TRỌNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA HÀN THIẾU


Ông nội Hàn đang ngồi trên ghế phòng khách nhâm nhi ly trà trên tay, tâm tình không mấy gì là được tốt.

Nhưng khi trông thấy hai người từ phía ngoài cổng bước vào, còn tay trong tay thì ông cười đến vui vẻ.

.

_Ông nội chúng cháu mới đến!!
Hàn Hạo Dương vừa bước vào gặp ông đang ngồi thì lên tiếng trước.

Sở Diệu Linh bên cạnh anh cũng gật đầu cúi chào ông hết sức lễ phép.

.

_Linh Linh cháu đến rồi đấy à.

.

nào lại đây ngồi với ta.

!!
Ông nội Hàn nhìn thấy cô thì quên luôn đứa cháu trai yêu quý của mình, chẳng thèm đặt vào tai lời nói của anh, bước tới nắm tay cô ngồi xuống cạnh mình.

.

Sở Diệu Linh thấy ông nội bước tới liền nhanh buông cái tay anh ra, bước đến dìu ông ngồi xuống ghế.

.

Hàn Hạo Dương cảm thấy có chút mất mát khi buông tay cô ra, cảm giác nắm lấy bàn tay mền mại, hơi ấm của cô khiến anh rất thích.

.

Hàn Hạo Dương mang vẻ mặt mất mát mà bước đến ngồi xuống ghế phía đối diện với ông nội và cô!
Giọng giả vờ trách móc, vẻ mặt giận dỗi nhìn ông nội Hàn như uất ức mà nói.

.

_Ông nội cháu có phải là cháu trai của ông không vậy.

.

sao ông lúc nào cũng quan tâm cô ấy hơn con vậy.

Cả hai người bất ngờ nhìn anh, xong quay lại nhìn nhau cười lớn.

.


"Không ngờ một người lạnh lùng cao ngạo như Hàn Hạo Dương lại có một mặt đáng yêu như vậy".

.

cô nghĩ.

.

_Không anh, anh không phải cháu ta.

.

!
Ông nội Hàn nhìn anh vẻ mặt đầy ghét bỏ, dám làm cháu dâu ta buồn, nên con bé mới không chịu đến thăm ta.

.

"Hôm nay ta sẽ chỉnh chết anh, để xem từ nay về sau còn dám làm cháu dâu ta buồn nữa không".

.

Ông nội Hàn nghĩ thầm trong lòng, cười lạnh một cái nhìn anh.

.

_Ông nội dạo này ông vẫn khỏe chứ ạ.

.

!!
Cô thấy tình hình của hai người không ổn lắm, vội lên tiếng cắt ngang, sau đó hỏi thăm ông.

.

_Ta vẫn còn rất khỏe, nhưng nếu hai đứa sớm sinh chắt cho ta, thì ta còn khỏe hơn nữa!!
Ông nội Hàn nhìn cô nói rồi cười lớn khiến cô ngại ngùng mà đỏ hết cả mặt.

.

_Ông nội, ông lại nữa rồi.

.

!
Anh nhìn cô mặt đã đỏ ửng lên mà nhếch môi cười nhìn ông nói.

.

_Được, được ta không nói chuyện này nữa.

.

vậy cháu nói xem, sao lâu vậy cháu mới đến thăm ta, có phải thằng nhóc này đã làm gì khiến cho cháu không vui hay không.

.

!!
Ông nội Hàn trở lại vẻ mặt nghiêm túc, liếc nhìn anh nói.

.

_Dạ không phải như vậy đâu ạ, dạo gần đây cháu đang chuẩn bị cho việc thực tập nên rất bận, mới không có nhiều thời gian đến thăm ông được ạ.

.

!
Với lại anh ấy rất tốt với cháu ông đừng trách anh ấy thì tội ạ.

.

!
Sở Diệu Linh nhanh chóng lên tiếng giải thích cho ông nội Hàn hiểu.

.

_ Đứa trẻ ngốc này.

.

ta làm sao mà giận con cho được.


.

!!
Cả ba người ngồi trò chuyện với nhau, squ đó lại cùng nhau dùng bữa trưa, không gian tràn ngập tiếng cười nói của hai người, chỉ có Hàn Hạo Dương ít nói chỉ tập trung ăn phần của mình.

.

Sau khi dùng xong bữa trưa, cả hai quyết định ở lại chơi với ông nội Hàn đến xế chiều mới về.

.

Hôm nay ông rất vui, ông dẫn cô đi tham quan hết khuôn viên biệt thự, nói rất nhiều chuyện về anh cho cô nghe.

.

Ông nội Hàn bảo chỉ vì phải gánh trên vai trách nhiệm gia tộc quá lớn, khiến cho anh từ người hoạt bát vui vẻ, dần dần thay đổi trở nên lạnh lùng như bây giờ.

Sở Diệu Linh mĩm cười không nói, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh dìu ông.

.

Trò chuyện thêm một lúc thấy trời cũng đã xế chiều anh và cô xin phép ông nội Hàn để ra về.

_Chúng cháu tạm biệt ông, lần sau cháu sẽ lại đến thăm ông ạ.

.

!!
Cô cười nhìn ông lễ phép nói.

.

_Cháu đã hứa rồi đấy nhé, mà thôi cũng trễ rồi, hai đứa đi đường nhớ cẩn thận.

.

!
************
Trên đường về vẫn như vậy cô và anh không ai nói với ai một lời nào.

.

Chiếc Airbag đen bóng phiên bản giới hạn đang lướt nhanh trên đường cao tốc thì đột nhiên thắng gấp, chiếc xe đâm mạnh về phía bên đường.

.

Ngay lúc này cô không kịp đề phòng, chiếc xe đang chạy nhanh chợt thắng gấp làm phần đầu cô bị va đập mạnh về phía trước, khiến máu chảy xuống ướt đẩm một bên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô!
Sở Diệu Linh mờ màng ngồi thẳng lại dựa vào ghế sau, đầu hơi choáng váng, với tay lấy khăn trong túi xách của mình, lau nhẹ vết máu trên mặt, ánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu, chợt nhận ra điều kì lạ ở bên ngoài.

.

Ngay lúc này ở bên ngoài xe, một vài tên áo đen, trông chúng đã được huấn luyện rất tốt, đang tiến từ từ về phía họ, không cần hỏi cô cũng biết là họ muốn gì.

_Đừng nói là họ đến đây để ám sát anh đấy nhé!!!
_Chắc vậy!!!
Anh vừa nói, tay vừa nhấn vào màn hình điện thoại gửi định vị, vị trí hiện tại của mình cho người nào đó.

_Không ngờ anh cũng có nhiều kẻ thù như vậy đấy!!

Cô thản nhiên nói, như mình không hề liên quan gì tới chuyện này của anh cả.

.

_Nếu em sợ thì cứ ngồi yên ở đây đợi tôi, xong việc tôi sẽ quay lại.

.

!!
Anh nói dứt lời mở cửa bước xuống xe.

.

Ngồi trong xe cô cũng muốn nhìn xem anh sẽ giải quyết chúng như thế nào, nhưng như vậy có tàn nhẫn quá không, bọn chúng khá đông khoảng hơn cả chục người.

.

_Haizzz.

.

!!!
Nghĩ vậy cô tháo giày cao gót để sang một bên, đi chân trần mở cửa bước xuống xe bước đến giúp anh, thân thủ nhanh nhẹn, từng phát súng bắn ra rất chuẩn, rất nhanh hai người đã hạ được gần hết bọn chúng.

.

Đúng lúc này một nhóm khác xả súng về phía hai người, lúc này cả hai nấp về phía cửa xe bắn trả về phía chúng.

.

Vì kiếp trước cô là sát thủ nên lúc nào trong người cô cũng luôn mang theo súng đó là do thói quen, mỗi phát bắn ra đều rất chuẩn.

.

Lúc này người bên phía Trác Viễn cũng vừa đến nên rất nhanh đã giải quyết xong bọn chúng.

Đang định quay người đi về phía anh, cô nhìn thấy phía sau có người định bắn lén anh.

Bước nhanh tới đẩy anh ra, nhưng cô vẫn bị viên đạn bay xướt qua cánh tay, máu chảy ướt một phần chiếc váy trắng!.

Trác Viễn cũng kịp phản ứng lại, bắn xuyên qua trán tên đó, khiến hắn chết ngay tại chổ.

.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi