TRỌNG SINH TRỞ VỀ TRƯỚC NGÀY NỮ CHÍNH GIAN XẢO GẢ VÀO NHÀ

Chớp mắt lại mấy ngày trôi qua, thu hoạch vụ thu đã kết thúc.

Ngày thu hoạch vụ thu kết thúc, mỗi nhà đều nấu món ngon. Dù sao thì qua bữa ăn ngày hôm nay, sau này lại phải sống cuộc sống thắt lưng buộc bụng.

Vẫn cứ phải kéo dài đến lúc trong thôn phát tiền lương.

Trải qua một tuần nghỉ ngơi, eo của Triệu Quế Phân đã gần như khỏi hẳn.

Mới vừa nhúc nhích được, bà ta lập tức lại bắt đầu quản lý chuyện chia cơm lần nữa.

Sáng sớm ngày hôm nay, cả gia đình ăn sáng xong, Triệu Quế Phân lập tức nháy mắt ra hiệu cho ông già nhà mình.

Vương Thủ Thành gật đầu, mở miệng nói với mấy đứa con trai: “Hiện tại chuyện thu hoạch vụ thu đã kết thúc, cũng nên nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị chuyện sửa nhà đi thôi, nhà chúng ta đông người, sửa nhà cũng nhanh. Từ hôm nay trở đi, thằng năm tự xây nhà của mình, mấy người còn lại thì xây nhà giúp thằng hai. Lát nữa thằng hai và cha sẽ cùng nhau đi mua gỗ, những người khác mau chóng bắt đầu làm việc đi. Đúng rồi, thẳng cả, con cũng không cần đi theo mọi người làm việc, con trực tiếp đi lên núi đi, được không?”

Vương Thủ Thành cũng không biết ông ta có thể gìn giữ cho cái nhà này không tan rã được bao lâu, tóm lại phải tranh thủ bắt thằng cả làm việc kiếm thêm lợi lộc cho gia đình trước lúc không thể lợi dụng anh được nữa.

“Đúng đúng đúng, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Con là anh cả, dù sao cũng phải giúp đỡ mấy đứa em trai một chút. Hiện tại nhà của chúng ta còn đang cần tiền, lúc trước con nói hiện tại thú dữ trong núi còn chưa ngủ đông, không sao hết, con đừng đi vào trong núi quá sâu là được rồi. Cứ bắt ít thỏ hoang hay gà rừng gì đó về trong nhà. Mẹ lại cầm đến công xã cho cậu của con, nhờ nhà bọn họ giúp đỡ đi tạo mối quan hệ giúp chúng ta.”

Biểu cảm trên khuôn mặt Triệu Quế Phân vô cùng thắm thiết, bà ta nhìn chằm chằm vào Vương Thanh Hòa.

Vương Thanh Hòa không chút nghi ngờ, nếu hiện tại anh từ chối, biểu cảm trên mặt mẹ anh chắc chắn sẽ lập tức trở nên lạnh lùng.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua anh vừa mới thương lượng với Tú Tú xong, dưới ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người nhà họ Vương, Vương Thanh Hòa gật đầu nói: “Được, con có thể đi. Nhưng mà chuyện sửa nhà cũng không cần dùng đến mấy người em dâu, mẹ, mẹ cứ dẫn theo mấy người em dâu lên núi hái rau dại và nấm giống như lúc trước đi. Không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao? Cái gì cũng đều phải chia. Chờ đến khi con mang con mồi về, mẹ xử lý thì nhớ phần con và thằng ba thằng tư. Mấy thứ mà mẹ mang về cũng đừng quên bọn con. Chuyện thằng hai và thằng năm có thành công hay không thì cứ xem ý trời đi.”

Nét vui vẻ trên mặt Triệu Quế Phân còn chưa kịp lộ ra hoàn toàn, nghe xong lời anh nói, lập tức giận điên.

Dựa vào cái gì chứ?

Sao còn phải chia mấy thứ này cho anh nữa?

“Mẹ, anh cả nói đúng lắm. Cho dù mẹ có muốn suy nghĩ cho anh hai và thằng năm thì cũng không thể bỏ mặc bọn con được.” Lão tam Vương Thanh Chính cũng hùa theo.

Đây chính là tranh giành phúc lợi cho chính mình! Anh ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.

Lão tứ Vương Thanh Lượng vừa nghe thế, cũng không bị tụt lại phía sau: “Đúng đó, mẹ, chuyện này nhất định phải làm như thế mới được!”

Triệu Quế Phân xụ mặt nhìn về phía chồng của mình.

Vương Thủ Thành cũng không hề kinh ngạc, cho dù thế nào thì cứ lấy lợi về tay mình trước rồi lại nói!

“Được, chuyện này cha đồng ý.”

Vương Thủ Thành cũng đã đồng ý, Triệu Quế Phân lại càng trợn tròn mắt hơn. Sao thế này? Bà ta còn phải lên núi nữa hả?

Eo bà ta còn chưa lành hẳn nữa nè!

Nghĩ đến chuyện lên núi, Triệu Quế Phân lập tức nhìn về phía Bạch Tú Tú.

Bạch Tú Tú thấy bà ta nhìn mình, cũng nhìn về phía mẹ chồng tốt của mình cười cười nói: “Mẹ à, con còn chưa lành bệnh đâu, sao có chuyện tốt gì mẹ đều không nghĩ đến con, nhưng một khi cần làm việc là lại nhìn conngay thế? Mẹ muốn hại con c.h.ế.t đi rồi cưới một cô vợ mới cho chồng con hả?”

Bạch Tú Tú lạnh nhạt trào phúng, lời nói rơi vào trong lỗ tai của Vương Thanh Hòa thì lại biến thành ý nghĩa khác.

Dạo gần đây anh vẫn cứ mơ thấy giấc mơ kia hết lần này đến lần khác, anh hoàn toàn không thể nào chấp nhận được chuyện vợ sẽ rời xa anh.

Anh lập tức xụ mặt nói: “Không nói đến chuyện hiện tại Tú Tú đang bị bệnh, cho dù em ấy không bị bệnh thì con cũng sẽ không cho phép em ấy đi vào núi. Mẹ, mẹ hết hi vọng đi.”

“Mày! Cái đồ vô ơn, mày nói cái gì hả?” Triệu Quế Phân vốn dĩ đang giận, con trai cả vừa mở miệng lại càng chọc bà ta tức điên hơn.

Thái độ của Vương Thanh Hòa cũng rất kiên quyết, ánh mắt đối diện với ánh mắt đang quan sát mình của Vương Thủ Thành: “Cha, chỉ có chuyện này là không thể thương lượng.”

Vương Thủ Thành: …

Nói không chừng cô con dâu này thật sự là hồ ly tinh giống như những gì bà già nhà ông ta nói!

Nhưng mà hiện tại kích thích con trai cả thì cũng chẳng có ích lợi gì.

Nghĩ đến đây, Vương Thủ Thành lập tức đồng ý: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế đi. Tú Tú vẫn còn đang bệnh, nhà của mình cũng không phải là gia đình thích tra tấn người khác. Bà cứ dẫn theo bốn đứa con dâu còn lại vào núi đi, chờ đến khi trời gần tối thì cùng thằng cả xuống núi là được rồi. Bắt đầu từ bây giờ đến mùa đông, trong nhà còn có thể tích góp dành dụm được không ít thứ đó.”

Vương Thủ Thành là chủ gia đình, sau khi ông ta đồng ý thì Triệu Quế Phân cũng không dám phản bác nữa.

Quyết định xong chuyện này, cả gia đình nhanh chóng đi chuẩn bị.

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa dẫn theo hai đứa nhỏ quay về phòng, Vương Thanh Hòa bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết để lên núi đi săn.

“Anh còn nhớ rõ kế hoạch chúng ta thương lượng tối hôm qua không?” Bạch Tú Tú hỏi anh lại lần nữa.

Vương Thanh Hòa nghe thế cười hôn cô nói: “Ừ, ngày đầu tiên phải săn vài con mồi. Sau đó từng ngày giảm bớt, cuối cùng không xách theo cái gì về, cứ để cho bọn họ nuôi chúng ta.”

Bạch Tú Tú vô cùng hài lòng: “Anh nhất định phải nhớ kỹ đó. Đây đều là do bọn họ nợ chúng ta. Chờ chúng ta hút m.á.u bọn họ nhiều đến mức bọn họ không muốn chịu đựng nữa, lại để bọn họ chủ động cho chúng ta đi ra ngoài ở riêng.”

Vương Thanh Hòa nhìn vợ của anh, nhìn cô không thèm che giấu vẻ căm ghét đối với người nhà họ Vương, anh cũng không hề có ý định phản bác lời cô nói.

Cho dù tất cả người nhà họ Vương cộng lại cũng không quan trọng bằng một mình cô.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt toàn là cô, nhỏ giọng đáp: “Anh nghe lời em.”

Người nhà họ Vương có một ưu điểm, đó chính là năng lực hành động rất mạnh.

Không đến nửa tiếng đồng hồ sau, cả gia đình đã nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Trên đường đi, Chu Kiều Kiều nhìn anh cả Vương Thanh Hòa cách bọn họ cực xa, trong lòng có chút hụt hẫng.

Sao Bạch Tú Tú lại tốt số đến thế chứ? Cô không cần lên núi, chồng của cô còn yêu thương bảo vệ cô như thế nữa?

Vương Thanh Hòa vừa đẹp lại vừa có tài năng, nhưng mà lại không giỏi ăn nói, với lại còn không được hai vợ chồng già nhà họ Vương yêu thích nữa.

Nếu như không có Bạch Tú Tú, cô ta lại quan tâm anh nhiều hơn, nói không chừng anh sẽ đối xử tốt với cô ta hơn nữa đó!

Chồng cô ta có thể làm cô ta ăn sung mặc sướng, Vương Thanh Hòa lại đẹp.

Hai người này cũng có thể cùng tồn tại mà.

Chu Kiều Kiều nghĩ đến đây trong lòng xuất hiện một chút chờ mong. Bà chị cả ham ăn biếng làm lại ác độc keo kiệt nên nhanh chóng c.h.ế.t đi thì tốt hơn! Chỉ cần chị cả chết, cô ta nhất định có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình để làm Vương Thanh Hòa động lòng.

Đến lúc đó, có anh giúp đỡ cô ta và chồng cô ta, còn sợ không sống tốt được à?

Vương Thanh Hòa ở đằng trước nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.

Lên núi, Triệu Quế Phân nhớ đến sự kiện lợn rừng lần trước, cảm thấy vẫn nên đề phòng chu đáo một chút thì tốt hơn!

Bà ta liếc nhìn mấy đứa con dâu đi theo mình nói: “Hôm nay mọi người đi chung với nhau đi, nếu gặp phải chuyện gì thì đi chung cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau!”

Nếu như lại gặp phải lợn rừng, bà ta sẽ chạy đầu tiên, một đống người đi chung như thế, xác suất bị tấn công cũng sẽ thấp hơn một chút!

Triệu Quế Phân nghĩ thế, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Chu Kiều Kiều nghe thế lập tức cảm thấy khó chịu, cô ta còn nghĩ mình đi chung với mẹ chồng, đến lúc đó còn có thể giấu được vài thứ tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi