TRỌNG SINH TRỞ VỀ TRƯỚC NGÀY NỮ CHÍNH GIAN XẢO GẢ VÀO NHÀ

“Nhà mình cũng còn có rất nhiều thứ chưa mua, anh mua một ít về nha?” Vương Thanh Hòa không thể nào che giấu được vẻ mặt vui sướng của mình.

“Không cần, lúc anh về bọn họ chắc chắn sẽ lục lọi sọt của anh kiểm tra, để bọn họ nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Chiều nay em đi vào trong thành phố mua là được rồi, anh tự lo cho mình là được.” Bạch Tú Tú dặn dò anh mấy lần, ánh mắt của Vương Thanh Hòa cũng càng lúc càng sâu hơn.

Trong mắt anh giống như có cảm xúc gì đó, muốn cắn nuốt sạch sẽ cô vậy.

“Đừng nhìn em, anh mau đi đi.” Bạch Tú Tú cảm thấy nếu anh mà nhìn nữa thì bọn họ phải lên giường đất mất.

“Ừ.” Vương Thanh Hòa nghe lời đáp lại, tay đã không thành thật ôm lấy vợ của mình: “Tú Tú, có thể hôn em một cái không?”

“Đã là vợ chồng già rồi, anh muốn hôn thì hôn đi, sao còn hỏi em nữa?” Trong lòng Bạch Tú Tú vô cùng khó hiểu.

Lúc này Vương Thanh Hòa mới kéo cô đến bên kia màn, hôn cô.

Một lúc lâu sau, khi anh đi ra ngoài, có vẻ vô cùng hưng phấn.

Chờ anh đi được một lúc rồi, gương mặt của Bạch Tú Tú mới khôi phục lại bình thường, dẫn theo hai đứa nhỏ đi đến đại đội.

Trong đội, Trần Kim Hoa, Lưu Tiểu Tuệ và Miêu Miêu đều đang nói đến chuyện chia thịt heo ngày hôm qua, hôm qua mỗi nhà đều được chia thịt heo, ăn xong một bữa thịt heo, hôm nay bọn họ cảm thấy mình tràn trề sức lực.

Bạch Tú Tú vừa đến, Trần Kim Hoa lập tức nhiệt tình gọi cô đến cùng nhau trò chuyện.

Bạch Tú Tú đặt hai đứa nhỏ lên trên ghế ở bên kia ngồi chơi, cô thì lại ngồi xuống vị trí làm việc của mình, nghe Trần Kim Hoa tám chuyện.

Trần Kim Hoa lộ ra vẻ mặt thần bí: “Mấy đứa có biết tin gì chưa? Có một người có chức có quyền ở tỉnh thành bị lạc mất con, nghe nói đã mất lâu lắm rồi, hiện tại vẫn còn đang tìm, bây giờ đã tìm đến chỗ chúng ta rồi đó.”

Tin đồn này lan truyền nhanh đến thế rồi sao? Đến cả thím Kim Hoa cũng đã biết?

Bạch Tú Tú có chút kinh ngạc, nhưng mà tin đồn lan truyền càng nhanh càng tốt, mấy người Vương Thủ Thành cũng sẽ càng chột dạ.

Chuyện tiền bạc kia, có lẽ hôm nay sẽ lấy được đến tay.

Cho dù hôm nay không được thì chỉ cần tăng thêm mức độ lan truyền tin đồn, ông ta tự nhiên sẽ nói ra thôi.

“Còn có chuyện này nữa à? Thím Kim Hoa, thím nghe được ở đâu thế?” Miêu Miêu lộ ra vẻ mặt hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được tin đồn này đó.

“Anh trai của chồng thím lên huyện làm việc nghe được chuyện này, ông ấy còn nói là nếu ai tìm được chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Cũng không biết tại sao loại gia đình đó lại để lạc mất con nữa, không biết đứa bé kia lưu lạc bên ngoài phải chịu bao nhiêu khổ cực.”

Trần Kim Hoa vừa uống nước vừa lắc đầu.

Tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.

Bạch Tú Tú nghe thế cũng cười cười: “Chuyện này cháu cũng có nghe nói, ngày hôm qua chú Dương đã đến nhà của cháu nói chuyện này rồi. Hình như lúc trước khi cha mẹ chồng cháu còn trẻ đã đi ra ngoài kiếm ăn, từng ở lại chỗ mà người ta lạc mất con. Cũng trùng hợp thật đó chứ. Hiện tại cha chồng của cháu đã cùng chú Dương đi vào huyện rồi, hình như là chuẩn bị đi xem có thể giúp được gì hay không.”

“Gì, còn có chuyện này à? Ui cha, vậy thì trùng hợp quá rồi. Với lại lúc trước chồng của cháu cũng được sinh ra ở bên ngoài đó. Hai vợ chồng bọn họ tự nhiên ôm một đứa nhỏ về, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nói là còn chưa đủ tháng đã sinh non, cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ nữa!”

Trần Kim Hoa nói lên chuyện năm xưa, cũng vô cùng cảm thán.

Bạch Tú Tú cũng phụ họa theo.

Hai vợ chồng Vương Thủ Thành và Triệu Quế Phân liều mạng cũng không muốn để người trong thôn nhắc đến chuyện này, bà ấy cứ nhất định phải nhắc đến đó.

Thím Kim Hoa là người rất nhiệt tình, lại còn nhanh mồm nhanh miệng.

Không bao lâu sau, thậm chí là đến buổi tối, chuyện này sẽ lan truyền đến trình độ ai gặp được hai vợ chồng già nhà họ Vương cũng đều sẽ hỏi vài câu.

Đến lúc đó, cũng không sợ bọn họ sẽ không đưa tiền để tiêu tai.

Bên này, Bạch Tú Tú và Trần Kim Hoa lại tiếp tục ở nơi này nói nói cười cười.

Bên kia, Vương Thủ Thành đã đi theo Dương Thành Công đi vào huyện.

Vừa đến trong huyện, Vương Thủ Thành lập tức trở nên căng thẳng.

Ông ta hối hận, nếu biết trước như thế này thì ông ta nên để bà già kia đến, dù sao bà ta cũng biết chuyện này.

“Lão Vương, bên này nè.” Dương Thành Công dẫn theo Vương Thủ Thành đi đến trước một căn nhà gạch xanh, đây vốn dĩ là nhà của một gia đình giàu có, hiện tại đã được mấy hộ gia đình chia nhau ở.

Một cái sân to cũng bị chia thành mấy sân nhỏ.

Hôm qua ông ấy đến nơi này làm đồ nội thất cho một gia đình ở đây, gia đình này chuẩn bị cưới vợ.

Đối phương muốn đặt một bộ nội thất mới.

Trước kia gia đình này cũng có chút của cải, cho nên cũng nỡ bỏ tiền ra mua.

Ông ấy vừa vào sân đã gặp được người khác.

“Chú Dương!” Trương Phán Hòa vừa nhìn thấy Dương Thành Công là lập tức nhận ra, có vẻ vô cùng nhiệt tình.

Lại nhìn Vương Thủ Thành đứng bên cạnh Dương Thành Công, trong lòng nghĩ thầm, có lẽ đây là ông cha hờ mà anh Vương nói đến.

Anh ấy đã gặp được rất nhiều người nhẫn tâm, nhưng chưa bao giờ thấy ai nhẫn tâm như thế.

Anh Vương có ân cứu mạng với anh ấy, chuyện lần này anh ấy phải giải quyết rõ ràng mới được.

Nghĩ đến đây, Trương Phán Hòa chỉ về phía Vương Thủ Thành, nói với Dương Thành Công: “Chú Dương, đây là người từng đến tỉnh thành mà chú nói đó hả?”

“Đúng vậy, không sai, đây chính là ông bạn già của tôi. Ông ấy và tôi đã chơi với nhau rất nhiều năm rồi, mới đồng ý đến đây nghe cậu nói chuyện. Cậu xem có thể giới thiệu không?” Dương Thành Công đẩy Vương Thủ Thành về phía trước.

Vương Thủ Thành hồi hộp đến mức không nói chuyện trôi chảy được, chỉ có thể gật đầu lia lịa.

“Được rồi, ngày hôm qua lúc chú Dương nói chuyện này, hai người anh của tôi cũng đã ở lại chờ rồi. Chỉ là vì chuyện của chú thôi đó! Chú Dương, chú đi cùng tôi qua đó đi? Nếu như mà chú có thể biết được manh mối gì đó, chắc chắn sẽ có lợi. Thật ra hai hôm trước cũng đã có người đến báo cho bọn họ một ít thông tin rồi. Tôi thấy hình như bọn họ sắp tìm được rồi. Chỉ có điều… Trông bọn họ hình như không vui vẻ cho lắm, lúc tìm người cũng có vẻ rất chậm chạp.”

Trương Phán Hòa thuận miệng nói vài câu, có vẻ như cực kỳ lảm nhảm.

Vương Thủ Thành lại nghe lọt tai được lời này.

Không quá vui vẻ?

Không lẽ bọn họ không muốn tìm được người sao?

Không đúng, còn chưa xác định bọn họ có phải đến tìm Vương Thanh Hòa hay không nữa.

Không bao lâu sau, Vương Thủ Thành đi theo bọn họ vào phòng, trong phòng có hơi tối.

Có hai người đang ngồi trên ghế xì xầm to nhỏ gì đó.

“Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, đột nhiên lại muốn lôi ra nữa.”

“Anh cũng đừng oán giận nữa, theo ý tôi nếu chúng ta tìm được thì cứ tống tiền đi, đến lúc đó sẽ không đắc tội ai hết.”

Hai người này nói chuyện ậm ừ không rõ, làm người ta không rõ rốt cuộc là bọn họ đang nói cái gì.

Nhưng mà trong lòng Vương Thủ Thành lại cực kỳ kích động, năm xưa hai người bắt bọn họ ôm đứa bé kia đi vừa nhìn là biết chính là bà con họ hàng của cha mẹ đứa nhỏ. Hiện tại cả gia đình người ta phất lên, người làm việc giúp mấy người đó chắc chắn cũng không muốn đắc tội với người ta.

Nghĩ đến đây, Vương Thủ Thành lập tức vui vẻ trở lại.

“Hai anh trai, đây là người mà tôi nói hôm qua đó, tôi đã dẫn người đến rồi nè. Mấy người cứ từ từ nói chuyện nha, đừng có hù dọa ông ấy, chúng tôi đều là người thành thật.” Trương Phán Hòa nói xong lập tức đi ra ngoài.

Hai người trong phòng cũng là được thuê đến, tối hôm qua phải học lời thoại suốt một đêm.

Hiện tại đã thuộc làu làu rồi, trạng thái giống như cũng hơi nhập vai.

Trong hai người này, người nói muốn tống tiền nhìn Vương Thủ Thành nói: “Ông từng đến huyện Ninh sao? Mùa xuân hai mươi bốn năm trước, ông có từng đến khu vực quanh bệnh viện Khang Từ không? Đây chính là bệnh viện lớn nhất huyện Ninh.”

Vương Thủ Thành nghe thế, tim đập thình thịch.

Thông tin không phải đều ăn khớp hết rồi sao?

Vậy chẳng phải là đang nói Vương Thanh Hòa à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi