TRỌNG SINH TRỞ VỀ TRƯỚC NGÀY NỮ CHÍNH GIAN XẢO GẢ VÀO NHÀ

Triệu Quế Phân không ngờ rằng chồng bà ta cũng mặc kệ: “Tôi không phải là vì cái nhà này sao? Thằng cả cưới phải cái thứ xui xẻo kia, có thứ gì tốt cũng giấu đi hưởng một mình, chưa bao giờ cho người trong nhà. Lúc trước khi tôi mắng nó, không phải ông cũng nhìn thấy sao? Sao không ai đứng ra cản tôi đi.”

“Mẹ, ai mà biết được bây giờ phải đi gánh phân chứ. Mẹ mau đi nhanh đi, nếu không sẽ mất mặt lắm.” Vương Thanh Lượng xấu hổ nói.

Chủ yếu là anh ta sợ lát nữa vợ anh ta lại nói lời khó nghe.

Mẹ lại đánh nhau với Thúy Hoa nữa.

Trong lòng Triệu Quế Phân ấm ức muốn chết, nhưng mà vẫn phải nhanh chóng rời đi.

Không được, chờ bà ta đến đại đội rồi, nhất định phải đi tìm con ranh khốn nạn vợ thằng cả ra làm chứng cho bà ta, bà ta không có ăn h.i.ế.p con dâu.

Lúc bà ta đi đến nơi thì những người khác trong đội cũng đều đã đến.

Nhưng mà bọn họ cũng giống như bà, chẳng có ai vui vẻ gì cả.

Triệu Quế Phân nhìn thoáng qua đã thấy được Bạch Tú Tú đang đứng bên cạnh Trần Kim Hoa nói nói cười cười, nhanh chóng xông đến nói: “Vợ thằng cả, mày rốt cuộc làm cái quái gì thế hả? Mày không biết tao đang bị què sao? Mày còn bắt tao đi gánh phân, mày có còn trái tim không hả?”

“Bà đang làm cái gì đó hả? Bảo mấy người đi gánh phân là kết quả sau khi hiệp hội phụ nữ trong thôn chúng ta thương lượng với đại đội trưởng, mục đích là vì muốn mấy người thông qua lao động để nhận biết sâu sắc về lỗi lầm trước kia của mình. Phải đối xử tử tế với phụ nữ. Bây giờ ở ngay trước mặt tôi mà bà còn định ăn h.i.ế.p con dâu của bà nữa hả? Tôi thấy bà đang muốn gánh phân suốt đời đúng không!”

Trần Kim Hoa bảo vệ đẩy Bạch Tú Tú ra phía sau người mình, chỉ vào Triệu Quế Phân mắng chửi.

“Mẹ, mẹ vẫn là nên thông qua lao động nhận thức được sai lầm của mình đi. Với lại con đã giải thích với mọi người rồi, chân của mẹ bị thương, có lẽ sẽ làm việc chậm một chút. Mẹ cứ yên tâm, sẽ không có ai thúc giục mẹ, người ta làm việc một ngày, mẹ làm việc ba ngày là được.”

Bạch Tú Tú thấy Triệu Quế Phân đang tức muốn hộc máu, có lòng tốt nhắc nhở bà ta.

“Mày!”

“Được rồi, la lối cái gì đó? Triệu Quế Phân, bà cũng cả đống tuổi rồi, sao mà mỗi ngày đều cứ kiếm chuyện với con dâu thế hả? Bây giờ mấy người đi theo tôi, tôi dẫn mấy người đi làm công việc khiêng phân trong đội của chúng ta. Yên tâm đi, chúng tôi sẽ trả công điểm như bình thường. Chỉ là không cho mấy người lên núi, vất vả một chút thôi.”

Đại đội trưởng gọi bọn họ đi qua bên kia.

Một đám người nối đuôi nhau đi gánh phân.

“Trông bọn họ thế kia, chắc ba bốn ngày là sẽ làm xong.” Trần Kim Hoa nhìn thấy một đống người như thế, trong lòng cũng vui vẻ.

Chuyện bón phân ngoài ruộng cũng không thể qua loa được.

Cả ngày hôm nay, mấy người Bạch Tú Tú đều không có chuyện gì làm.

Mãi đến chiều tối, mọi người đều chuẩn bị ra về.

Có người lại chạy đến nói: “Không xong, có chuyện rồi. Triệu Quế Phân và con trai con dâu của bà ta cãi nhau, không biết người nào đẩy trước, cả ba người đều rơi vào trong đống phân rồi.”

Người bị phân công đi gánh phân lúc trước chạy đến báo tin.

Bạch Tú Tú đang uống nước suýt chút nữa đã bị sặc.

“Tú Tú, cháu mau chạy đi xem thử đi, để thím đưa hai đứa nhỏ của cháu về nhà.” Trần Kim Hoa biết rõ ân oán giữa Bạch Tú Tú và mẹ chồng của cô, nhanh chóng giục cô đi hóng chuyện.

Bạch Tú Tú mới vừa đi ra ngoài, lại nhìn thấy Vương Thanh Hòa cũng đang đợi bọn họ.

“Sao anh không đi vào trong tìm em?” Bạch Tú Tú có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không đến.

“Anh mới từ chỗ chú Trương sang, nghĩ em cũng sắp ra rồi, cho nên không đi vào phòng tìm em nữa.” Vương Thanh Hòa nhìn về phía hai đứa con đang được Trần Kim Hoa ôm theo đi ra ngoài, có chút khó hiểu.

“Mẹ và chú năm thím năm đều bị rơi vào trong đống phân rồi, chúng ta mau đi qua đó xem thử đi.”

Khóe môi Bạch Tú Tú cũng không đè xuống được nữa.

Vương Thanh Hòa cũng rất khiếp sợ, tuy rằng anh không thích hóng chuyện, nhưng mà Tú Tú muốn xem, vậy anh cứ đi theo cô là được rồi.

“Thím Kim Hoa, thím đưa hai đứa nhỏ cho cháu ôm là được rồi.” Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ vào lòng.

Chờ mấy người Bạch Tú Tú chạy đến chỗ đống phân thì đại đội trưởng đã tổ chức người vớt bọn họ lên.

Nhìn thấy ba người hôi thối xung thiên, mặt đại đội trưởng đen kịt đến mức không thể nào nhìn được nữa.

Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ, còn có Triệu Quế Phân ngâm người ở trong đống phân, chỗ ba người bọn họ đứng, xung quanh không có một bóng người.

Lúc trước có mấy người khác đang làm việc ở nơi này, xảy ra chuyện như thế đều không làm nữa, chạy đến hóng chuyện.

Chu Kiều Kiều may mắn từ nhỏ đến lớn đã bao giờ phải chịu tội như thế này chứ? Mùi hôi thối xộc đến là cô ta ngồi xổm xuống bắt đầu nôn khan.

Hai người còn lại cũng chẳng tốt hơn cô ta là bao.

Nhìn thấy ba người kia đều ngồi xổm nôn khan, lý trí của đại đội trưởng Trần Tráng Thực cũng sắp sửa bị đống hỗn độn này làm cho mấy sạch: “Triệu Quế Phân, bà có đủ chưa hả? Cả gia đình mấy người nhất định không chịu tha cho đống phân trong đại đội đúng không? Lần trước đống phân của thôn Thượng Hà cũng bị mấy người quậy. Lần này là thôn của mình, lại bị mấy người quậy tiếp, lần này còn rơi một lúc ba người. Rốt cuộc thì nhà mấy người muốn làm cái gì đây hả? Triệu Quế Phân, đừng có nói với tôi là bà ăn h.i.ế.p con dâu cả xong, lại tính đi ăn h.i.ế.p con dâu út nữa đó nha?”

Trần Tráng Thực vô cùng nghi ngờ, dù sao thì bà chị này đã có tiền án trước rồi.

Triệu Quế Phân bị hỏi như thế, là người đầu tiên nhịn không được: “Đội trưởng, sao lại là lỗi của tôi nữa rồi? Nếu không phải hai cái thứ trời đánh này đột nhiên xông về phía tôi, giọng điệu nói chuyện lại hằn hộc như thế, cứ như tôi ăn cướp hết của nhà bọn nó thì tôi cũng không giận đến mức này rồi. Với lại cũng không phải là tôi đẩy con dâu. Là hai người bọn họ xô xô đẩy đẩy rồi đẩy tôi xuống dưới thì có.”

Triệu Quế Phân rất ấm ức.

Bà ta còn trông chờ vào cô con dâu may mắn Chu Kiều Kiều này nữa, sao có thể đẩy cô ta được chứ?

“Vậy sao cô ta cũng ngã xuống luôn rồi?” Trần Tráng Thực càng khó hiểu hơn.

Mắt Chu Kiều Kiều đỏ lên, mùi hôi thối ở trên người và ánh mắt của những người xung quanh làm cô ta muốn đổi điên. Càng là cho cô ta nổi điên hơn chính là cô ta là bị Vương Thanh Kỳ kéo xuống!

Nếu không phải anh ta bị Triệu Quế Phân kéo xuống, sốt ruột túm lấy tay cô ta, sao cô ta có thể ngã xuống được chứ?

Cô ta may mắn như thế, hoàn toàn sẽ không ngã xuống! Là anh ta kéo!

Nhưng mà nếu nói ra những lời này, cô ta sẽ mất mặt c.h.ế.t mất.

Có rất nhiều người trong thôn đang ở nơi này… Chu Kiều Kiều đang tủi thân, lại tinh mắt nhìn thấy Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa. Hai người này cũng có mặt ở đây à!

Không được, tuyệt đối không thể nói.

Trong lòng Chu Kiều Kiều đã quyết định.

Vương Thanh Kỳ ở một bên đang định mở miệng thừa nhận là do anh ta bất cẩn kéo vợ ngã xuống.

Không đợi anh ta mở miệng, Chu Kiều Kiều đã chủ động thừa nhận: “Tôi thấy chồng và mẹ chồng tôi đều ngã xuống, cho nên muốn kéo bọn họ lên, nhưng mà tôi không đủ khỏe, không kéo bọn họ được, cho nên mới bị kéo đi xuống.”

Sắc mặt của đại đội trưởng đẹp hơn một chút, con gái nhà họ Chu cũng không tệ lắm.

“Vậy còn cậu thì sao? Sao cậu lại ngã xuống?” Đại đội trưởng nhìn về phía Vương Thanh Kỳ.

Trong lòng Vương Thanh Kỳ đang cảm động muốn chết, không ngờ Kiều Kiều lại không nói thật, chắc chắn là vì sợ anh ta sẽ mất mặt.

Anh ta bị đại đội trưởng hỏi như thế, thoáng nảy ra một ý tưởng nói: “Tôi thấy mẹ tôi bất cẩn bị ngã xuống, muốn kéo bà ấy lên, kết quả mình cũng ngã xuống theo.”

Triệu Quế Phân lập tức muốn mắng chửi, cái thứ không có lương tâm này, mọi chuyện không phải là như thế!

Nhưng mà bà ta còn chưa kịp mắng chửi người, đội trưởng đã đánh đòn phủ đầu.

“Cậu là đàn ông mà lại không kéo được một bà cụ, cậu có thể có chút tiền đồ không hả?” Đại đội trưởng giận đến đau gan.

Bạch Tú Tú xem xong trò hay của cả gia đình này, nghe xong cách giải thích của mấy người này, cuối cùng cũng biết vì sao Chu Kiều Kiều siêu cấp may mắn mà vẫn bị rơi vào đống phân.

Thì ra là vì bị Vương Thanh Kỳ kéo xuống.

“Chú Trương đến rồi.”

Có người bên trong đám đông hô to, lúc Trương lão đầu đến, lập tức nhìn thấy ba người bọc phân, bịt mũi lại đi qua nói: “Sao lại là nhà mấy người nữa? Dạo gần đây mấy người không chịu tha cho mấy cái hố phân trong đội chúng ta đúng không?”

Sắc mặt của ba người vô cùng kém.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi