TRỌNG SINH TRỞ THÀNH MẠNH NHẤT VŨ TRỤ

"Không có tác dụng gì?" Diệp Tinh hơi cau mày.

Thực lực hiện tại của hắn cường đại cỡ nào chứ, thế mà lại không thể bóp nát quả cầu pha lê này.

"Mặc Uyên tiên sinh, ông xem một chút xem có thể lấy mảnh vỡ này ra hay không?" Diệp Tinh đem quả cầu đưa qua cho Mặc Uyên.

"Được." Mặc Uyên gật gật đầu, tay phải ông ta nắm chặt, từng đạo dao động sắc bén nhất thời trào ra, nhưng mà những dao động này đều bị ép ở trong phạm vi cực nhỏ, hai chị em nhà kia bên cạnh ngược lại không có cảm ứng được.

Nếu không,dao động của cường giả bất tử cảnh tuyệt đối không phải là thứ bọn họ có thể thừa nhận.

Thế nhưng, thừa nhận công kích của Mặc Uyên, quả cầu này vẫn không chút nhúc nhích.

"Diệp Tinh, chất liệu của quả cầu này khá đặc thù, thực lực của ta cũng không lay chuyển được chút nào." Sắc mặt Mặc Uyên hơi biến hóa, sau đó truyền âm với Diệp Tinh.

"Không lay chuyển được chút nào?" Nghe vậy, nhất thời Diệp Tinh hơi cau mày.

Thực lực Mặc Uyên ở bất tử cảnh cũng được xem như cường đại, vậy mà lại không thể làm gì quả cầu pha lê trước mắt, chẳng lẽ quả cầu này cần đại đạo chi chủ mới có thể đánh nát sao?

Các mảnh vỡ đã gặp được, nhưng bây giờ lại không thể lấy nó ra.

- Ngươi muốn mảnh vỡ này sao? Đang lúc Diệp Tinh suy tư, bỗng nhiên bên tai một giọng nói vang lên.

Lúc này cô gái Vũ Mạch nhìn Diệp Tinh, thật cẩn thận hỏi.

Tuy rằng quả cầu pha lê là của cô, thế nhưng thực lực hai người trước mắt rất mạnh, cô biết mình không có khả năng cướp về được.

Chọc cho hai người trước mắt không vui một chút thôi, khả năng cô cùng em trai của mình đều sẽ chết ở chỗ này.

"Đúng." Nghe vậy, Diệp Tinh gật gật đầu, hơi trầm ngâm một chút bỗng nhiên hỏi: "Cô có biện pháp mở ra?"

Quả cầu pha le này là của cô ta, nói không chừng cô ta có biện pháp.

Dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Tinh, cô gái Vũ Mạch gật gật đầu, nói: "Ta có thể mở ra."

"Thật sự có thể?" Diệp Tinh cả kinh trong lòng.

Hắn chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng mà nghe được câu trả lời này, rõ ràng trong lòng Diệp Tinh kích động hẳn lên.

Hắn muốn xem những gì sẽ xảy ra khi hai mảnh vỡ tiếp xúc với nhau.

Vũ Mạch nhìn Diệp Tinh, lấy hết dũng khí nói: "Ta có thể giúp ngươi mở ra, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

"Điều kiện?" Diệp Tinh cười cười nói: "Vừa rồi không phải tôi đã cứu cô sao? Cô mở quả cầu này ra vừa vặn báo đáp ân cứu mạng của tôi thế nào?"

Nghe vậy, cô gái lắc đầu nói: "Điều kiện này không được, nếu ngươi không đồng ý, chúng ta cũng vẫn không sống được."

Cô gái cắn răng, kiên định lắc đầu.

Mở quả cầu ra, Diệp Tinh khẳng định sẽ không quản sống chết của bọn họ.

"Cô không sợ tôi trực tiếp khống chế linh hồn cô à? Sau đó cô sẽ tự nhiên ngoan ngoãn mở nó ra đấy." Thấy thế, Diệp Tinh bình tĩnh nói.

Nghe Diệp Tinh nói như vậy, Vũ Mạch lại không có lo lắng gì,cô trực tiếp nói: "Trong đầu ta có cấm chế, một khi linh hồn bị khống chế, toàn bộ linh hồn ta sẽ ngay lập tức sụp đổ."

"Cấm chế?" Trong lòng Diệp Tinh khẽ động.

Trên người cô gái trước mắt vừa có quả cầu kỳ dị này,vừa có cấm chế, xem ra lai lịch không tầm thường.

Hơi trầm tư một chút, Diệp Tinh hỏi: "Cô muốn tôi đáp ứng chuyện gì?"

Xem ra nhất thời sẽ không tìm được cách gì khác, Diệp Tinh chuẩn bị nghe điều kiện của cô gái.

Nghe vậy, trên mặt Vũ Mạch nhất thời lộ ra một tia hy vọng,cô nhìn Diệp Tinh nói: "Đại nhân, ta muốn cho ngươi đi cùng chị em chúng ta đến phủ Ba Quân, chỉ cần đưa đến, ta sẽ giúp ngươi mở nó ra."

Nói đến đây, trong mắt cô lại lộ ra một tia bi thương.

Những người bảo vệ bọn họ đều đã chết, chỉ còn lại hai chị em bọn họ.

"Phủ Ba Quân? Các người muốn đi phủ Ba Quân?" Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lộ ra một tia kinh ngạc.


Hắn chính là cũng chuẩn bị đi phủ Ba Quân.

"Đương nhiên, ta và chị ta đều là người trong gia tộc Ba Quân." Phía sau Vũ Mạch, cậu bé Vũ Hoành lấy hết dũng khí nói.

Nhưng nhìn thấy Diệp Tinh, cậu lại sợ tới mức trốn ở phía sau Vũ Mạch.

"Đại nhân, chúng ta đúng là chuẩn bị đi tới đó." Vũ Mạch chờ mong nhìn Diệp Tinh.

Ở dưới ánh mắt của cô, Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Có thể."

Hắn vừa lúc cũng định đi tới đó,thuận tiện mang theo hai chị em nhà này cũng được,cũng không phải gánh nặng gì.

- Cảm ơn đại nhân! Nghe vậy, trên mặt Vũ Mạch nhất thời lộ ra một tia kích động.

Cô cũng không ngốc, người bảo hộ bọn họ chết, mà đám người Sâm Lam Nguyên đuổi giết bọn họ rõ ràng sẽ không hết hy vọng, nếu như hai chị em bọn họ một mình đi tới phủ Ba Quân, có lẽ sẽ nhanh chóng bị đánh chết trên đường.

- Đi thôi! Sau đó Diệp Tinh cũng không nói gì nữa, trực tiếp xoay người.

......

Bên trong máy phi hành khổng lồ, mấy người đang ở trong đó.

"Oa, tốc độ của máy phi hành này thật nhanh." Vũ Hoành đứng ở khu vực trong suốt của máy phi hành, nhìn về phía bên ngoài, kinh hô nói.

Dù sao cậu cũng là một đứa trẻ, rất nhanh liền quên mất chuyện lúc trước.

"Chị, chị mau ra xem nhanh." Vũ Hoành hô to hô nhỏ.

Vũ Mạch không có cách gì với em trai của mình, áy náy nhìn hai người Diệp Tinh cùng Mặc Uyên.

"Đại nhân..." Cô muốn nói cái gì đó, nhưng lại dừng lại.

"Tôi là Diệp Tinh." Diệp Tinh mỉm cười nói.

- Diệp Tinh đại nhân! Nghe vậy, Vũ Mạch nhất thời hô.

Sau đó cô cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành sững sờ đứng ở một bên.

Rất nhanh, cậu bé Vũ Hoành chạy tới,cậu nhìn Diệp Tinh, tròng mắt chuyển động một chút, nói: "Diệp Tinh đại nhân, thực lực của ngươi thật mạnh a, vừa rồi một kiếm kia đều chém được cả đất, ngay cả Sâm Lam Nguyên cũng bị dọa chạy mất, ngươi dạy ta có được không?"

"Vũ Hoành." Vũ Mạch nhất thời khẽ quát.

Nhưng cậu bé không để ý đến cô ấy.

Nhìn cậu, Diệp Tinh lạnh nhạt cười nói: "Tại sao tôi phải dạy cậu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi