TRỌNG SINH TRỞ THÀNH MẠNH NHẤT VŨ TRỤ

"Ha ha, Diệp Tinh, chúc mừng ngươi đạt được quả Băng Thánh." Lỗ Vân nhìn Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy chân thành nói.

Trong lòng ông ta lại thầm kinh hãi: "Không nghĩ tới ta lúc trước trảm đinh chặt sắt cự tuyệt Diệp Tinh như vậy, mà không đến một ngày quả Băng Thánh này đã bị Diệp Tinh chiếm được."

“Nhưng mà có thể dẫn động nhiều ấn ký bia đá như vậy, Nguyên lão bọn họ nguyện ý lấy ra một quả Băng Thánh cũng rất bình thường.”

Nghe vậy, Diệp Tinh cười cười.

Ý thức Hắn chìm vào trong nhẫn không gian, lúc này quả Băng Thánh cùng với một quả vô hình khác ở cùng một chỗ.

"Chờ Tiểu Ngư đi ra sẽ cho cô ấy một bất ngờ."

Trong lòng Diệp Tinh chờ mong biểu tình bất ngờ của Lâm Tiểu Ngư.

Sự kiện này đã kết thúc, nhưng cú sốc vẫn không tiêu tan, và dự đoán sẽ lan rộng trong một thời gian dài.

Về phần Diệp Tinh, sau khi sự kiện kết thúc liền đi tới nơi nghỉ ngơi, an tâm chờ đợi.

......

Thời gian trôi qua, trong chớp mắt, hai ngày đã trôi qua.

Diệp Tinh đứng ở một chỗ nhìn về phía một cung điện.

Lúc này trước cung điện còn có cường giả bất tử cảnh Băng Thanh bảo hộ Lâm Tiểu Ngư.

Xoẹt!

Bỗng nhiên một đạo dao động hiện lên, sau đó một cô gái mặc áo giáp màu xanh xuất hiện.

Cả người cô gái tản ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, nhưng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ.

"Diệp Tinh." Cô nhanh chóng đến.

"Tiểu Ngư, truyền thừa của em thật dài." Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, cười cảm thán nói.

Từ sau khi tách ra ở cung Hạo Nguyên, Lâm Tiểu Ngư vẫn tiếp nhận truyền thừa cho đến bây giờ.

Lâm Tiểu Ngư cười nói: "Thời gian truyền thừa càng dài càng có lợi cho em."

Nhìn bộ dáng của cô rõ ràng đã chiếm được chỗ tốt trong truyền thừa.

"Ừm" Diệp Tinh cười cười, tay phải hắn vung lên, lập tức lấy ra một quả màu xanh đưa qua.

- Quả Băng Thánh?

Nhìn thấy quả này, Lâm Tiểu Ngư đầu tiên sửng sốt, sau đó nhất thời trong mắt lộ ra vẻ vô cùng vui sướng.

"Diệp Tinh, anh làm sao có được quả Băng Thánh này? Lúc trước em luôn muốn mua từ tộc Hàn Nguyệt, những vẫn bị bọn họ một mực từ chối.” Lâm Tiểu Ngư nắm quả này trong tay, vui sướng nói.

Trên mặt Diệp Tinh mang theo một tia tự đắc, nói: "Chứ sao, anh là ai chứ? Có anh xuất mã, đương nhiên có thể dễ dàng chiếm được, hehe.” - Nói xong, Diệp Tinh lại nhịn không được nở nụ cười, hắn đem chuyện xảy ra lúc trước nói đơn giản một lần cho Diệp Tinh nghe.

Diệp Tinh đem chuyện xảy ra trước đó nói ngắn gọn một lần.

Nói vài câu, Diệp Tinh nhìn cô gái trước mắt nói: "Tiểu Ngư, nếu truyền thừa chấm dứt, vậy chúng ta đi thôi. Ba mẹ đã nhắc đến em suốt đấy.”

"Được." Lâm Tiểu Ngư cười gật đầu.

Mấy người đều đi về phía lối ra.

"Diệp Tinh đại nhân." Vừa mới đi tới lối ra, bỗng nhiên một giọng nói non nớt vang lên, một bé gái đang chạy tới, ngửa đầu nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp Tinh đại nhân, ngươi sắp rời đi rồi sao?"

Nhìn Thủy Lam Nhi, Diệp Tinh cười cười nói: "Đúng, Lam nhi,em phải tu luyện thật tốt, đợi đến sau này nói không chừng còn có thể gặp lại."


"Ừm." Thủy Lam Nhi nắm nắm tay nhỏ kiên định nói, trong mắt rõ ràng có một tia không nỡ.

"Diệp Tinh, mấy chục năm không gặp, anh lấy đâu ra một đứa trẻ vậy?" Lâm Tiểu Ngư nhìn chằm chằm Diệp Tinh, truyền âm nói.

Nhìn khuôn mặt Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh bất đắc dĩ.

"Đi thôi." Lại đợi một hồi, khoát tay, mấy người Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư rời khỏi tộc Hàn Nguyệt.

......

Bên trong máy phi hành, Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư nói chuyện xảy ra mấy chục năm gần đây, ngay cả phân thân Đạo Tắc Giới hắn cũng không có giấu diếm Lâm Tiểu Ngư.

Nghe Diệp Tinh nói như vậy, trên mặt Lâm Tiểu Ngư nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ.

- Diệp Tinh, nói như vậy anh không phải vĩnh viễn sẽ không chết sao?

Diệp Tinh cười cười, nói: "Không nhất định, nếu có cường giả đỉnh cấp trực tiếp phá hủy Đạo Tắc Giới hoặc là linh hồn diệt sát anh thì anh vẫn có khả năng chết đi."

Bản thân phân thân cũng không phải vô địch, nhưng mà hiện tại có lẽ không ai biết phân thân Đạo Tắc Giới của Diệp Tinh, cho dù có người đối phó Diệp Tinh, cũng khó có thể ngăn cản, nếu có Diệp Tinh trực tiếp lựa chọn tự bạo là được.

Tay phải vung lên, trước mắt xuất hiện rất nhiều linh quả, dược thảo, những thứ này đều có trợ giúp Lâm Tiểu Ngư tu luyện.

"Tiểu Ngư, đây là anh ở chỗ Arcas lấy được." Diệp Tinh cười nói.

Hắn nhìn Lâm Tiểu Ngư mừng rỡ, tay phải lại nắm chặt.

"Hả?"

Lúc này trong tay hắn không có gì, nhưng trong nháy mắt khi Lâm Tiểu Ngư nhìn lại, trên mặt lại lộ ra một tia ngạc nhiên.

"Diệp Tinh, trong tay anh là quả gì? Hình như có chút tương tự với quả Băng Thánh?" Lâm Tiểu Ngư ngạc nhiên nói.

Nghe vậy, Diệp Tinh lại sửng sốt: "Tiểu Ngư, em có thể nhìn thấy không?"

Trước đây quả này coi như là Mặc Uyên cũng không có phát hiện ra.

Hắn hiện tại cái gì cũng không nói, nhưng thế nhưng lại bị Lâm Tiểu Ngư biết.

"Em không nhìn thấy, nhưng có thể cảm ứng được." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu, cô nhìn Diệp Tinh trịnh trọng nói: "Diệp Tinh, kỳ thật lúc trước em đã nuốt một loại quả giống như quả Băng Thánh, chỉ là đó là thuộc tính hỏa, sau khi nuốt vào rất có lợi cho em, cho nên khi em nhìn thấy quả Băng Thánh mới muốn mua nó."

- Thuộc tính hỏa? Nghe vậy, trong lòng Diệp Tinh khẽ động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi