TRỌNG SINH TỰ MANG THUỐC CHO MÌNH


Buổi tối đêm 30 là lúc đoàn viên, đại sảnh nhà họ Tần đèn đuốc sáng trưng.

Trên bàn cơm Lưu Trưng và Tưởng Hinh mỗi người ngồi một phương, bọn họ không nói lời nào cũng không giao lưu gì thêm, ăn ý chờ đợi người thứ ba đến.
Tần Hải Tuấn bưng lên một đ ĩa bánh gạo nổ tự mình làm, đi đến bên cạnh Lưu Trưng, đặt xuống trước mặt anh.
Cậu mím khóe môi, có chút ngượng ngùng: "Món này đơn giản nhất."
"Làm món này cũng đúng." Bánh gạo nổ sao, Lưu Trưng gắp một miếng lên trông thành quả khá đẹp, nhìn bên ngoài có thể cho 70 điểm: "Cái này thật sự là em nổ?"
"Là em nổ." Tần Hải Tuấn ngồi xuống bên cạnh Lưu Trưng, chỉ vào một đ ĩa bánh gạo nổ khác trên bàn: "Bánh kia đẹp hơn mới do đầu bếp nổ."
Lưu Trưng gắp bánh đó lên so sánh, quả thật có chỗ khác nhau.
Anh cười cười cắn một miếng, dưới ánh mắt mong đợi của đối phương gật gật đầu: "Ăn cũng không tệ lắm."
Tần Hải Tuấn thở phào nhẹ nhõm, sau đó xem như không có chuyện gì xảy ra chuẩn bị ăn cơm.
"Tiểu Tuấn, đó là cái gì vậy?" Tưởng Hinh nhìn thấy đ ĩa nhỏ không giống người ta thường làm, có vẻ cũng muốn nếm thử.
"Dì Tưởng, đây là bánh gạo nổ Tiểu Tuấn làm cho cháu." Lưu Trưng tiếp tục gắp một miếng lên ăn, rất nhanh chỉ còn một cái đ ĩa nhỏ trống không.
Nhìn thấy tình huống này, da mặt Tưởng Hinh có dày thêm nữa cũng không tiện nói muốn ăn.
Nhưng biểu cảm của cô thật sự rất kinh ngạc nói: "Hóa ra Tiểu Tuấn còn biết nấu ăn, thế mà dì lại không biết." Những điều cô biết về Tần Hải Tuấn, trôi qua hơn nửa năm không ở chung cũng đã dần thay đổi.
Tưởng Hinh không thể nói rõ là bản thân mình hối hận thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều tình cảm của Tần Hải Tuấn thay đổi khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
"Con cũng mới vừa học thôi, không thể xem là biết." Tần Hải Tuấn trả lời đôi ba câu, sau đó ăn cơm.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, cũng rất thơm ngon.
Đây nếu như là một gia đình, bầu không khí hẳn sẽ rất náo nhiệt.


Đáng tiếc bọn họ chỉ có ba người, mối quan hệ còn cực kỳ phức tạp, vì vậy cảm giác vô cùng quái lạ.
May mà bọn họ đều đã quen với bầu không khí thế này, cũng không đến nỗi không tiêu hóa được.
Duy nhất không có khẩu vị chính là Tưởng Hinh.

Cô không quen nhìn Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn quá mức thân mật ở trước mặt mình, trong như mình càng thêm đáng thương.
Hơn nữa, đàn ông ở bên đàn ông vốn dĩ là không đúng.
Tưởng Hinh yên lặng cúi đầu suy nghĩ, muốn tìm biện pháp giải quyết...!Nhưng có thể cô đã quên mất bản thân mình hiện giờ còn khó bảo toàn, một cú điện thoại do Tần Thiên gọi đến lập tức khiến cô vỡ tan.
Trốn trong phòng vệ sinh, Tưởng Hinh khóc lóc hỏi người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại: "Tần Thiên, anh có còn lương tâm hay không, anh cứ thế mà bảo em rời đi?"
"Tiểu Hinh, chúng ta ở bên nhau 10 năm, tình yêu nồng nhiệt ngày nào cũng đã dần phai nhạt, hiện giờ anh đã yêu người khác rồi." Bên kia dừng lại một chút: "Em nên tiếp thu sự thật này chứ đừng dây dưa với anh nữa, anh vẫn còn nhớ rõ em là một cô gái kiêu ngạo tự tin thế nào."
"Có phải bởi vì cô ta sinh được con đúng không? Có phải không?" Tưởng Hinh tự trách bụng mình không biết cố gắng, 10 năm qua vậy mà lại không sinh cho Tần Thiên được một đứa con.
"Không phải vấn đề con cái, mà vì tình cảm giữa chúng ta đã sớm phai nhạt, em làm bộ không biết cũng chỉ là lừa mình dối người." Cuối cùng Tần Thiên nói: "Đừng khiến cho anh phải xem thường em, tiếp tục làm cô gái kiêu ngạo trong lòng anh có được không? Ngày mai bọn anh sẽ trở về, hi vọng lúc bọn anh về đến nhà, em đã rời đi rồi."
Điện thoại bị cúp ngang, nước mắt Tưởng Hinh liên tục rơi xuống.
Cô khóc đến nỗi ruột gan đứt thành từng khúc.
Nhưng thật sự cũng không rõ là bởi vì quá yêu Tần Thiên hay bởi vì không cam tâm.
Tần Thiên nói không sai, Tưởng Hinh đã từng là một cô gái kiêu ngạo tự tin, tự tôn của cô không chấp nhận bị giẫm đạp.
Đó chỉ là đã từng.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc." Cửa phòng bị gõ vang, Tần Hải Tuấn lập tức đi ra mở cửa, để tránh làm ảnh hưởng đến Lưu Trưng nghỉ ngơi.
Một giờ sáng, nhìn thấy Tưởng Hinh đứng ngoài cửa phòng mình, Tần Hải Tuấn cảm thấy rất kinh ngạc.
Cậu cẩn thận từng chút từng chút một đóng cửa lại, còn bản thân đi ra hành lang nói chuyện với Tưởng Hinh.
"Dì Hinh, làm sao vậy?" Nhìn thấy đôi mắt Tưởng Hinh sưng đỏ, cho thấy rằng đã khóc.

"Tiểu Tuấn, ngày mai ba con muốn dẫn người đàn bà kia cùng với đứa con trở về, con nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tưởng Hinh luống cuống ch ảy nước mắt, cô chỉ có có thể hi vọng vào Tần Hải Tuấn.
"Ba nói thật sao?" Tần Hải Tuấn không cảm thấy kinh ngạc là mấy, những chuyện kiểu này do Tần Thiên làm ra tựa như rất bình thường.
"Đúng vậy, anh ấy nói với dì rằng anh ấy muốn dẫn bọn họ về nhà." Tưởng Hinh che giấu chuyện Tần Thiên bảo mình rời đi, chỉ nói ra một phần trong đó, cô lắc đầu nói: "Chúng ta không thể để anh ấy làm như vậy được, Tiểu Tuấn à, bằng không trong nhà này chúng ta chẳng còn vị trí nào nữa!"
Tần Hải Tuấn trầm mặc, lời nói của cậu lại làm Tưởng Hinh thất vọng: "Dì Hinh, con không quan tâm ba sẽ dẫn ai về, hơn nữa nếu ba đã đối xử với dì như vậy, con cảm thấy dì nên rời khỏi ông ấy sẽ đối tốt hơn." Từ trước nói giờ đây là điều cậu luôn muốn nói, nhưng tiếc rằng Tưởng Hinh sẽ không chịu nghe.
"Đúng...!Anh ấy không còn yêu dì nữa..." Tưởng Hinh miễn cưỡng lau nước mắt, đau khổ nói, cô ôm cánh tay mình, bóng dáng cô đơn của một người phụ nữ bị yêu tình làm tổn thương.

Không nơi nương tựa, trong lòng hoảng loạn.
Vào lúc này, cô nhìn thấy chàng trai trưởng thành đứng trước mắt.
Trong ấn tượng của cô Tần Hải Tuấn vẫn là một cậu bé, bất tri bất giác đã trưởng thành rồi.

Gần đây ở chung Tưởng Hinh mới nhận ra Tần Hải Tuấn càng ngày càng thành thục không còn là chàng trai hèn mọn yêu thầm mình nữa.

||||| Truyện đề cử: Chuyện Đôi Ta |||||
Tưởng Hinh tới gần cậu, hối tiếc tự ngả: "Tiểu Tuấn, không có ai yêu chị cả, chị chỉ còn một mình em mà thôi, tụi mình vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau em có còn nhớ không?"
Từ trước đến nay những ngày Tần Thiên không có ở nhà, là cô cùng Tần Hải Tuấn vượt qua mỗi một ngày.
"Dì Hinh, dì thất thố* rồi." Tần Hải Tuấn lùi lại hai bước, tránh né Tưởng Hinh tới gần, cậu rất cảm kích Tưởng Hinh trước đây đã quan tâm và chăm sóc cho mình, cũng không phủ nhận bản thân đã từng thích Tưởng Hinh, nhưng quá khứ cũng chỉ là quá khứ.
*thất thố: có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.
Đối với quá khứ không mấy vẻ vang gì này, Tần Hải Tuấn hận không thể xóa sạch chúng nó đi.
"Tiểu Tuấn? Ngay cả em cũng không yêu chị sao?" Tưởng Hinh mở to hai mắt, lên án Tần Hải Tuấn: "Cha con mấy người đều nhẫn tâm giống hệt nhau, lúc còn yêu tôi thì đối với tôi vô cùng tốt, hận không thể cho tôi đủ thứ trên đời.


Lúc không còn yêu tôi thì tránh né tôi như rắn rết, hận không thể cho tôi biến mất!"
"Dì nói quá lời rồi, không phải như dì đã nói đâu." Tần Hải Tuấn mở rộng cửa lòng nói: "Trước đây vốn là con không đúng, không hiểu chuyện, mà dì vẫn luôn giả vờ không biết còn không phải bởi vì dì rất rõ đây là chuyện sai trái hay sao." Cậu nhìn thẳng vào Tưởng Hinh nói: "Con hi vọng hôm nay là lần cuối chúng ta bàn luận về chuyện này, sau đó coi như nó chưa từng xảy ra."
"Làm sao có thể xem như nó chưa từng xảy ra được, rõ ràng là em yêu chị mà Tiểu Tuấn.

Có phải em đang trách chị lúc trước bỏ em một mình ở ngoài đó không?" Cử chỉ của Tưởng Hinh như sắp điên lên, cứ lặp lại nhắc mãi: "Rõ ràng là em yêu chị mà." Cô tới gần Tần Hải Tuấn, có ý muốn kéo tay cậu đi: "Tiểu Tuấn, chị rời khỏi Tần Thiên rồi đi cùng với em có được hay không? Chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau, cả đời không xa rời nhau..."
"Dì Hinh, dì tỉnh táo một chút đi, đây là điều không thể nào!" Tần Hải Tuấn tránh né Tưởng Hinh đến gần: "Tôi đã từng nói với dì đó chỉ là quá khứ mà thôi, hiện giờ tôi đã có người mình thích rồi!"
"Chị không cho! Chị không cho phép em yêu người khác!" Tưởng Hinh nổi điên nhào tới: "Tiểu Tuấn, em vẫn còn yêu chị mà có đúng không, trước đây em yêu chị như vậy, là chị không biết quý trọng em, bây giờ chị hối hận rồi, chị nên chọn em."
Lưu Trưng đứng trước cửa phòng đen như mực, nhìn thấy trò khôi hài này, buồn ngủ trên mặt còn rất rõ nhưng trong lòng đã tỉnh táo rồi.
Cảm nhận được một luồng ác ý.
Anh đã đứng ở chỗ này từ sớm, lúc Tưởng Hinh vừa bắt đầu nói câu Tần Hải Tuấn yêu cô.
"Tần Hải Tuấn."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Hải Tuấn ngẩn người tại chỗ, sau đó lập tức đẩy Tưởng Hinh ra.

Làm Tưởng Hinh ngã nhào xuống sàn, cô ôm đầu gối khóc lớn la to: "Em đã nói yêu chị mà, Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn!"
Tần Hải Tuấn không thèm nghe bất cứ câu nào, cậu quay đầu nhìn Lưu Trưng, cảm thấy tay chân mình dần lạnh cóng, có chút thở không nổi.
Vào lúc nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Lưu Trưng, cảm xúc tuyệt vọng nhanh chóng bủa vây lấy ý thức cậu.

Cậu cảm thấy choáng váng hoa mắt, thật sự là trạng thái thiếu dưỡng khí.
"Lưu Trưng..." Tần Hải Tuấn ấp úng mở miệng, muốn đến gần Lưu Trưng để giải thích.
"Cứ đứng ở nơi đó đi, đừng tới gần tôi." Lưu Trưng thấp giọng nói: "Cậu khiến tôi cảm thấy buồn nôn."Mặc dù anh biết đây chính là sai lầm của mình vào thuở niên thiếu, không đến mức phải giận chó đánh mèo, nhưng...! buồn nôn chính là buồn nôn.
"Lưu Trưng" Tần Hải Tuấn luống cuống đứng ở đó, cậu cực kì hoang mang, cũng không dám chạy đến: "Anh nghe ta giải thích, không phải như anh nghĩ đâu." Một lần nữa nghe thấy Lưu Trưng bảo mình buồn nôn, cậu rất khó chịu.
"Vậy thế nào? Cậu muốn nói với tôi rằng là cậu chưa từng yêu cô ta? Chưa từng cùng cô ta rời đi? Hả? Hay nên gọi là chạy trốn?" Lưu Trưng cong khóe miệng, tỏ ra vẻ cười nhạo: "Hại tôi lúc đó còn đi gọi điện cho cô ta, rồi xin nghỉ học để tìm cậu.


Cậu tự suy nghĩ một chút về hành động của bản thân mình đi, có phải thật sự rất buồn nôn không?"
Lưu Trưng không tức giận, cũng không nói chuyện lớn tiếng, chính vì giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi này lại khiến Tần Hải Tuấn nóng lòng như đốt.
"Xin lỗi, lúc đó là lỗi của em, em..."
"Tiểu Tuấn, em thật thật sự không để ý tới chị nữa sao?" Tưởng Hinh chật vật ngồi dưới đất, nước mắt lưng tròng nhìn Tần Hải Tuấn.
Lưu Trưng nhớ lại lúc trước ghét nhất chính là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này của Tưởng Hinh.

Anh không nhịn được cười lạnh một tiếng, không muốn nhìn thêm nữa, cũng không muốn dính líu tới.
"Trước tiên cậu xử lý chuyện với cô ta đi." Bước vào phòng, Lưu Trưng cùng khuôn mặt vô cảm đóng cửa phòng lại.
"Lưu Trưng!" Tần Hải Tuấn chậm một bước, ầm một tiếng bị nhốt ngoài cửa.

Cậu liều mạng gõ cửa kêu to: "Lưu Trưng! Mở cửa đi! Anh nghe em giải thích có được không?"
Tần Hải Tuấn nói: "Em không có gì với cô ta cả, anh đừng hiểu lầm em mà!" Cậu không thèm quan tâm gì tới ý tứ hay không ý tứ nữa, nóng ruột giải thích một mạch: "Em chỉ thân thiết với một mình anh thôi, Lưu Trưng ơi, em không có ở bên người khác, em thật sự chỉ có một mình anh thôi, Lưu Trưng!"
Cậu kêu khàn cuống họng, những người trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này khiến Tần Hải Tuấn rất tuyệt vọng, cậu không dám tưởng tượng bản thân trong lòng Lưu Trưng đã trở thành hạng người gì rồi...
Nói buồn nôn cũng không sai, ngay cả bản thân Tần Hải Tuấn cũng cảm thấy chính mình con mẹ nó thật sự rất buồn nôn!
"Lưu Trưng! Em van anh, anh mở cửa ra đi được không?" Giọng nói chàng trai mang tiếng khóc nức nở, nhưng không từ bỏ.
Tưởng Hinh thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, lúc này cô không hề có ý đau khổ, cảm giác như người điên vừa nãy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Tần Hải Tuấn lơ đãng nhìn thấy biểu cảm của Tưởng Hinh, trong lòng lộp bộp kêu lên, cậu không tin nổi nói: "Dì Hinh, dì cố ý có đúng không?
Lúc nãy mình đưa lưng về phía cửa phòng, không biết Lưu Trưng đi ra từ lúc nào nhưng chắc chắn là Tưởng Hinh biết.
"Đúng, là tôi cố ý đó, mấy người đều là đàn ông, vốn dĩ không nên ở bên nhau." Tưởng Hinh bình tĩnh nói.
"Tại sao dì lại làm như vậy?" Tần Hải Tuấn trợn tròn đôi mắt, cảm thấy rất hận, cậu hận người đàn bà này phá huỷ tình yêu của cậu, khuôn mặt cậu dần trở nên vặn vẹo nói: "Nếu như anh ấy không chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ giết bà!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi