TRỌNG SINH TỰ MANG THUỐC CHO MÌNH


"Reng...!reng...!reng..." Điện thoại truyền đến nhắc nhở không liên lạc được, Lưu Trưng lo lắng đặt điện thoại di động xuống.

Anh nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 10 giờ rưỡi, thế nhưng Tần Hải Tuấn vẫn chưa trở về.
Hơi nhíu mày, ở đầu bên này tiếp tục gọi điện cho Tần Hải Tuấn.
Liên tục gọi thêm ba bốn cuộc, đến lúc chuẩn bị gọi xong cuộc này sẽ từ bỏ, thì đầu bên kia đột nhiên nhấp máy.
Lưu Trưng lập tức nói: "Tiểu Tuấn, em đang ở đâu?"
"Ở quán bar." Âm thanh Tần Hải Tuấn trầm thấp truyền ra từ trong điện thoại, bối cảnh âm nhạc vang lên khiến Lưu Trưng cảm thấy có chút quen thuộc.
"Tại sao vẫn chưa về nhà?" Nghe thiếu niên bảo đang ở quán bar, Lưu Trưng liền rõ, cậu nhất định đang ở nơi mình làm thêm lúc trước, cho nên nói: "Em đi gay bar làm gì, chỗ đó toàn là gay." Tần Hải Tuấn đi một mình tới đó, nhất định sẽ bị quấy rầy.
"Nhàm chán." Tần Hải Tuấn nói.
"Về nhà đi." Lưu Trưng giọng điệu ôn hòa.
Tần Hải Tuấn lại càng thêm vặn vẹo, cảm giác khó chịu lâng lâng quấy phá trong lòng.

Cậu khinh bỉ bản thân vết sẹo lành đã quên đau, nhưng vẫn cứ không nhịn được làm ra vẻ.
Cau mày nhìn điện thoại bị ngắt, Lưu Trưng âm thầm thở dài.

Lần này anh không trách Tần Hải Tuấn, ngược lại có chút ý tưởng muốn làm bậy.
Qua hai phút, Lưu Trưng chuẩn bị bản thân xong xuôi thì ra cửa, xuống dưới lầu đón một chiếc taxi, đi quán bar.
Cậu tài xế đối với khu vực này rất quen thuộc, cũng biết cái quán bar đó, cậu bất ngờ nói: "Nè nha, đó là gay bar, anh chàng đẹp trai tốt như vậy rồi, tại sao muốn đi làm gay?"
Lưu Trưng ngẩng đầu đưa tay kiểu Lan Hoa Chỉ thở dài nói: "Đều là định mệnh."
Anh chọc cười tài xế, khiến cho cậu tài xế dốc hết sức đến gần cậu, cảm thấy người trẻ tuổi này quá thú vị.
Chỉ có Lưu Trưng tự mình biết, cái tính cách này của bản thân, người ngoài cảm thấy thú vị, còn người thân quen có thể sẽ chán ghét.
Nếu không cũng sẽ không khiến Tần Hải Tuấn nghẹn thành như vậy.
"Đến rồi soái ca, hết 8 tệ." Tài xế không nỡ lòng từ biệt với Lưu Trưng, nói với anh: "Nếu không cậu đi vào nhanh một chút dẫn người ra, tôi chở hai người đi mướn phòng?"
Lưu Trưng đưa tiền nói: "Người người ta muốn tìm có xe rồi, thời buổi này không xe ai mà thèm đi mướn phòng."
"Khà khà, trái lại cũng đúng." Tài xế ngẫm lại cũng đúng, sống đến mức tốt đó, hoặc là có người, hoặc là có tiền, khà khà.
Nói chêm chọc cười cùng tài xế một lát, khuôn mặt Lưu Trưng mang theo tươi cười.


Anh xuống xe lập tức đi vào quán bar, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tần Hải Tuấn ở bên trong.
Nhưng Lưu Trưng làm ở chỗ này có quá nhiều người quen biết, còn chưa tìm được Tần Hải Tuấn thì đã bị đến gần làm quen mấy lần.
May mà mọi người đều biết, thời điểm Lưu Trưng còn làm việc ở đây, chưa bao giờ quen ai, nên có vẻ là thẳng.
Lại nói Tần Hải Tuấn, cậu vốn không có ý muốn tới quầy bar, sau đó lái xe lung tung không có mục đích, không biết nên đi chỗ nào, cũng không muốn trở về, cuối cùng chỉ có thể tới nơi này.
Một chàng trai lạ mặt đơn độc bước vào, lớn lên ưa nhìn, lại còn trẻ tuổi, rất nhanh đã thành mục tiêu của mấy tên lão làng ở đây.
Những người dám đến gần, đều là mấy tên già đời lăn lộn trong đây hơn mấy năm trời, nên không coi Tần Hải Tuấn mặt lạnh là chuyện gì to tát.
Tần Hải Tuấn nói bản thân không phải là gay, không chấp nhận đến gần, nhưng vẫn bị các 0 với 1 quấy rầy như trước.
Khiến cho Tần Hải Tuấn rất phiền, suýt chút nữa đánh nhau với gã ngoài 30 bỉ ổi trong đám đó.
Sau đó không thể xuống tay, bởi vì có người quen tới khuyên Tần Hải Tuấn bỏ qua, động thủ ở nơi này có hơi phiền toái.
Người quen này chính là Hồng Nham lần trước Lưu Trưng gặp phải.
"Hồng Nham?" Nhìn thấy chàng trai đầu tóc màu xanh lam, Tần Hải Tuấn còn nhớ rõ anh ta, khắc sâu ấn tượng đối với anh: "Lông trên đầu lại đổi màu nữa à?"
Hồng Nham cho cậu một điếu thuốc, ngồi xuống cười hì hì nói: "Đã lâu không gặp, dạo này đang làm gì?"
Trên núi Long Minh thiếu mất bóng dáng Tần Hải Tuấn, tất cả mọi người đều nói Tần Hải Tuấn đi làm học sinh chăm ngoan rồi.
"Không làm gì cả, nghỉ hè đi khắp nơi vui chơi." Tần Hải Tuấn mồi thuốc lá, vuốt bật lửa trong tay thưởng thức, cậu nói: "Anh thường xuyên đến chỗ này?"
Hồng Nham nói: "Đúng rồi á, một tuần đến ba tới năm lần."
Tần Hải Tuấn phun ra hai ngụm khói thuốc, híp mắt hỏi anh: "Tới làm gì, bắn pháo?"
"Ha, Chứ còn gì nữa?" Hồng Nham rất hào phóng thừa nhận, dù sao gay bar đã như vậy, ai mà không đến tìm thú vui.
"Không sợ mắc bệnh hả?" Tần Hải Tuấn kẹp điếu thuốc, lắc tàn thuốc rơi vào trong gạt tàn thủy tinh: "Anh đâu có thiếu tiền, tìm một người bạn nuôi lâu dài, an toàn hơn anh làm như vậy."
Lúc mới vừa thân thiết cùng Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn có tìm hiểu kiến thức về phương diện này, xem như có chút nhận thức đối với mấy bệnh như AIDS.
Hồng Nham nhìn cậu cười gian: "Cậu cũng biết rất nhiều nha, thế nào ta, tôi nhớ cậu đâu phải gay."
Tần Hải Tuấn nói: "Đây là thường thức."
"Đúng rồi, còn nhớ cái cậu bartender đẹp trai lần trước không? Cậu với cậu ta là thế nào?" Hồng Nham vẫn không tin, người như Tần Hải Tuấn có thể pha trộn thành một đám với người đàn ông kia.

Quá là kỳ quái đi?
"Chẳng ra gì." Mấu chốt lại nhắc đến Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn chỉ muốn trợn trắng mắt, trong lòng khó chịu.
"A? Cậu với cậu ta không quen nhau hả? Vậy giới thiệu cho anh đi, cậu không cần thì anh lấy, thật ra anh nhớ mong cậu ta lâu lắm rồi." Mặt Hồng Nham lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi nói, anh chính là người dám nói dám làm, trái lại không có vẻ hạ lưu, chỉ là trông không được đàng hoàng.
Ánh mắt Tần Hải Tuấn, ở trên mặt Hồng Nham quét một lần từ đầu đến chân: "Anh là 0?"
Hồng Nham nín một mặt: "Nhìn kiểu gì vậy? Chỗ này ai ai cũng biết ông đây là 1." Là 1 hàng thật giá thật!

"Ồ." Gương mặt Tần Hải Tuấn không thay đổi thu tầm mắt lại, khiến cho Hồng Nham có ảo giác mình đang bị miệt thị.
Thật chất đó không phải ảo giác, Tần Hải Tuấn quả thực đang miệt thị người khác.

Cậu cảm thấy Hồng Nham thật sự rất buồn cười, đức hạnh chỉ được nhiêu đây, mà muốn chơi Lưu Trưng?
"Cậu có ý gì? Cậu không tin anh à? Ông đây thật sự là 1!" Hồng Nham cố gắng chứng minh trước mặt Tần Hải Tuấn, đúng vậy, còn cần phải chứng minh à? Với cái tính cách này của anh, trong tay còn có tiền, biết bao nhiêu 0 nhào đến để anh đè.
"Nhạt nhẽo." Tần Hải Tuấn hút xong một điếu thuốc, nói với anh: "Anh đi bắn pháo với mấy người của anh đi, tôi ngồi một mình."
"Tâm trạng không tốt?" Hồng Nham không đi, đêm nay anh muốn làm một anh trai tri kỷ.
"Đúng vậy." Tần Hải Tuấn thừa nhận.
"Đơn giản thôi, anh mời cậu uống rượu." Hồng Nham gọi nhân viên phục vụ tới mang rượu lên.
Lúc Lưu Trưng tìm thấy Tần Hải Tuấn, hai người kia đã uống say ba phần, còn lại bảy phần tỉnh táo.
Bóng dáng cao to, đứng cạnh bên người Tần Hải Tuấn, từ trên cao xuống cúi xuống nhìn cậu.
Tần Hải Tuấn cầm ly rượu, ánh mắt lập lòe, biểu cảm hơi ngớ người, cậu nhìn thấy Lưu Trưng nhưng vẫn cứ tiếp tục uống.
"Em giỏi thật, thời gian mới được một cái nháy mắt đã học được cách mượn rượu giải sầu, hả?" Tần Hải Tuấn không thích uống rượu, Lưu Trưng biết rõ hơn so với bất kỳ ai.
Anh nói chuyện đồng thời duỗi thủ lấy đi ly rượu của Tần Hải Tuấn, đặt lên bàn rồi đẩy ra xa.
"Cậu là...!Không phải là cái người mới nhắc?" Hồng Nham nhìn rõ gương mặt Lưu Trưng, hai mắt mở to, má ơi mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới.
Có điều Tào Tháo này không đi về phía anh, người ta đi tới phía Tần Hải Tuấn.
"Hi." Lưu Trưng mới chú ý tới Hồng Nham, tùy tiện chào hỏi.
Bởi vì anh làm người tùy tính quen rồi, âm thanh bắt chuyện truyền đến tràn ngập khi3u gợi -- ở trong mắt Tần Hải Tuấn.
"Đồ lẵng lơ!" Tần Hải Tuấn giật giật tay, muốn kéo cổ tay của mình từ trong tay Lưu Trưng.
Lưu Trưng muốn lẵng lơ vậy thì để anh ta tiếp tục mà lãng lơ.
"Em nghĩ nhiều quá rồi." Lưu Trưng cau mày, muốn Tần Hải Tuấn ngồi xich vào một chút: "Tại sao không trở về? Ngồi ở chỗ này có ý gì đây?"
Tần Hải Tuấn nói: "Không có gì cả?"
Xem người này lại ngắt ngóng lên rồi, Lưu Trưng lập tức cười lạnh: "Cái gì cũng không suy nghĩ, em còn sống làm gì nữa?"
Tần Hải Tuấn nói: "Đúng vậy, tôi nên đi chết sẽ tốt hơn."
Lưu Trưng xoay mặt đi, con mẹ nó cái tên não tàn này, anh đây nhịn.
Quay đầu lại, cố gắng mang theo nụ cười: "Tần Hải Tuấn, đi về thôi."
Hồng Nham ngồi ở đối diện nghe thấy hơi sửng sốt, chen vào nói: "Cậu bartender, ý của cậu là, hai ngươi ở chung một chỗ?"

Lưu Trưng tạm thời hết cách khuyên Tần Hải Tuấn rồi, anh quay đầu nói chuyện với Hồng Nham: "Đúng vậy, không phải tôi từng nói với anh rồi sao, em ấy trả tiền cho tôi, tôi hầu hạ em ấy."
Lời này mà cũng nói được, Tần Hải Tuấn ở bên cạnh yên lặng trợn mắt trắng, nói nhảm!
"Mịa nó, hai người thật sự ở bên nhau à?" Hồng Nham nhìn bọn họ, cứ cảm thấy không được chân thực.

Tần Hải Tuấn thật sự là gay? Đây đúng là tin tức lớn, ngày mai ông đây sẽ đi loan tin.
"Giữ chặt miệng một chút." Lưu Trưng nhắc nhở anh ta, người này nổi danh là miệng rộng.
"À, được rồi, anh chỉ ngạc nhiên thôi." Hồng Nham cười đểu, đôi mắt nhìn qua nhìn lại Tần Hải Tuấn với Lưu Trưng, cuối cùng rơi lên người Lưu Trưng: "Soái ca." Anh nháy mắt: "Công phu của Tần Tuấn thế nào? Có khó hầu hạ không?"
Lưu Trưng nhướng mày, nói về bàn luận mấy chuyện này Hồng Nham so với mấy ông chú trong tù đó còn kém xa.
"Vẫn được đi, nhưng mà quá thô quá lớn, chậc chậc, miệng không chịu được."
"Khụ khục..."
"Ha ha!"
Bị sặc là Tần Hải Tuấn, còn đang cười là Hồng Nham: "Má ơi, không nghĩ tới cậu lại là người buông thả như vậy đó, sao mà anh dụ thế nào cậu cũng không chịu?" Nếu mình có thể cùng ở một người phóng khoáng như Lưu Trưng, chắc sảng khoái lắm.
"Vậy đó." Lưu Trưng lười biếng rút ra một điếu thuốc, nói tiếp: "Tôi với em ấy đến với nhau, chủ yếu bởi vì nhìn trúng cái hàng to xài tốt của ẻm.

Còn tướng tá của anh thì..."
Theo mắt nhìn của Hồng Nham, nhìn thử xem mình chính là một người đàn ông nhan sắc vóc dáng đều xuất sắc, thì nghe anh nói: "Vừa nhìn đã biết là tăm xỉa răng."
"Mịa nó..." Đang ở trước mặt Tần Hải Tuấn, muốn đánh người cũng không được.
"..." Tần Hải Tuấn cúi đầu cười, cố gắng giấu cũng giấu không được, thật sự rất mắc cười.
"Được rồi, ông đây không so đo với cậu.

Còn nữa ông đây không phải là tăm xỉa răng, hơn 50% người ở đây đều biết." Hồng Nham rộng lượng nói, anh hút ngụm thuốc mạnh hơn so với Lưu Trưng, giống như cái ống khói, hai cái lỗ mũi la hét bốc khói.
"Ừm, trí năng* gậy mát xa." Lưu Trưng kết luận nói.
*Trí tuệ và năng lực
"Tao đệt!" Vốn dĩ Hồng Nham cảm thấy đây là chuyện rất tự hào, nhưng trong nháy mắt thấy hơi là lạ, trí năng gậy mát xa là cái quỷ gì?
"Tiểu Tuấn, anh ta không biết tiết chế như vậy, về sau em bớt gặp gỡ anh ta lại." Lưu Trưng nói với Tần Hải Tuấn sát vách.
Nick name quen thuộc trở về, Tần Hải Tuấn ngớ người một lúc mới trả lời anh: "Ồ."
Hai người kẻ xướng người họa, Hồng Nham tức giận muốn chết rồi, không muốn nói cũng bọn họ nữa.
"Thôi, ông đi tìm người bắn pháo đây, không giỡn với mấy người nữa." Hồng Nham phải đi.
"Nhớ thanh toán tiền rượu." Tần Hải Tuấn nhắc nhở anh, bữa rượu này nói đúng ra là Hồng Nham mời.
"Rồi rồi rồi, coi như ông nợ cậu..." Giọng Hồng Nham càng lúc càng xa.
Sau khi anh đi, bên này lập tức yên tĩnh, chỉ còn âm nhạc với âm thanh ầm ĩ xung quanh.
"Tụi mình cũng về đi thôi." Ngồi một lúc, Lưu Trưng nói.

Thông qua bầu không khí thoải mái vừa nãy, anh cứ cho rằng Tần Hải Tuấn đã hết giận dỗi rồi.

Ai ngờ đợi một hồi lâu, Tần Hải Tuấn vẫn không thèm di chuyển.
Hiện tại tôi tay cậu đan xen nằm trên mặt bàn, bị Lưu Trưng lẳng lặng nhìn, vì vậy cậu từ từ quay đầu hướng về phía cánh tay, không cho nhìn.
"..." Lưu Trưng bị cậu chọc tức nở nụ cười, đồng thời cũng cảm thấy người này đúng là ấu trĩ.

Quan trọng nhất là dùng dằng lâu như vậy, anh lại cảm thấy cỗ sức mạnh đáng yêu của Tần Hải Tuấn đang xông ra.
Lưu Trưng vươn tay sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Tiểu Tuấn, về thôi nào."
"..." Tần Hải Tuấn hướng mặt về một chỗ khác, chỗ đó chính là tường.
"Tiểu Tuấn." Lưu Trưng kiên nhẫn gọi một tiếng, ngồi trên ghế chờ cậu.
"Tôi ghét anh." Giọng nói Tần Hải Tuấn buồn buồn, phản xạ qua vách tường, truyền đến tai Lưu Trưng.
"Có phải không?" Lưu Trưng thở dài, anh cảm thấy Tần Hải Tuấn nói không sai, nếu mà mình gặp phải tình huống giống vậy, tương tự cũng sẽ chán ghét: "Vậy làm sao bây giờ?" Anh bưng ly rượu của Tần Hải Tuấn lên uống một hớp nói: "Anh đáng ghét như vậy, em còn muốn tiếp tục ở bên anh không?"
Câu nói này, khiến trong lòng Tần Hải Tuấn chua xót, cực kỳ chua xót.
Giống như Lưu Trưng bất cứ lúc nào cũng đang lo lắng, còn muốn hay từ bỏ đều ở cậu.
Thật giống như bản thân mình ngoại trừ Lưu Trưng, sẽ không còn người khác.

Cho nên mới oan ức như thế, ngay cả tức giận cũng không dám.
Dựa vào cái gì...
"Xin lỗi." Bàn tay Lưu Trưng, đặt l3n đỉnh đầu Tần Hải Tuấn, đột nhiên anh lĩnh ngộ được, phân cao thấp với Tần Hải Tuấn là vô dụng.

Nếu ngay cả mình cũng hành động theo cảm tình, thì làm sao dẫn dắt Tần Hải Tuấn được?
Lưu Trưng cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, dùng tâm cơ như vậy trừng phạt bản thân lúc trước, làm vậy quá mức tàn nhẫn.
"Được." Lưu Trưng nhẹ giọng nói, ôm lấy eo Tần Hải Tuấn từ phía sau, dính vào trong thiếu niên rắc rối: "Em có chỗ nào không vừa ý, cứ nói thẳng với anh không được sao? Nếu thực sự là anh không đúng, anh lập tức xin lỗi em."
"Lời xin lỗi của anh thì có ích lợi gì..." Lúc so tài cao thấp với Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn còn có thể quyết một lần so cao thấp với anh.

Nhưng bây giờ Lưu Trưng mềm nhũn, khẩu khí* của Tần Hải Tuấn kia lập tức bị nén lại đến mức không còn một chút nào, toàn bộ thế giới chỉ còn dư lại oan ức đang ùn ùn kéo đến.
*Chí khí hiện ra từ lời nói
"Có ích mà, anh biết sai rồi." Lưu Trưng hôn nhẹ lên tai cậu nói, sau đó dịu dàng vuốt v e hai má cậu, còn ổn, không khóc.
Tần Hải Tuấn cụp mắt xuống, đương nhiên cậu không khóc, cũng đâu phải là em gái Lâm.

Trước đó khóc bù lu bù loa trước mặt Lưu Trưng xem như là lịch sử đen tối của đời này, không nhắc đến cũng được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi