy canh giờ không sai biệt lắm, gọi Kim Thụy: "Ngươi đi hỏi thăm, kiệu hoa của tỷ phu có tới chưa? Các ca ca chặn cửa sao rồi? "

Đỗ Vân Lạc phân phó, thấy Đỗ Vân Như khẩn trương nhìn nàng, nàng bật cười, lại bổ sung một câu: "Ta đã nói Tứ ca một tiếng, bảo hắn hạ thủ lưu tình, hắn cùng đại tỷ phu ở trong thư viện ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nể tình nghĩa đồng môn, cũng đừng quá khó xử đại tỷ phu. "

Nha hoàn bà tử Hỉ Nương hầu hạ bên cạnh đều cười thành một đoàn.

Kim Thụy cười cong mắt, xoay người đi.

Đỗ Vân Như bôi son hai gò má đỏ bừng, đáng tiếc mặc một thân áo cưới, nàng không thể nhúc nhích, tức giận quá thì nàng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Vân Lạc, nửa điểm phản kích cũng không làm được.

Kim Thụy cũng thông minh, thỉnh thoảng đi xem tin tức.

Đại cô gia bị mấy vị gia ngăn lại cửa. Đại cô gia thông minh khéo léo, mấy vị gia cũng ngăn không được. Kiệu hoa của đại cô gia đã đi vào cửa lớn hướng cửa thứ hai. Hỉ nương đón dâu vặn vẹo thắt lưng hướng Liên Phúc Uyển tới...

Trái tim Đỗ Vân Như theo từng chút từng chút nâng lên.

Hỉ nương đón đâu đến, chính phòng nơi đó tiếng cười nói vui vẻ một mảnh.

Thúc giục ba lần, khăn thêu phủ đầu che lên dung nhan như hoa, Đỗ Vân Như được Hỉ nương đỡ đi ra ngoài, ở trước mặt trưởng bối lại bái lạy.

Chân thị kéo tay nữ nhi dặn dò vài câu, mới để Đỗ Vân Địch cõng Đỗ Vân Như ra khỏi cửa viện, lên kiệu hoa.

Pháo nổ đinh tai nhức óc, Đỗ Vân Lạc đi theo bên cạnh Chân thị, đưa một đoạn.

Nhìn kiệu hoa đi xa kia, nàng không ngừng nghĩ, trước kia lúc đại tỷ xuất giá, nàng đang làm cái gì?

Nàng bĩu môi, lúc khóc gả đều còn đang tức giận với Đỗ Vân Như, lúc lên kiệu một chút tươi cười cũng không cười.

Ánh mắt bị khói pháo hun đến có chút đau đớn, Đỗ Vân Lạc nặng nề chớp chớp, nhịn xuống cảm giác chua xót, âm thầm nói: Hôm nay tốt biết bao, nàng vui mừng đưa Đỗ Vân Như ra ngoài, về sau nàng cũng vui vẻ ra cửa, chỉ cần cười thoải mái, tất cả bất hạnh thống khổ đều sẽ đi xa, còn lại chính là tươi cười cùng thỏa mãn.

Chân thị siết chặt tay cầm cổ tay Đỗ Vân Lạc, đợi kiệu hoa rốt cuộc nhìn không thấy nữa, nước mắt của nàng tích tắc rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi