TRỌNG SINH TRỞ THÀNH MẠNH NHẤT VŨ TRỤ

Lúc này linh hồn của hắn đã đi tới đáy hồ Lạc Miên, trong này khắp nơi đều là đá, thủy thảo, cát.

- Có vẻ không có bảo vật gì? Diệp Tinh cẩn thận điều tra một lần nữa, cũng không có phát hiện cái gì đặc biệt.

"Tiểu Ngư, em cảm ứng được loại quả này ở đâu?" Hắn nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi.

Linh hồn của hắn chìm xuống đáy cũng không phát hiện ra cái gì.

Nhưng càng không phát hiện ra, càng chứng tỏ nơi này không tầm thường.

Lâm Tiểu Ngư đem địa điểm cảm ứng được nói ra.

Theo cảm ứng của Diệp Tinh,hắn lại bắt đầu sửng sốt, nơi Lâm Tiểu Ngư cảm ứng được cũng không phải rất phức tạp, mà là một khu vực tương đối trống trải ở đáy hồ, nơi đó không có đá, thủy thảo, chỉ có rất nhiều hạt cát, ngoài ra thì cũng không có cái gì.

"Hay là bỏ qua đâu đó rồi?"

Hắn yên lặng nhìn, sau đó ánh mắt nhìn về phía những hạt cát kia!

- Mấu chốt là ở trên những hạt cát kia!

Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động.

Tiếp xúc với những hạt cát này, Diệp Tinh nhìn về phía một chỗ, nơi đó có một hạt cát rất bình thường, cứ như vậy yên tĩnh ở nơi đó, ngay cả Diệp Tinh cũng không phát hiện ra có cái gì đặc biệt.

Nhưng Lâm Tiểu Ngư lại cảm ứng được có linh quả ở đó.

"Xem xem đó là cái gì?" Diệp Tinh hơi suy nghĩ một chút, sau đó linh hồn tiếp xúc với hạt cát.

Một giây... Hai giây... Ba giây...

Diệp Tinh cứ như vậy thăm dò, một mực qua mười giây, bỗng nhiên hắn cảm thấy hạt cát xảy ra một ít biến hóa, sau đó hắn cảm thấy linh hồn mình hình như tiếp xúc với một cánh cửa, sau đó dễ dàng xuyên thấu qua.

- Quả nhiên có biến hóa!

Diệp Tinh khẽ động trong lòng.

Ầm ầm!

Linh hồn tiến vào trong cánh cửa, một phiên không gian thật lớn xuất hiện ở trước mặt hắn.

Phiến không gian này tản ra linh lực vô cùng nồng đậm, mà ở một nơi trong không gian, trồng hơn mười gốc dược thảo, linh quả kỳ dị.

Lúc này Diệp Tinh thấy được một quả, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ.

- Tìm được rồi!

Đó là một loại quả gần như giống hệt với quả Băng Thánh, nhưng nó hiện ra màu vàng.

Hiển nhiên,quả mà Lâm Tiểu Ngư cảm ứng được chính là quả màu vàng này.

Diệp Tinh lại nhìn về phía bảo vật khác, cả khu vực tổng cộng có hơn mười gốc dược thảo, linh quả, khu vực trung tâm có một quả, những thứ khác đều phân bố ở bốn phía, loại quả màu vàng chỉ là ở bên cạnh một chỗ.

"Đó là quả gì vậy?" Diệp Tinh nhìn về phía khu vực trung tâm.

Nơi đó quả hiện ra hai màu đen trắng, mặt trên còn chớp động ánh sáng đen trắng, vô cùng kỳ dị.

Chỉ là nhìn vị trí này, rõ ràng quả này trân quý nhất trong đám bảo vật này.

Diệp Tinh lại chưa từng thấy qua nó bao giờ.

Từng quả linh quả, dược thảo cứ như vậy ở trong không gian, toàn bộ không gian không có bất kỳ người nào tồn tại.

"Đây là do vị cường giả nào trồng sao? Nhưng nếu có cường giả, linh hồn mình không kiêng nể gì mà như vậy dò xét hẳn người đó cũng đã sớm xuất hiện?"

Ý thức của Diệp Tinh điều tra toàn bộ không gian, nhưng không có phát hiện gì khác, cũng không có dấu hiệu sinh tồn của bất kỳ ai.

Điều này làm cho Diệp Tinh có chút nghi ngờ.

"Có lẽ người nọ rời đã khỏi nơi này rồi?" Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.


"Hoặc là đã chết ở nơi khác, nên chỗ này tự nhiên không có cách nào hái."

Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia sáng.

Nhìn tình cảnh trong không gian, hơn mười gốc dược thảo, linh quả tùy ý các nơi, mà loại quả màu vàng tương tự như quả Băng Mạch chỉ là một trong số đó.

Tuy rằng Diệp Tinh còn không biết tác dụng cụ thể của quả màu vàng này là gì, nhưng mà nhìn tộc Hàn Nguyệt coi trọng quả Băng Thánh như vậy liền biết nó có bao nhiêu trân quý.

Hơn nữa, Diệp Tinh nhận ra bên trong còn có vài loại bảo vật khác.

- Quả phục sinh!

Hắn nhìn về phía một loại quả màu tím, hình dáng giống như một đứa bé, giống như quả nhân sâm trong truyền thuyết.

Coi như là cường giả bất tử cảnh, chỉ cần còn có một hơi thở, nuốt vào loại quả này liền có thể nhanh chóng khôi phục.

" Hoa Linh Nghiên."

Diệp Tinh nhìn về phía một đóa hoa màu trắng tinh khiết, đóa hoa kia chớp động ánh hào quang, bên trong có một quả to bằng ngón tay cái.

Hoa Linh Nghiên, giống như cỏ bảy màu, có lợi cho việc chữa trị linh hồn.

"Cây Kim Cực Ngân Quang."

Diệp Tinh lại nhìn về phía một cây thấp có từng phiến lá cây màu vàng, bạc.

Mỗi một phiến lá Kim Cực Ngân Quang đều có tác dụng trợ giúp lĩnh ngộ đạo tắc, cơ hồ đã tuyệt tích ở thế gian.

Chỉ cần là những thứ Diệp Tinh biết đều vô cùng trân quý, những thứ khác tuy rằng không biết, thế nhưng Diệp Tinh khẳng định mỗi loại đều có tác dụng thật lớn.

Mà ở vị trí trung tâm của những dược thảo, linh quả này, quả có hai màu đen trắng đang phát triển, quả này rõ ràng càng thêm trân quý so với quả màu vàng, cũng vượt xa linh quả, dược thảo khác.

Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Tinh nổi lên tâm tư.

Tu luyện trong vũ trụ dựa vào cơ duyên. Bảo vật nơi này có thể là có người trồng. Chủ nhân của nó có thể rời đi trong vũ trụ, cũng có thể đã chết.

Chỉ là nếu không có ở đây, Diệp Tinh liền không cần phải sợ!

Đây không phải là vấn đề tâm tính gì, cho dù là ai phát hiện bảo vật vô chủ cũng sẽ không bỏ qua!

- Tiểu Ngư, chúng ta đi xuống đi!

Ý thức càn quét bốn phía, Diệp Tinh xác định không có ai, liền cùng mấy người Lâm Tiểu Ngư lẻn vào trong hồ nước.

Họ đến nơi có nhiều hạt cát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi