TRỌNG SINH TRUY MỸ KÝ

Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị vào nhà hàng, thì lại chạm mặt ba tên côn đồ, lưu manh. Thấy Tô Dĩnh Tư, chúng giống như phát hiện được một đại lục mới, thét lên một tiếng chói tai:
"Các huynh đệ, cô gái này trông rất tuyệt!"
"Đúng vậy, Lão Tử sống từng tuổi này rồi, mà chưa thấy con bé nào đẹp như vậy!"
Một người cơ tay, cơ chân cuồn cuộn, đĩnh đạc nói.
"Cô em, theo mấy người tụi anh đi vui vẻ, thế nào?"
Một tên côn đồ hung hãn, không coi Lý Hướng Đông vào đâu, đi tới Tô Dĩnh Tư trước mặt, nói.
"Các người...muốn làm gì?"
Lý Hướng Đông khiển trách.
Tôi nghe vậy thì trong lòng buồn cười, không thể nào, người này sau một lần thất bại, lại còn tiếp tục câu nói này hay sao! Coi người khác là kẻ ngu mà hù dọa hay sao? Tôi đứng im không nói, né sang một bên, nhìn cuộc vui.
"Làm gì? Con mẹ mày không mở to mắt ra mà nhìn tao đang làm gì à? Không thấy mấy người bọn anh đang tán gái hay sao?"
Tên côn đồ hung hãn, nói.
"Nơi này là chỗ đông người, các người còn không mau rời đi! Nếu như làm lớn chuyện lên, thì không có lợi cho ai cả!"
Lý Hướng Đông trầm giọng nói.
Người này thật biết diễn trò, tôi tưởng hắn sẽ xông tới đánh luôn, không nghĩ ra hắn còn nghĩ ra một số câu nói như vậy, có lẽ hắn đang tưởng mình đóng phim!
"Lớn chuyện? Lớn chuyện thì thế nào? Mẹ kiếp! Tiểu bạch kiểm, đã không có tiểu đệ lại còn không biết xấu hổ, không muốn chết thì đứng qua một bên đi, đừng có can thiệp vào chuyện của lão tử!"
Tên côn đồ hung hãn chỉ vào Lý Hướng Đông mắng.
"Hừ! Các người có biết tôi là ai không?!"
Lý Hướng Đông đoạt trước một bước, nói.
"Mày là ai?"
Tên côn đồ hung hãn hỏi.
Lý Hướng Đông không nghĩ tới tên côn đồ này lại trả lời như vậy, nhất thời không biết trả lời ra sao, chẳng nhẽ lại nói cho bọn họ biết mình là Lý Hướng Đông hay sao, mà có nói, thì bọn họ cũng không biết.
Nhưng nếu không nói cho hắn biết, thì chẳng phải chứng minh là mình yếu thế hay sao? Dưới tình huống cấp bách, hắn hét lớn:
"Tôi là đại thiếu gia của Tập đoàn Phi Phàm!"
"Tập đoàn Phi Phàm? Hình như rất nhiều tiền!"
Tên côn đồ hung hãn kia thầm nói.
"Biết là tốt rồi, các người không chọc nổi đâu !"
Lý Hướng Đông thấy tên côn đồ hung hãn kia do dự một chút, cho là bọn họ sợ chính mình.
"Đại ca, đừng nói nhảm với hắn, trước tiên cứ giết hắn đi rồi nói!"
Một tên buộc tóc đuôi sam, đi tới nói với tên côn đồ hung hãn.
"Đợi một chút!"
Tên côn đồ hung hãn kia khoát tay chặn lại nói:
"Tiểu tử này nói hắn là đại thiếu gia của Tập đoàn Phi Phàm, nếu như bắt hắn, thì nhất định có được không ít tiền!"
"Đúng vậy! Vẫn là lão đại suy nghĩ chu đáo!"
Tên buộc tóc đuôi sam, giơ ngón tay cái nói.
Lý Hướng Đông thấy mấy người này không để ý tới câu nói của mình, lại còn không để mình vào trong mắt, không khỏi giận tím mặt, nói:
"Tiểu tử, mày nói cái gì đó, thức thời thì cút nhanh lên, nếu không tao không khách khí đâu!"
"Ha ha! Tốt, vậy thì ngươi không khách khí đi! Đây cũng là câu nói buồn cười nhất mà tao được nghe, hắn nói không khách khí. Ha ha!"
Tên côn đồ hung hãn chỉ vào Lý Hướng Đông cười to nói.
Lý Hướng Đông tức giận tới mức thở phì phò, hắn vốn chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, nhìn thấy tên côn đồ hung hãn này khiêu khích như vậy, thì tiến lên, muốn tóm cổ áo tên côn đồ hung hãn, sau đó tát cho hắn một cái.
Tên côn đồ hung hãn bị đánh thì cảm giác như mình đang mơ, hắn không nghĩ tới, lại có người dám động thủ trước!
Lúc bình thường hắn chỉ đánh người, nay bị người khác đánh, thì sao có thể không tức giận. Oa oa kêu lên mấy tiếng, sau đó phất tay, đánh tới Lý Hướng Đông!
Lý Hướng Đông mặc dù biết Karatedo, nhưng mà đai trắng cửu đoạn chỉ là để cho đẹp mắt mà thôi, người ta nhìn thấy hắn là Lý gia thiếu gia, nên cố ý nhường cho hắn.
Lý Hướng Đông còn tưởng mình là vô địch thiên hạ, lúc nãy đánh lén thành công, nên lại định đánh tới tên côn đồ hung hãn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tên côn đồ hung hãn kia mặc dù không biết chiêu thức gì cả, nhưng kinh nghiệm "lâm trận" phong phú, hắn suốt ngày đánh lộn, thì sao không phong phú cho được.
Mà Lý Hướng Đông thì lại không được như vậy, hắn mặc dù có luyện qua công phu, nhưng đại đa số là những động tác võ thuật đẹp mắt, hơn nữa lúc bình thường tỷ thí với người khác, các chiêu thức chỉ là cố định, không có tính tùy cơ ứng biến cao.
Không được mấy chiêu, Lý Hướng Đông đã bị tên côn đồ hung hãn đánh cho hắn túi bụi.
Giờ phút này Lý Hướng Đông trong lòng không ngừng kêu khổ, không nghĩ tới mình học karatedo lại chẳng có chút hữu dụng nào với mấy người này, không đợi mình chuẩn bị tư thế, đã bị người ta đấm cho một cái nổ đom đóm mắt.
Nhìn thấy vệ sĩ của Tô Dĩnh Tư đứng cách đó không xa, lại thấy người này đang cười hì hì, trong lòng tức giận, nhưng lại không dám mở miệng xin viện trợ, đành phải miễn cưỡng ứng phó .
Mà hai người còn lại, thấy Lão đại của mình dễ dàng đối phó với tên tiểu tử này, thì đứng ngoài hò hét thị uy.
"Lưu Lỗi, anh đi giúp hắn một chút đi."
Tô Dĩnh Tư thấy Lý Hướng Đông bị hai tên lưu manh hung hãn đánh cho túi bụi, trong lòng có chút lo lắng nói.
Mặc dù Tô Dĩnh Tư rất chán ghét Lý Hướng Đông, nhưng dù sao hắn cũng ra mặt cho mình, nếu như Lý Hướng Đông có chuyện gì xảy ra, thì đúng là có chút quan hệ tới mình!
"Không sao cả".
Tôi cười nói:
"Có bị đánh cũng không chết."
"Lưu Lỗi, sao anh lại như vậy, Tôi biết anh cũng ghét hắn, nhưng cũng không thể cứ để như vậy."
Tô Dĩnh Tư vội la lên.
"Yên tâm đi, hắn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, lúc đầu giả yếu thế, sau đó mới bộc phát lực lượng!"
Tôi nói.
"Cái gì? Anh đừng có nói nhảm, nhìn Lý Hướng Đông bị đánh cho chảy máu mũi rồi kìa!"
Tô Dĩnh Tư cau mày không tin nói.
"Cô suốt ngày đóng phim, mà lại không phân biệt được thật giả hay sao. Cái đó là giả."
Tôi nói.
Mặc dù miệng tôi nói như vậy, nhưng mà tôi cũng rất bội phục Lý Hướng Đông, hắn đúng là quá chuyên nghiệp, bị đánh cho sưng hết cả mặt mũi.
"Lưu Lỗi, tôi thấy...hình như là thật, bọn họ không giống như đang giả bộ..."
Tô Dĩnh Tư nhìn tôi nói.
Quên đi, giúp thì giúp chứ có sao, nếu như hắn có giở trò, thì giờ phút này, anh hùng cứu mỹ nhân chính là tôi!
Cho nên tôi chậm rãi đi ra phía trước. Lúc này Lý Hướng Đông đã bị đẩy ngã trên mặt đất, bị mấy tên côn đồ hung hãn điên cuồng đá, đấm.
"Được rồi, mấy vị lão huynh đừng đá nữa, đá nữa thì không lấy được tiền!"
Tôi tiến lên vỗ vỗ bả vai của tên côn đồ hung hãn nói.
"Đúng vậy!"
Tên côn đồ hung hãn kia vỗ đầu một cái nói:
"Đúng là cao kiến!"
Tôi còn tưởng tôi đã đoán đúng, vốn tưởng rằng người này là do Lý Hướng Đông thuê tới diễn trò, nhưng hắn lại nói tiếp:
"Nếu như đánh hắn chết, thì tôi làm sao có thể lấy tiền từ trong tay cha hắn được, vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng, cần phải bắt hắn lại!"
"Được rồi, trò chơi kết thúc! Các ngươi là người của bang phái nào?"
Tôi hỏi, ở chỗ này, do chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, thì cũng nên hỏi cho rõ ràng.
"Mày là ai, a?"
Tên côn đồ hung hãn lúc này mới biết, người tới nói chuyện là cùng phe với Lý Hướng Đông.
"Tôi là ai anh không cần biết!"
Tôi cười nói.
Tôi lười nói, lập tức ném hắn xuống đất, cái đầu của hắn va chạm với nền đất cạch một cái, lập tức ngất đi.
Trong lúc tôi đang nói chuyện, thì không ngờ hai tên côn đồ đứng sau tôi lại mưu chuyện bí mật...
Qua hồi lâu, Lý Hướng Đông mới miễn cưỡng từ trên mặt đất bò dậy, cái đầu đã biến thành đầu heo, ngay cả cha mẹ hắn có khi cũng không nhận ra.
"Mày...mày...vừa rồi tại sao lại không giúp tao?"
Lý Hướng Đông đứng dậy, có chút phẫn hận nhìn tôi nói.
"Lão Đại, bản thân mình muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, lại muốn tôi xuất thủ hay sao?"
Lúc này, tôi vẫn coi Lý Hướng Đông đang diễn trò.
"Cái gì mà diễn trò?"
Lý Hướng Đông nghi hoặc hỏi.
"Chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, mày muốn diễn trò trước mặt Tô Dĩnh Tư, tao không vạch trần, thì đã là không tệ rồi, mày lại còn muốn thế nào!"
Tôi không nhịn được nói.
Lý Hướng Đông nhìn tôi một chút, không hề giải thích nữa, hừ một tiếng nói: "Không tin thì thôi."
Nói xong hắn xoay người sang chỗ khác, nói:
"Tiểu Tư, thật ngại quá...A? Tiểu Tư đâu?"
Lý Hướng Đông đột nhiên kêu lên.
Tôi cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại, không biết Tô Dĩnh Tư đã biến mất từ lúc nào, mà hai tên côn đồ hung hãn kia cũng không thấy đâu!
"Tiểu Tư đâu?"
Lý Hướng Đông có chút gấp gáp nhìn tôi hỏi.
"Lão huynh, người là do ngươi tìm đến, tại sao lại hỏi tôi?" Tôi thấy Lý Hướng Đông vẫn đang giả bộ, có chút không vui.
"Người nào do tôi tìm đến, Tôi thừa nhận, chuyện lúc sáng là do tôi làm, nhưng đám người này tôi không biết!"
Lý Hướng Đông nói.
"Cái gì? Ngươi nói ngươi không nhận ra đám người này? Bọn họ không phải do ngươi tìm đến diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?"
Tôi mơ hồ cảm giác chuyện này có gì không đúng, bởi vì Lý Hướng Đông không giống như đang nói láo.
"Diễn cái rắm! Tôi là thật sự không biết! Nếu như quen biết, thì có thể bị đánh tới như vậy hay sao!"
Lý Hướng Đông u oán nói.
Tôi nghe Lý Hướng Đông nói như vậy thì sửng sờ, nếu như nói ba tên tiểu lưu manh kia không phải do Lý Hướng Đông tìm đến, thì chuyện này không tốt rồi, hai tên côn đồ hung hãn kia biến mất cùng Tô Dĩnh Tư, thì có chuyện rồi?
"Mẹ kiếp, không xong! Xảy ra chuyện rồi!"
Tôi vỗ đùi nói:
"Tô Dĩnh Tư nhất định là bị hai tên côn đồ kia bắt đi rồi!"
Lý Hướng Đông vẻ mặt cũng biến sắc, vội la lên:
"Vậy chúng ta mau đi tìm đi!"
"Ngươi bảo đi chỗ nào tìm!"
Tôi dừng lại Lý Hướng Đông nói.
"Chẳng lẽ ở chỗ này chờ bọn họ trở lại?"
Lý Hướng Đông tức giận nói.
Thật không biết người này rốt cuộc có thông minh hay không. Tôi chỉ tên côn đồ hung hãn trên mặt đất, nói:
"Cứu tỉnh hắn thì chẳng phải là biết hay sao!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi