TRỌNG SINH TỰ MANG THUỐC CHO MÌNH


Tác giả: Mạc Như Quy
Edit: Wattpad Phượng Vô Song
___________________
Vệ Thanh Phong dẫn Tần Hải Tuấn ra cổng trường ăn sáng, lúc sau thì Hướng Ninh đến gia nhập, một hai chạy theo Tần Hải Tuấn, hỏi tối hôm qua cậu đi đâu vậy? Với cái người nam không ra nam, nữ không ra nữ người kia rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Biết tâm tình Tần Hải Tuấn đang không tốt, Vệ Thanh Phong hết sức đưa mắt ra hiệu với Hướng Ninh, kêu cậu ta đừng hỏi nữa.
Hướng Ninh còn nhắc nhiều lần: "Đúng rồi, người kia rốt cuộc là nam hay nữ? Tối qua hai người hôn hăng hái ghê nhỉ, tao với Thanh Phong đứng nhìn cũng sửng sốt mà."
Không nhịn được nữa Vệ Thanh Phong mở miệng: "Nam hay nữ thì làm sao, có chuyện của mày à?" Lấy đũa chọc một cái vào trứng kho, nhét vào cái miệng Hướng Ninh: "Ăn nhiều trứng vào, nói ít thôi."
"Khiếp! Trứng kho có là gì, có ngon cho tao thêm trứng của mày đi." Hướng Ninh cắn một phát xuống.
"Người đó là nam." Tần Hải Tuấn thình lình nói, làm hai người trên bàn giật cứng người.
"Vãi, thì ra là nam à..."
Nói cách khác, Tần Hải Tuấn gọi đến một đóa nam đào hoa, đúng là không cần phải hâm mộ.
Ba chàng trai ăn xong bữa sáng, trở lại trường đi học.
Vệ Thanh Phong với Tần Hải Tuấn là cùng bạn cùng lớp, thành tích học tập của cậu rất tốt, mỗi khi phát điểm thi thầy giáo thường phải khen một lúc.
"Thanh Phong này bài thi này làm không tồi, tiếp tục nỗ lực, kiên trì học tập." Thầy giáo nhìn vào bài tiếp theo, nói: "Tần Hải Tuấn, 63 điểm." Đối với học sinh dở như này, ông chán không nói gì, đưa bài thi xong gọi người kế tiếp.
Tần Hải Tuấn xị mặt nhận bài thi rồi trở về chỗ, cậu không cao hứng không phải vì điểm kiểm tra không tốt, mà vì rất ghét bị người khác nói thẳng đầy đủ tên.
Cái chữ Hải này, theo một nghĩa nào đó nói vào chỗ đau của Tần Hải Tuấn, đó là họ của mẹ Tần Hải Tuấn.
"Tần Tuấn, lớp 12 rồi mày có tính toán gì không, điểm của mày không được đâu." Vệ Thanh Phong rất muốn kèm thêm cho Tần Hải Tuấn, bắt cậu học bổ túc: "Hay là từ giờ trở đi, tao bổ túc cho mày?"
Hồi trước thành tích cấp 2 của Tần Hải Tuấn cũng không tệ lắm, về sau lên cấp 3 mới kém đi.
"Không cần, tao không muốn đọc sách." Tần Hải Tuấn nói, trực tiếp cầm bài thi nhét vào ngăn kéo, không định xem thử một cái.
Từ lúc thích Tưởng Hinh, đã không có tâm tư học tập, Tần Hải Tuấn đều nghĩ đến Tưởng Hinh, mỗi ngày phần tình cảm này áp lực như muốn điên lên.
"Vậy thì tùy mày." Bạn thân muốn như vậy, Vệ Thanh Phong cũng chẳng có cách ép cậu, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau.
...
Lưu Trưng đi học ở đại học X, sau khi tan học đi một chuyến lên văn phòng, đóng học phí kì này cho mình.
Tổng cộng là 7000 tệ, có tiền Tần Hải Tuấn cho, thêm tiền mình còn dư trong thẻ, vừa đủ đóng.
Từ văn phòng đi ra, túi Lưu Trưng dư lại mấy trăm tệ, tháng này còn phải đi làm thêm.

Trước kia Lưu Trưng làm thêm ở quán bar, cũng khá quen với chủ quán bar, làm cũng không tệ lắm.
Hiện tại Lưu Trưng cũng định đi qua, rốt cuộc kinh nghiệm tự làm thêm của anh thật sự rất ít, không chắc có thể tìm được việc tốt.
Buổi chiều về nhà ăn tối, Lưu Trưng đi qua quán bar.
Mới khoảng sáu bảy giờ, đi khách đến không nhiều lắm, Lưu Trưng tìm được giám đốc quán bar, trước tiên nói một tiếng với giám đốc, sau đó đến phòng thay đồ thay quần áo.
"Lưu Trưng? Không phải cậu không tới nữa à?" Đồng nghiệp của Lưu Trưng Tiểu Tuyền nhìn thấy anh, kinh ngạc há hốc mồm, rõ ràng hơn một tháng Lưu Trưng đã nói với mình, sẽ không đến làm nữa.
"Hả?" Lưu Trưng không có đoạn ký ức kia, anh chỉ nhớ một ít đoạn ngắn vụn vặt linh tinh mà thôi.
"Không phải cậu nói với anh, cậu không tới cái quán bar này nữa mà." Tiểu Tuyền không biết nguyên nhân là gì, chỉ là nghe Lưu Trưng nói như vậy mà thôi.
"À, em có nói rồi hả?" Lưu Trưng làm ra bộ dạng dễ quên nói: "Không có việc gì, gần đây cần tiền gấp, em phải làm trước một thời gian."
Tiểu Tuyền cạn lời nói thầm: "Cũng tốt, lần trước anh thấy cậu giống như bị dọa tới nơi rồi..."
Lưu Trưng không rõ lắm, anh với Tiểu Tuyền cùng nhau đi ra ngoài lau chùi ly, dọn sạch quầy bar.
Dựa vào ký ức trước kia của Lưu Trưng, những việc này làm cũng không tính là khó, chăm chỉ luyện tập vài lần là có thể quen tay.
"Lưu Trưng, quầy bar này để cậu phụ trách, anh qua bên kia."
"Vâng."
Qua hơn tám giờ, khách nhiều lên, Lưu Trưng trở nên rất vội.

Bởi vì bên chỗ anh khách rất đông, giống như có thánh đến chiếu cố con đường của anh vậy.
Nếu là Lưu Trưng của trước kia, có khả năng sẽ rất vui vẻ, được tiếp nhiều khách, trích phần trăm sẽ nhiều hơn.
Mà bây giờ Lưu Trưng của hiện tại có chút phiền não, mình là một tên tay mơ, người quá nhiều sẽ luống cuống tay chân.

Nhưng mà có như vậy thì thế nào, Lưu Trưng cũng sẽ không lộ sắc mặt không tốt, như cũ vẻ mặt anh vẫn cẩn thận, nghiêm túc tiếp đón mỗi vị khách.
Lưu Trưng không biết, khách đến chỗ mình nhiều là có nguyên nhân.
Thứ nhất, cái quán bar này phần lớn là đồng tính, khách nam chiếm đa số, đương nhiên sẽ chú ý tới tiểu thịt tươi giống như Lưu Trưng.

Thứ hai, Lưu Trưng lớn lên dáng người cao gầy, khuôn mặt xuất sắc.


Tuy anh hơi gầy, nhưng không tổn hại đến chất lượng.

Nói Lưu Trưng là người mẫu nam trên catwalk đi xuống, ai gặp qua anh thì sẽ không phản đối.
Lưu Trưng trước kia tính cách hướng nội, nhiều năm sống ở nhà họ hàng, làm người luôn là có vẻ không đủ rộng rãi.

Nên cho dù có một gương mặt xuất sắc, cũng không có thể tỏa sáng rực rỡ.
Hơn một tháng trước, sau khi Lưu Trưng tỉnh lại lập tức đi cắt tóc, bởi vì không quen nhìn kiểu tóc nhà quê đó.

Đến lúc lộ ra cái trán, cùng một gương mặt hình trứng ngỗng, mới phát hiện thì ra "mình" lớn lên không tệ.
Hơn 9 giờ tối, Lưu Trưng phụ trách quầy bar trước mặt, một cậu thiếu niên tóc đỏ đang say rượu xuất hiện.
Trang điểm thời thượng, phối cùng quần áo đắt tiền xa xỉ, Anh ta có vẻ quen biết Lưu Trưng, chuyên môn tới đây tìm người.
"Bartender bé cưng, em biến mất hơn một tháng rồi." Thiếu niên tóc đỏ cười nói với Lưu Trưng: "Hôm nay quay lại chỗ này, có phải cưng nghĩ thông suốt rồi hay không?"
Lưu Trưng không nghe rõ anh ta nói cái gì, chỉ cảm thấy người trước mắt này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
"Anh tên là gì?" Lưu Trưng không nhớ ra nổi, trực tiếp hỏi thẳng.
"Anh hả?" Thiếu niên tóc đỏ chỉ vào mũi mình, buồn cười nói: "Cưng đang giả ngốc với anh à, ai trong quán này mà không biết tên anh?"
Lưu Trưng nói: "Tôi giả ngu có ích gì, anh có tin hay không thì tùy, không nói thì biến đi."
Thiếu niên tóc đỏ ngoài ý muốn: "Ai, mất tích một tháng, tính tình thay đổi nhanh ghê? Có phần cay nghiệt, nhưng anh thích cưng như vậy." Tiếp theo gọi một ly rượu, bảo Lưu Trưng pha chế cho hắn.
Lưu Trưng là tên gà mờ, chỉ biết chút cơ bản: "Anh đừng kỳ vọng quá nhiều, tôi không quen làm đâu."
"Tên anh là Hồng Nham, nhớ kỹ cho anh." Hồng Nham nói, trong miệng ngậm một điếu thuốc, dùng sức hút một hơi, cúi người phun lên mặt Lưu Trưng.
"Hồng Nham?" Nghe thấy cái tên này, Lưu Trưng mới nhớ ra, sở dĩ cảm thấy Hồng Nham quen mắt, là vì trước kia từng đi ăn với nhau.
"Đúng vậy, cưng suy xét thế nào rồi, có làm bạn trai của anh không?" Hồng Nham chống cằm hỏi hắn.
"Anh giỡn cái gì vậy?" Lưu Trưng nhướn mi, một bên pha rượu một bên nói: "Không có cửa đâu, tôi không muốn làm bạn trai của anh."
Hồng Nham nói: "Anh không định làm khó dễ cưng, nhưng mà anh rất thích cưng.


Nếu không như vậy đi, cưng không muốn làm bạn trai anh cũng được, ngủ với anh một đêm, anh đưa tiền."
"Xuy! Anh cho rằng thế giới này chỉ có anh có tiền?" Lưu Trưng khó chịu, tuy bây giờ mình không tiền không quyền.
Tần Hải Tuấn có thể dùng tiền đuổi cổ mình, bởi vì là người trong nhà, không so đo với em ấy.

Hồng Nham tính cái thá gì, anh cũng xứng lấy tiền đuổi cổ tôi?
"Lần trước anh nghe nói em thiếu tiền giao học phí, hiện tại còn thiếu không? nếu đồng ý với anh, về sau anh đóng học phí cho em." Hồng Nham tiếp tục nói.
Lưu Trưng trợn trắng mắt, rất muốn chửi tục, nhưng tạm thời mình vẫn cần làm ở quán bar này, Hồng Nham này không đắc tội được.
"Chuyện đó thật sự rất cảm ơn anh, nhưng không cần anh nhọc lòng, học phí của tôi có người lo rồi." Lưu Trưng khen ngược Hồng Nham đẩy rượu quá đó, nhìn vào mí mắt anh ta nói: " Có quen biết Tần Hải Tuấn không, học phí của tôi do cậu ấy lo."
Hồng Nham trợn tròn mắt, trông rất giật mình, anh ta nói: "Em đừng gạt anh, Tần Hải Tuấn không phải gay!"
Lưu Trưng cho anh một nụ cười, lộ ra một cái má lúm đồng tiền ở nữa bên mặt: "Cậu ấy không phải gay thì thế nào, chịu quản tôi là được rồi."
Qua một lúc, Hồng Nham hơi do dự, cẩn thận mở miệng: "Em muốn anh làm sao tin em?" Tần Hải Tuấn là người như nào, ở chỗ này không ai không biết.

Nhà cậu ta có tiền có quyền, tuy vẫn kém với trâm anh thế phiệt, nhưng ở cái địa phương nhỏ như Nam Thành này, có thể xem như tồn tại đỉnh cao.
Người bình thường đắc tội ai cũng không đắc tội họ Tần.
"Không tin? Vậy anh đợi một chút, tôi gọi điện cho cậu ấy." Lưu Trưng lấy di động ra, nhanh chóng nhập một dãy số, là số điện thoại của em ấy, nhớ rất rõ.
Bây giờ, Tần Hải Tuấn đang cùng các bạn chơi ở vũ trường.
Có một số lạ gọi đến, ban đầu Tần Hải Tuấn không muốn bắt máy, nhưng chỗ này chướng khí mù mịt, cậu muốn ra ngoài hít thở không khí.
"Tôi ra ngoài nhận điện thoại."
Đẩy ra người phụ nữ kế bên ra, Tần Hải Tuấn đi đến toilet, rửa tay rửa mặt, trong lúc đi di động vẫn không ngừng kêu.
Lưu Trưng gọi lần đầu không ai bắt, gọi lần hai cũng không ai bắt, vì thế gọi thêm lần ba.
Tần Hải Tuấn đứng hút thuốc bên đường, phía trước có một thân cây, kế bên có một hàng ghế dựa, cậu đi qua đó ngồi xuống, rồi mới nhận điện thoại của Lưu Trưng.
"Tần Hải Tuấn." Lưu Trưng mở loa: "Tôi là Lưu Trưng, số tiền tối hôm qua cậu đưa, tôi cầm đi đóng học phí rồi."
Tần Hải Tuấn nghe thấy cái tên này, hút thuốc một hơi sâu, nghe nói cầm đi đóng học phí, không biết vì sao rất có kiên nhẫn.
"Anh thích dùng thế nào dùng thì cứ dùng."
"Cảm ơn." Lưu Trưng miệng lưỡi chân thành, sau đó nhìn thoáng qua Hồng Nham: "Tần Hải Tuấn, có một người tên Hồng Nham tìm tôi."
Hồng Nham đã từng tiếp xúc với Tần Hải Tuấn, nghe thấy giọng Tần Hải Tuấn, anh tin ngay lập tức.
Vì thế ánh mắt nhìn Lưu Trưng bắt đầu trở nên quỷ dị, hóa ra người này biến mất hơn một tháng, là đi thông đồng với Tần Hải Tuấn.
Mà Hồng Nham đoán cũng không sai, hơn một tháng nay Lưu Trưng có hơn phân nửa thời gian là chuẩn bị thông đồng với Tần Hải Tuấn.

"Tìm anh làm gì?" Trong ấn tượng của Tần Hải Tuấn, Hồng Nham là tên gay chết tiệt, không biết xấu hổ.

Cậu nghĩ đến gương mặt của Lưu Trưng, lập tức cảm thấy không đúng.
Tất nhiên, bản thân Tần Hải Tuấn cũng không biết, không đúng ở chỗ nào.
"Muốn anh làm bạn trai anh ta..." Lưu Trưng giống như nghe được hơi thở Tần Hải Tuấn thay đổi.
Hồng Nham vội vàng xua tay, chạy tới dựt điện thoại của Lưu Trưng, nói với Tần Hải Tuấn: "Tần Tuấn, cậu đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn, tôi chỉ giỡn với cậu ta mà thôi!"
Nếu biết sớm Lưu Trưng quen Tần Hải Tuấn, Hồng Nham đảm bảo không bao giờ chui vào vũng nước đục này.
"Nói sớm là tốt rồi." Lưu Trưng giơ tay lấy lại điện thoại của mình, nói với Tần Hải Tuấn: "Trước kia không nói cho cậu, tôi làm thêm ở quán bar, tan làm tôi gọi lại sau."
Nếu Lưu Trưng biết Tần Hải Tuấn sẽ kéo mình vào danh sách đen, sẽ không vội kết thúc cuộc gọi này, tiếc là không tồn tại sớm biết rằng.
Trên đường tan làm gọi lại cho Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng mới biết mình bị đối phương kéo vào danh sách đen, lập tức trong lòng đủ loại ngũ vị tạp trần, rốt cuộc Tần Hải Tuấn đang nghĩ gì?
Cho dù bản thân từng là Tần Hải Tuấn, cũng đoán không ra.
Cùng lúc đó, Tần Hải Tuấn về đến nhà, ngồi trên sô pha trong phòng khách tối lửa tắt đèn, dựa vào không nhúc nhích.
Đột nhiên đèn trần sáng lên, chiếu vào làm đôi mắt cậu nheo lại.
"Tiểu Tuấn, con đã về." Tưởng Hinh mặc trên người một bộ đồ ngủ màu lam, từ trên cầu thang đi xuống, dáng người cô cao gầy mảnh khảnh, tóc đen cắt ngắn, cả người tinh xảo thoải mái thanh tao.
Ánh mắt Tần Hải Tuấn, hướng theo nơi Tưởng Hinh xuất hiện dần trở nên nóng bỏng.
Tuy biểu cảm vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt chứa đựng quá nhiều, quá nhiều tình cảm dồn dập.
Tưởng Hinh đi xuống nửa đường, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Tần Hải Tuấn, thì dừng lại.
Cô rất rõ tình cảm của Tần Hải Tuấn đối với mình, cho nên vẫn luôn cố gắng bảo đảm khoảng cách.

Giống như bây giờ, cô sẽ không đi xuống tiếp nữa.
"Đã khuya rồi, con lên tắm rửa rồi ngủ đi." Tưởng Hinh nói muốn bảo đảm khoảng cách, nhưng những lời quan tâm lại tràn ngập ái muội.
Tần Hải Tuấn từ sô pha đứng lên, đi lên cầu thang, khi đi ngang qua Tưởng Hinh, cậu cất giọng gọi tên cô.
Đêm nay Tần Thiên lại không có ở nhà, trong lòng Tưởng Hinh không quá sung sướng, cô duỗi tay giữ chặt tay áo Tần Hải Tuấn.
"Tiểu Tuấn..."
Tần Hải Tuấn dừng lại, nghiêm túc nhìn cô, đợi cô mở miệng.
Nếu Tưởng Hinh nguyện ý, chịu rời khỏi Tần Thiên, Tần Hải Tuấn sẽ không nói hai lời, cho dù bỏ hết tất cả cũng sẽ mang Tưởng Hinh đi.
"Không có gì, con đi lên ngủ đi." Ngón tay trắng nõn rút ra khỏi tay áo Tần Hải Tuấn, Tưởng Hinh tiếp tục đi xuống lầu.
Mà hướng của Tần Hải Tuấn lại là lên lầu, bọn họ đã chú định chỉ gặp thoáng qua trên đường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi