TRỌNG SINH TỰ MANG THUỐC CHO MÌNH


ác giả: Mạc Như Quy
Edit: Wattpad Phượng Vô Song
_____________________
Tần Hải Tuấn không biết ý nghĩ của Lưu Trưng, trước mắt sinh hoạt của cậu chỉ có học tập và Lưu Trưng.

Những điều mỗi ngày phải xuy xét chỉ có hai thứ này, những chuyện khác Lưu Trưng đã giúp cậu chuẩn bị xong xuôi.
Trong khoảng thời gian này, Tần Hải Tuấn rất ít khi nhớ đến Tưởng Hinh.

Nhưng chính cậu cũng không ý thức được sự biến hóa này, không phát hiện ra mỗi ngày trôi qua thật nhanh, ngoại trừ làm chưa xong bài tập thì mỗi ngày đều rất là vui sướng phong phú.
Mà học tập gì đó đặc biệt gần nhất rất nỗ lực, Tần Hải Tuấn cảm nhận được tâm tình của mình cực kỳ thả lỏng.
Nếu Lưu Trưng có thể không bắt học hành thì sẽ tốt hơn.
Mà đây là chuyện không thể nào, Lưu Trưng hoàn toàn không có lòng cảm thông nghiêm mặt nhắc nhở cậu: "Nếu em không muốn làm bài, ngày mai không cần đi chỗ nào hết ở trong nhà làm bài tập."
"..." Mặt Tần Hải Tuấn bí xị, đi cặp sách làm bài tập.
Lúc cậu viết chữ còn nghiến răng suy nghĩ, dựa vào đâu mà mình phải nghe Lưu Trưng nói, anh ta là cái cọng hành gì?
Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, hết thảy mọi thứ vẫn phải làm theo như cũ.
Lúc mới bắt đầu làm bài rất khổ sở, viết hơn một nửa thì dần dần trôi chảy, thậm chí có hơi mong chờ sau khi làm xong bài tập Lưu Trưng sẽ thưởng cho cái gì?
Đôi khi là khen miệng, đôi khi là ôm ấp hôn hít; có lúc đẩy thẳng cậu lên giường, dùng sức lăn lộn.
Tần Hải Tuấn che miệng tiếp tục viết, nhìn qua trông rất nghiêm túc.
Thời gian trôi qua trên ngòi bút.
"Lưu Trưng." Cuối cùng đã làm xong bài tập, Tần Hải Tuấn đưa cho Lưu Trưng kiểm tra.
"Làm xong?" Lưu Trưng cầm lấy, đốt một điếu thuốc từ từ xem.

Dựa trên đôi lông mày nhíu lại có thể nhìn ra được anh chuyên chú cỡ nào.
Thậm chí không phát hiện ánh mắt Tần Hải Tuấn lộ ra vẻ si mê.
"Chỗ khác vẫn được." Lưu Trưng đưa tập cho cậu nói: "Về sau nhớ luyện chữ viết cho ổn một chút, xấu kinh."
Tần Hải Tuấn hận chết Lưu Trưng, cậu từng nhìn thấy chữ Lưu Trưng viết rồi đó mới gọi là xấu kinh khủng.
"Đừng nói nhảm, đi thôi!" Cậu kéo Lưu Trưng ra khỏi cửa.

Đi với nhau vào cửa hàng mua nguyên bộ trang bị.
Tiện thể đi ăn bữa khuya: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Đứng ở đầu đường náo nhiệt đột nhiên Tần Hải Tuấn đặt câu hỏi.
"Không biết." Lưu Trưng nói, không để ý ngày.

Tay trái anh cầm đồ, tay phải nhét vào túi quần, Tần Hải Tuấn đi bên phải anh.
"..." Tần Hải Tuấn lắc lắc đầu, vươn tay kéo cánh tay phải của Lưu Trưng, theo sau.
Ngày hôm nay thời tiết nóng nực, về đến nhà hai người thay phiên đi tắm.
Lúc Lưu Trưng đi ra thì Tần Hải Tuấn đi vào, tiện thể sờ lên ngực Lưu Trưng một cái, đó là thói quen hình thành gần đây.
"Đợi chút nữa trừng trị cưng." Lưu Trưng lười biếng mặc áo, đốt thuốc, dựa vào đầu giường hút, sau đó phát hiện điện thoại Tần Hải Tuấn rung lên.
Tiếng chuông quen thuộc, số điện thoại còn quen thuộc hơn, không phải Tưởng Hinh thì còn ai.
Lưu Trưng cầm lên, nhấn nút không tiếp.
Một lúc sau có tin nhắn gửi đến: Tiểu Tuấn, ngày mai là sinh nhật dì, con trở về ăn cơm tối nha.
Bước đầu tiên Lưu Trưng làm là nhíu mày, sau đó ánh mắt tối lại, chuẩn bị động thủ xóa tin.

Thế nhưng, cuối cùng không thể ra tay.
Anh lưu tin nhắn lại, chờ Tần Hải Tuấn ra đưa cho cậu xem.
Trong phòng tắm, Tần Hải Tuấn dùng nước lạnh để tắm.

Bọt nước lạnh lẽo mang đến cho cậu một cơ thể mát mẻ, tâm trạng còn hơi nhảy nhót.
"Lưu Trưng, lấy quần áo cho em." Tắm xong cậu mới phát hiện mình không đem theo quần áo.
Cửa phòng tắm mở ra, nhượng Lưu Trưng cho hắn lấy một chút.
"Không đi ra được à, em giả vờ thanh khiết cho ai xem?" Lưu Trưng lườm nguýt cậu, nhưng vẫn từ trên giường đứng lên, nhấn cuống thuốc lá xuống, lấy quần áo cho cậu.
Một cái qu@n lót, một chiếc áo sơ mi rộng rãi.
Đi vào phòng tắm, ném đồ lên mặt Tần Hải Tuấn: "Nè, vừa nãy em có điện thoại, không để tên cũng không là biết ai."
"Ồ." Tần Hải Tuấn dưới ánh mắt chằm chằm của anh, mặc quần áo vào.
"Tiếp đó tin nhắn gửi đến, nói ngày mai em về nhà ăn cơm, sinh nhật người nhà của em?"
"..." Tần Hải Tuấn đứng đơ ra, một giây sau đó sắc mặt hơi đổi, cảm xúc trở nên rất phức hỗn loạn xen lẫn ảo não.

Lưu Trưng lén cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay đi ra ngoài.
Tần Hải Tuấn chậm rãi đi ra, sau đó lấy điện thoại của mình đến xem thử, quả nhiên là Tưởng Hinh, còn thêm một tin khác gửi tới.
Cậu tạm thời giữ nguyên không động tác.
"Không trả lời điện thoại?" Lưu Trưng rất quan tâm cậu.
"Ừ, không cần trả lời." Ánh mắt Tần Hải Tuấn có phần né tránh, chần chờ rất lâu, nhẹ giọng nói: "Lưu Trưng, tối mai tụi mình có thể trở về được không?"
Lưu Trưng cau mày nói: "Tối mà quay về, còn cần lều bạt làm gì?"
Tần Hải Tuấn trầm mặc, ngồi trên ghế sofa vò đầu bứt tóc, có vẻ hơi xoắn xuýt.
"Nhà em có người sinh nhật, nên trở về ăn cơm đi." Lưu Trưng rõ chết quyết định của Tần Hải Tuấn, biết cậu nhất định sẽ chọn về nhà, chờ cậu mở miệng còn không bằng mình tự mở miệng trước, miễn cho buồn bực đến chết, Lưu Trưng nói: "Ngày mai anh ra ngoài còn em về nhà."
"..." Tần Hải Tuấn ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng rất hụt hẫng.
Rõ ràng mới vừa rồi còn đang chờ mong ngày mai được đi du lịch, lúc cùng chọn đồ cắm trại với Lưu Trưng cũng rất nghiêm túc và tỉ mỉ.

Kết quả hiện tại, bởi vì mình quên mất sinh nhật của Tưởng Hinh, không biết tính toán từ trước, tạo thành cục diện tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Cho dù Lưu Trưng không có biểu hiện ra sự không vui, cũng tạo thành chuyện không vui.
"Xin lỗi." Qua rất lâu, giọng Tần Hải Tuấn trầm thấp nói.
"Xin lỗi cái rắm, cắm trại lúc nào đi mà không được, sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần." Lưu Trưng thờ ơ nói, thậm chí còn quan tâm cậu: "Quà sinh nhật đã chuẩn bị xong chưa? Anh thấy không có gì hết vậy, em nên dành thời gian cân nhắc đi, đừng tỏ vẻ không quá để bụng."
Nếu thật sự không để bụng, cũng là chuyện tốt.
"Ừm." Tâm trạng của Tần Hải Tuấn có vẻ hạ xuống, trong lòng không thoải mái.
"Em không cao hứng cái gì, lại đây, anh xem một chút." Lưu Trưng ngoắc ngoắc tay với cậu, quan tâm ngập tràn.
Gương mặt thân thiết ấm áp kia, lừa Tần Hải Tuấn xoay vòng vòng, trong lòng vui sướng.
Cậu thật sự đi qua, để Lưu Trưng sờ sờ mình, thư thỏa một chút cảm xúc buồn bực.
"Xin lỗi." Thời điểm hô hấp triền miên cùng với Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn lần thứ hai nói với anh lời xin lỗi.
Lưu Trưng động tác hơi hoãn lại, tiếp tục nhắm mắt hôn môi, khiến Tần Hải Tuấn ở trong lồ ng ngực anh càng lạc lối, trầm luân.
"Chủ nhật tới tìm anh, có thể sẽ theo kịp." Bàn tay vuốt v e cơ thể trẻ trung bên dưới, Lưu Trưng mang cho chúng từng làn từng làn cảm giác sung sướng mãnh liệt.
"Được..." Thời khắc này Tần Hải Tuấn cảm thấy, nếu Lưu Trưng nói muốn mạng của mình, cũng có thể đồng ý.
Đôi mắt đột nhiên trợn to, nhìn trần nhà hào quang chói mắt.


Hô hấp dồn dập, đồng tử mở rộng, cơ bắp cả người căng thẳng.

Qua vài giây sau, buông lỏng, thân thể ngã vào lồ ng ngực Lưu Trưng tinh tế th ở dốc.
"Lưu Trưng..." Ngón tay Tần Hải Tuấn dùng sức nhấn mạnh vào trong da thịt Lưu Trưng.
"Tiểu Tuấn, ngủ ngon." Lưu Trưng hôn lên chiếc trán ướt mồ hôi của cậu, để cậu ngủ.
Sáng sớm, trong phòng trống rỗng, không có ai bám ở mép giường ngủ nướng nữa, Lưu Trưng đã ra ngoài rồi.
Tần Hải Tuấn bò dậy, ngơ ngác chống lên trán, sững sờ một hồi lâu.

Sau đó cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn hỏi thăm Lưu Trưng một chút, đi đến đâu rồi?
Lưu Trưng mãi không hồi âm, không biết đang làm gì.
"Tiểu Tuấn, dì nhắn tin con có nhận được không?" Âm thanh của Tưởng Hinh ở đầu điện thoại bên kia truyền đến, mang theo vui vẻ nhỏ bé.
Đã rất lâu không nghe thấy giọng nói đối phương như thế này, Tần Hải Tuấn nghĩ thầm, hẳn là bởi vì Tần Thiên.
Cũng chỉ có Tần Thiên, mới có thể làm cho Tưởng Hinh biến hóa như vậy.
"Con nhìn thấy, con sẽ trở về."
Ngày hôm nay Lưu Trưng không ở nhà, Tần Hải Tuấn mới không định đần độn ở chỗ này chờ đợi, anh về nhà.
Thời gian trôi qua hơn một tháng, lần thứ hai nhìn thấy Tưởng Hinh, Tần Hải Tuấn mỉm cười.

Cậu vẫn luôn cảm thấy Tưởng Hinh rất tốt, chỉ là yêu sai người gặp phải Tần Thiên phong lưu lãng tử như thế.
Nghĩ tới đây, cậu liền thu lại nụ cười, vẫn hi vọng Tưởng Hinh có thể rời khỏi Tần Thiên.
"Tiểu Tuấn, con dời ra ngoài cũng hơn một tháng, khi nào định dọn về nhà?"
Buổi tối Tần Thiên trở lại, gương mặt Tưởng Hinh tươi cười, tâm trạng rất tốt.

Một nhà ăn bữa tối do đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị, vừa nói vừa cười.
Tần Hải Tuấn không muốn làm Tưởng Hinh mất vui, miễn cưỡng mang theo nụ cười.
"Hả? Tiểu Tuấn hiện tại ở nơi nào?" Tần Thiên hậu tri hậu giác, biết được Tần Hải Tuấn không ở nhà.
"Ở nhà bạn." Tần Hải Tuấn ăn thức ăn trong miệng, cảm giác không có mùi vị gì,lp cậu nhớ hương vị của Lưu Trưng.
"Khi nào thì dọn về?" Tưởng Hinh cười nói: "Dạo này con không ở nhà, trong nhà quạnh quẽ như mộ phần." Sau đó áy náy nhìn Tần Thiên một cái, tỏ vẻ mình nhất thời nhanh miệng.
"Nói sau đi, gần đây bận rộn học tập." Tần Hải Tuấn hơi nghĩ nghĩ, phát hiện mình hoàn toàn không có ý nghĩ muốn về nhà, vì vậy tùy tiện chọn đại một lý do lấp li3m cho qua.
"Học tập thế nào?" Tần Thiên không quá rõ Tần Hải Tuấn con trai ông năm nay học lớp 12 hay là lớp 11?
"Cũng không tệ lắm." Tần Hải Tuấn lấy giấy ăn lau miệng, hiếm thấy nói thêm hai câu: "Con định thi vào đại học sư phạm."
"Không tệ, tương lai làm thầy giáo cũng rất tốt." Tưởng Hinh mỉm cười, trong lòng lại không an ổn được như vậy, cô luôn có cảm giác Tần Hải Tuấn càng ngày càng xa cách mình, như một con chim nhỏ muốn bay ra ngoài, không hề quay đầu lại thương nhớ cô nữa.
"Không chắc sẽ thi đậu, nhưng con sẽ cố gắng." Tần Hải Tuấn nói, cậu nhớ tới Lưu Trưng nghiêm khắc hối thúc, không khỏi nhướn mày, tiện thể lấy điện thoại ra xem, đối phương đã trả lời tin nhắn của mình chưa.

Phát hiện vẫn trống không, sắc mặt Tần Hải Tuấn ngơ ngác, buồn bực không vui.

Cậu định chút nữa sẽ gọi điện thoại qua cho Lưu Trưng, sắp đi được rồi.
"Tiểu Tuấn, tối nay có đi nữa không?" Tưởng Hinh hỏi cậu.
Tần Hải Tuấn đang định trả lời, điện thoại rung rung hai cái nhận được một tin nhắn.
"Bảo bối, đây là địa chỉ, cưng nhớ đi dựa theo lộ tuyến của anh, chú ý đừng để lạc đường."
Nghĩ tới đáng vẻ của Lưu Trưng khi nói những lời này, nụ cười không kìm lòng được bò lên gương mặt Tần Hải Tuấn, cảm xúc buồn chán cả ngày chấm dứt ở đây.
Dáng vẻ ấy rơi vào mắt Tưởng Hinh, làm cô tràn ngập tò mò: "Tiểu Tuấn đang quen bạn gái?" Cô nhìn thấy ánh mắt đưa tình của thiếu niên đối diện.
"Không có." Tần Hải Tuấn ngẩng đầu lên nói, khôi phục dáng vẻ bình thường.

Thật ra cậu định ở lại một đêm, nhưng khi nhìn thấy Tưởng Hinh vui vẻ bên Tần Thiên, lại cảm thấy không cần nữa.

Mình ở lại cũng chỉ là dư thừa, còn không bằng trở lại phòng trọ tán gẫu cùng Lưu Trưng: "Con còn bài tập cần phải trở về làm, không mang theo tới đây." Cậu áy náy nói với Tưởng Hinh, phải đi về.
"Vậy được rồi, tối về lái xe cẩn thận một chút." Đêm nay có Tần Thiên ở lại, Tưởng Hinh không muốn ép Tần Hải Tuấn ở lại.
"Ừm."
Lên xe, Tần Hải Tuấn gửi tin hồi âm cho Lưu Trưng: "Mới vừa ăn cơm tối, chuẩn bị trở về." Dừng lại xuống dòng, Cậu nhắn thêm một câu: "Anh đang làm gì?"
Ở vùng ngoại ô vừa ăn BBQ, vừa tán gẫu Lưu Trưng nhìn thấy câu hỏi, nhếch miệng cười.
"Ăn đồ nướng BBQ, nhưng tiếc là em không ở đây, bằng không anh sẽ nướng cho em ăn."
"Muốn ăn." Tần Hải Tuấn do dự viết xuống: "Tối nay ăn cơm không no."
"Hả? Về nhà không vui hả? Sao đêm nay không ở lại?" Ăn không no? Chắc là nhìn thấy Tưởng Hinh với Tần Thiên anh anh em em, nên ghen tị đi.
Trong đầu Lưu Trưng, lập tức hiện ra hình ảnh Tần Hải Tuấn ngẩn người trước Tưởng Hinh.

Sau đó thành công chính mình tức nghiến răng, hận không thể cắn chết Tần Hải Tuấn.
Cái đồ ngu ngốc kia, cái đồ siêu ngu ngốc rung động vào tuổi dậy thì đó.
"Tốt lắm..." Tần Hải Tuấn thu lại nét cười của mình, không nhắn tin với Lưu Trưng nữa, cậu cất điện thoại, nhanh chóng lái xe rời khỏi nhà.
Ở chỗ này nhắn tin với Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn cảm giác giống như có tật giật mình, thật sự không tốt lắm.
Lưu Trưng nhận được hai chữ muốn nói lại thôi, cười lạnh.
Anh tiếp tục gửi một tin nhắn: "Hy vọng em đến nhanh một chút, Tiểu Tuấn, một ngày không gặp anh rất nhớ em."
_____________________
Ủng hộ 1 để mình có thêm động lực nha Thank kiu mọi ngườ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi