TRỌNG SINH TỰ MANG THUỐC CHO MÌNH


Đã hẹn với Vệ Thanh Phong tan học chiều thứ sáu đến phòng thuê của Lưu Trưng học bổ túc.
Sau khi Lưu Trưng chở bọn họ về, lập tức bảo hai người ngồi chờ: "Anh ra ngoài mua thức ăn, hai đứa cứ học đi, anh về sẽ nấu cơm cho em."
"Được." Tần Hải Tuấn nói, dẫn Vệ Thanh Phong vào căn phòng nhỏ hiện giờ mình đang ở.
Một gian phòng nho nhỏ, bày trí đầy đủ, dọn dẹp cũng không tệ lắm.
Vệ Thanh Phong cảm thán đi tới nhìn đông nhìn tây, kinh ngạc nói: "Đúng là nhỏ thật, ngay cả phòng tắm nhà mày so với chỗ này còn to hơn."
"Ừm." Tần Hải Tuấn thả cặp sách của hai người xuống, trực tiếp đặt bên cạnh một cái tủ, sau đó lôi ra một chồng sách chất lên bàn, chuẩn bị học.

Nhưng cậu thấy Vệ Thanh Phong vẫn còn hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với căn phòng này, liền nói: "Cái góc kia là chỗ Lưu Trưng vẽ tranh, lúc thường tao làm bài tập ở bên này, làm xong phải cất bàn lại, nếu không không còn chỗ đặt chân."
"Chậc chậc." Vệ Thanh Phong nghe được trong lòng tràn đầy cảm thán, còn có chút khó hiểu: "Mày ở trong căn phòng nhỏ này mỗi ngày không chán hả?"
Tần Hải Tuấn nhìn cậu, vừa bày sách vở ra vừa nói: "Khá ổn, làm bài tập xong thì lên giường ôm loptop, chơi game nghe âm nhạc.

Lưu Trưng vẽ xong, bọn tao sẽ ra ngoài ăn cái gì đó, đi dạo khắp nơi."
Lâu lâu được nghỉ thì đi đến nửa đêm, sau khi trở về là ngủ cả ngày, tuy rằng sa đọa thế nhưng rất sảng khoái.
"Lưu Trưng rất nghèo hả? Tại sao không thuê phòng lớn hơn một chút?" Vệ Thanh Phong ngồi xuống một chiếc ghế nho nhỏ, chống cằm nhìn khắp nơi, cuối cùng tầm mắt dừng trên chiếc giường lớn bắt mắt trong phòng: "Hai người ngủ chung?"
Tần Hải Tuấn nói: "Cái đó lớn quá." Còn vấn đề ngủ chung, cậu liếc mắt: "Trong phòng không nhét được hai cái giường."
Vệ Thanh Phong che miệng lại cười: "Cho dù nhét vào được, mày cũng không chịu ngủ một mình đâu."
Rõ ràng là trêu ghẹo, nhưng Tần Hải Tuấn không bác bỏ, cậu cầm bút lên lập tức đi vào trạng thái, muốn Vệ Thanh Phong giảng bài cho mình.
Sau khi Lưu Trưng trở về, nhìn thấy hai cậu nhóc nghiêm túc học tập.


Vì vậy yên lặng bước vào, đứng trước tủ lạnh một lát, sau đó lẳng lặng ra ngoài nấu cơm.
Chờ anh đi ra ngoài, Tần Hải Tuấn mới nhấc đuôi mắt lên nhìn bóng lưng Lưu Trưng, rồi lại tiếp tục tập trung học bài.
Chừng nửa tiếng sau, Lưu Trưng bước vào bảo bọn họ dọn bàn: "Cơm đã làm xong, ăn cơm trước đã."
Tần Hải Tuấn gật đầu, thu dọn sách vở, bảo Vệ Thanh Phong vào phòng tắm rửa tay.

Còn mình thì đi lên nhà bếp giúp Lưu Trưng dọn cơm.
"Mùi hương có vẻ không tồi nha." Toàn bộ quá trình, Vệ Thanh Phong vẫn luôn duy trì một loại cảm giác hưng phấn quỷ dị.

Cậu chưa từng trải qua sinh hoạt kiểu này bao giờ nên cảm thấy rất thú vị.
Thế nhưng Vệ Thanh Phong rất rõ nếu bắt cậu sinh hoạt lâu dài kiểu này, hẳn là không thể.
Cho nên cậu rất bội phục Tần Hải Tuấn, tại sao có thể chịu được?
Chắc đại khái là khác nhau giữa người với người đi, Vệ Thanh Phong không hiểu mong cầu của Tần Hải Tuấn, hẳn vì Tần Hải Tuấn chưa từng cảm nhận hạnh phúc gia đình đến nơi đến chốn làm bọn họ không thể hiểu rõ ý muốn lẫn nhau.
"Nấu rất bình thường, cười chê rồi." Lưu Trưng không khách khí nói: "Thích thì ăn nhiều một chút, không thích thì đến lúc về nhà rồi ăn."
Vệ Thanh Phong nói: "Ăn ngon mà, tôi không kén chọn." Còn xen vào quản việc không đâu: "Tôi nói nè hai người các anh, ở chỗ này cũng quá nhỏ đi, có định đổi phòng ở khác không?"
Lưu Trưng lắc đầu một cái: "Tạm thời không có ý định này.

Vị trí chỗ này rất tốt, cách trường học gần." Đi học viện Mĩ Thuật tầm ba mươi phút, đi trường cấp ba khoảng hơn mười phút, còn rất là tiện đường.
"Cũng có phòng thuê gần trường cấp ba mà." Vệ Thanh Phong nói.

"Nhưng phòng rất đắt, quan trọng nhất là tôi lười dịch ổ." Lưu Trưng nháy mắt mấy cái với Vệ Thanh Phong, khiến Vệ Thanh Phong chỉ muốn mắng anh một câu giả vờ đáng yêu đúng là đáng xấu hổ.
Kiểu đàn ông thế này thực sự là tội ác, khó trách Tần Hải Tuấn không chống đỡ nổi.
"Một người đàn ông trưởng thành như anh, cả ngày cười quyến rũ như vậy không cảm thấy khó chịu hả?" Vệ Thanh Phong nói anh.
"Chuyện này sao có thể là lỗi của tôi được, trời sinh đã như vậy rồi." Lưu Trưng cũng muốn cười xán lạn như ánh ban mai lắm nhưng cái gương mặt này luôn làm người khác cảm thấy trong sáng với quyến rũ cùng tồn tại, không đổi được.
"Gớm!" Đánh chết Vệ Thanh Phong cũng không tin anh ta, ông đây cảm thấy tên Lưu Trưng này là cố ý.
Tần Hải Tuấn yên lặng ăn cơm, nghe bọn họ cãi nhau, cảm thấy khẩu vị không tồi.
"Ăn nhiều một chút." Lưu Trưng từ đầu tới đuôi không hề lạnh nhạt với cậu, thường xuyên gắp đồ ăn muốn cậu ăn nhiều thêm một chút.
"Chói mù mắt." Vệ Thanh Phong nói thầm, dứt khoát không thèm nhìn đôi cẩu nam nam đang ân ái nữa.
"Ngưỡng mộ thì cứ nói, cậu cũng có thể đi tìm chồng để chăm sóc cho mình." Lưu Trưng nghiêm trang nói.
"Anh mới đi tìm chồng đó!" Vệ Thanh Phong suýt thì bị sặc tới nơi.
"Tôi có rồi mà, Tiểu Tuấn chính là ông xã của tôi." Lưu Trưng cực kỳ không biết xấu hổ.
"Khụ khụ khụ, Lưu Trưng sỉ diện của anh đâu mất rồi?" Lần này Vệ Thanh Phong thật sự bị sặc, cậu không nhịn nổi nữa.
"Tiểu Tuấn ăn nè." Lưu Trưng cười híp mắt nói, đồng thời liếc sang Tần Hải Tuấn, tò mò muốn biết phản ứng của đối phương.
Anh nhìn thấy chàng trai vùi đầu ăn cơm, không có biểu lộ gì, chỉ có hai má xuất hiện một mảng ửng đỏ khả nghi.
Thật sự có chút khiến lòng người khác động lòng.
Ăn xong hai chén cơm Lưu Trưng nghĩ thầm, cảm thấy mình vẫn còn có thể ăn thêm một chén nữa.
"Tiểu Tuấn, bới cơm giúp anh."
Một cái chén cơm xứ trắng đưa tới trước mặt Tần Hải Tuấn.


Tần Hải Tuấn đang dùng cơm thì ngẩn người, sau đó dưới ánh nhìn kinh ngạc của Vệ Thanh Phong, cậu đặt chén đũa của mình xuống, nhận lấy cái chén không đi bới cơm cho Lưu Trưng.
Bởi vì nồi cơm không thể dời vào đây được, chỉ có thể để ở nhà bếp, cho nên muốn lấy cơm phải đi ra ngoài.
"ĐM..." Vệ Thanh Phong kinh ngạc muốn rớt cằm, trong ấn tượng của cậu Tần Hải Tuấn là đứa cho dù bình dầu đổ cũng không đở người.

Xem ra quan hệ giữa Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn, có lẽ không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu.
"Thật ra con người Tiểu Tuấn tốt vô cùng." Lưu Trưng cười nói với cậu, ánh mắt ôn hòa đó khiến Vệ Thanh Phong có chút cảm giác khác thường.
Giống như người này có cảm giác rất thân thiết với cậu, nhưng rõ ràng không hề quen thuộc...
Cậu gật đầu một cái, xua đuổi cảm giác kỳ lạ trong lòng, cũng cười nói: "Anh cảm thấy nó tốt là ổn rồi."
Suy nghĩ vấn đề trên lập trường của Tần Hải Tuấn, Vệ Thanh Phong mới cảm thấy sự tồn tại của Lưu Trưng cần thiết cỡ nào.
Trong căn phòng thuê nho nhỏ này, Vệ Thanh Phong học đến khoảng 9 giờ rưỡi tối thì rời đi.

Cậu trả lại không gian cho Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn, còn mình đi làm chuyện khác.
Lưu Trưng ở trong phòng vẽ tranh, chờ Tần Hải Tuấn bước vào, anh quay đầu hỏi: "Thế nào?"
Tần Hải Tuấn không rõ anh đang hỏi cái gì, sững sờ nói: "Thế nào là thế nào." Ngẩn người một lúc, gật đầu: "À, nó đi về rồi."
Lưu Trưng quay đầu lại nhìn vào giấy vẽ, nói: "Anh hỏi em đó, tối nay học thế nào? Tiếp thu nhiều ít? Có cần học tiếp nữa không?"
"Tạm ổn, nó giảng em có thể hiểu." Tần Hải Tuấn trả lời một đống câu hỏi, liếc mắt nhìn bàn nhỏ nói: "Tạm thời không muốn tiếp nữa đâu, chán lắm." Vừa nói, vừa bước chậm đến gần Lưu Trưng: "Bài tập của anh còn chưa vẽ xong hả?"
"Ừm, mỗi ngày một bài, vẽ không hết." Lưu Trưng vẽ từng nét từng nét, động tác trên tay không hề ngừng lại.
Tần Hải Tuấn vừa nhìn vừa chống lên bả vai Lưu Trưng, cậu yên lặng nhìn Lưu Trưng vẽ, cổ giữ nguyên động tác một thời gian dài, hơi khó hoạt động.
Ngón tay cậu nhóc, đặt lên trên gáy dùng sức xoa bóp.
Lưu Trưng đang vẽ tranh có chút ngoài ý muốn, anh không nghĩ tới Tần Hải Tuấn sẽ làm chuyện như vậy.


Tâm trạng rất là vui sướng, cuối cùng thằng nhóc này cũng biết quan tâm người khác rồi.
"Vai cũng bóp một chút." Vì vậy Lưu Trưng nói.
"Ừ." Tần Hải Tuấn rất ngoan ngoãn giúp Lưu Trưng bóp vai.
"Khát nước, lấy giúp anh ly nước với." Qua một lúc, Lưu Trưng nói với cậu.
"Được." Tần Hải Tuấn lập tức đi rót nước.
Lưu Trưng nhận ly nước ấm uống hai ngụm, sau đó trả ly lại cho Tần Hải Tuấn, tiếp tục vẽ tranh.

Sau khi Tần Hải Tuấn quay lại, bàn tay cậu tiếp tục đặt lên vai Lưu Trưng nghiêm túc xoa bóp.
Lưu Trưng sợ cậu mỏi tay, quay đầu lại nói với cậu: "Được rồi, thời gian còn sớm em đi chơi đi."
Tần Hải Tuấn nghe vậy, thật sự thu tay lại nhưng cậu vẫn đứng sau lưng Lưu Trưng, nhàm chán nói: "Chơi cái gì?"
"Điện thoại, laptop, tùy sở thích của em hay là em muốn ra ngoài đi dạo cũng được." Lưu Trưng không muốn hạn chế cậu, tuy rằng trước đó có nói phải cố gắng học tập, không được ham chơi.
Nhưng chuyện tới trước mắt thì vẫn không nghiêm khắc nổi, cứ thế dung túng cậu.
"Em không muốn đi." Ngược lại bản thân Tần Hải Tuấn không có chút hứng thú muốn ra ngoài.

So ra mà nói, có lẽ cậu càng thích ở trong căn phòng này hơn, bên cạnh Lưu Trưng dựa vào nhau, để giết thời gian.
"Vậy em muốn làm gì?" Lưu Trưng phân bố tinh thần, chú ý đến chàng trai sau lưng.
"..." Tần Hải Tuấn không đáp lại được, có vẻ như cậu không muốn làm gì cả, cảm thấy như vậy là tốt rồi.
"Tới." Lưu Trưng duỗi tay, kéo người từ đằng sau mình ra, muốn Tần Hải Tuấn ngồi phía trước, chuyển hướng chân chừa một phần ghế tựa cho cậu ngồi xuống.
Tần Hải Tuấn yên lặng phối hợp, bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm vô cùng chờ mong, cậu rất muốn biết Lưu Trưng định làm gì.
"Giúp anh làm bài tập nha." Lưu Trưng nói, đưa bút vẽ nhét vào tay Tần Hải Tuấn, dạy cậu cách cầm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi