Cuối cùng, lúc tinh thần niệm lực của Diệp Trần tìm kiếm tới hơn hai trăm mười dặm.
Đây gần như cũng là khoảng cách cực hạn mà Diệp Trần bây giờ thi triển một chiêu này có khả năng đạt được!
Tuy tên là Vạn Dặm Truy Tung, thế nhưng lại bị hạn chế bởi lực lượng thần hồn, lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần chỉ mới là cảnh giới Trúc Cơ, có thể vượt qua trăm dặm để truy tìm dấu vết đã rất biến thái.
"Tìm được!"
Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, thân thể vậy mà hơi chao đảo một cái, suýt chút nữa thì ngất đi.
Lúc này, hắn quả thật tiêu hao quá nhiều lực lượng thần hồn của mình, lúc đầu trạng thái đã không tốt, bây giờ lại mạnh mẽ sử dụng "Vạn Lý Truy Hồn" một chiêu này là một chiêu cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, quả thực là lấy chính mạng ra để liều!
Hít sâu một hơi, hơi điều chỉnh trạng thái lại một chút, Diệp Trần không dám trì hoãn, trực tiếp hước về phương hướng vừa mới truy tìm thấy nhanh chóng đuổi theo!
...
Cùng lúc đó, ở bên cạnh một cái hồ nhỏ cách Diệp Trần hơn hai trăm dặm có một đám người tụ tập tại đây.
Hóa ra chính là ba Đại trưởng lão và mười mấy tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang trước đó phản bội Doãn Bách Xuyên.
"Lão Tiết, ta không thể không nói, kế sách này của ngươi mặc dù không tệ nhưng thực sự có chút mạo hiểm a!"
Vẻ mặt Lưu trưởng lão lo lắng nói.
Hùa theo, Trương trưởng lão ở bên cạnh cũng nói:
"Đúng vậy! Nếu như để cho cái tên đáng sợ kia biết được, chúng ta lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo trước, chỉ sợ những người như chúng ta ai cũng đừng nghĩ còn mạng mà sống!"
Tiết Trường Lưu nghe được những điều này, lập tức cười lạnh, "Chúng ta đã bị ép tới đường cùng, ngoài đi nước cờ nguy hiểm này ra, còn có biện pháp nào tốt hơn sao?"
"Tuy kẻ này còn trẻ thế nhưng lại sát phạt quả đoán, trước đó chúng ta phản bội hắn, cho dù hắn không thèm giết chúng ta, nhưng chắc chắn sẽ không cho chúng ta giải dược!"
"Hơn nữa hắn giết Hạ Hầu Phương, con đường lấy giải dược từ Dược Vương tông, coi như cũng bị phá hỏng!"
"Doãn Bách Xuyên cũng hận chúng ta tận xương, chắc chắn sẽ không cầu tình cho chúng ta."
"Tuy rằng chúng ta vừa mới ăn giải dược vào, thế nhưng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được một năm, đợi tới một năm sau, mọi người cam tâm sẽ bị tra tấn đến chết sao?"
Sau khi mọi người nghe Tiết Trường Lưu phân tích xong, ngay lập tức mọi người im lặng một lúc.
Tiết Trường Lưu hít sâu một hơi, lại nói tiếp:
"Cho nên, chúng ta muốn sống, thì chỉ có một con đường, đó chính là lấy gốc Thất Diệp Hồi Tiên thảo này đến trao đổi giải dược với hắn!"
Cùng lúc nói ra lời này, Tiết Trường Lưu vỗ vỗ hộp ngọc ở trong ngực.
"Thế nhưng là, thực lực của người này quá cường đại! Ngay cả Hạ Hầu Phương đều bị hắn đánh bại một cách dễ dàng, chúng ta đàm phán với hắn, chẳng phải là tranh ăn với hổ sao?"
Có người nhịn không được đưa ra ý kiến bất đồng nói.
Tiết Trường Lưu cười nhạt một tiếng, "Chỉ cần trong tay chúng ta có thẻ đánh bạc, vậy thì có vốn để đàm phán! Ai nói đàm phán thì nhất định phải mặt đối mặt? Chỉ cần thẻ đánh bạc trong tay chúng ta, cuối cùng sẽ có biện pháp!"
"Được! Các vị nghỉ ngơi như vậy được rồi, tranh thủ thời gian tiếp tục lên đường, nếu để cho tiểu tử kia đuổi theo, vậy coi như việc lớn không thành!"
Tiết Trường Lưu nói xong lời này, trực tiếp đứng dậy, mọi người cũng đang chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Tuy nhiên, vào đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở phía sau, "Thật xin lỗi a, ta đã đến mất rồi!"
Mọi người ngay lập tức thi nhau khiếp sợ, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy, cái đạo thân ảnh ác ma trước đó làm bọn hắn sợ hãi đến phát run, không biết từ lúc nào đã đi chậm chậm từ đằng sau đi tới.
Tất cả mọi người ngay lập tức đều bị dọa cho đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng rõ ràng là hận không thể co cẳng chạy đi, thế nhưng cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, sững sờ ngay cả một bước cũng không bước đi được!
Màn thân ảnh như ác ma kia vẫn từ từ đi về phía bọn họ, hơn nữa mỗi bước tiến lên phía trước, sát khí trên người tăng thêm một phần nồng đậm!
Chờ tới lúc đi tới cách mọi người khoảng ba mươi mét, cỗ sát khí cường đại kia đã xông thẳng lên trời, giống như lúc này hắn không phải một người mà là cả thiên quân vạn mã! Muốn nghiền chết mấy người bọn họ!
"Ngươi ngươi...ngươi dừng lại! Nếu tiến thêm bước nữa ngươi có tin ngay lập tức ta sẽ hủy Thất Diệp Hồi Tiên thảo không?"
Tiết Trường Lưu là người đầu tiên thoát ra khỏi đạo sát khí cường hãn kia, lập tức giơ hôm ngọc Thất Diệp Hồi Tiên thảo trong tay lên làm ra vẻ muốn ném.
Tuy nhiên, Diệp Trần chỉ dừng lại một chút, không để ý tới lời đe dọa của hắn chút nào, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời thản nhiên nói:
"Ngươi cảm thấy ở trước mặt ta ngươi còn có cơ hội xuất thủ sao?"
Tiết Trường Lưu thấy Diệp Trần thế mà không thèm để ý tới sự uy hiếp của mình, hai con ngươi lập tức co rụt lại, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, "Lời này của ngươi là có ý gì? Ta..."
Tiết Trường Lưu đang chuẩn bị tiếp tục lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra để uy hiếp Diệp Trần, thế nhưng lại đột nhiên phát hiện, thân thể của mình, cả người đã không theo sự khống chế của mình, thế mà không thể động đậy!
"Ngươi ngươi...ngươi đã làm gì với ta?"
Tiết Trường Lưu chợt phát hiện, nói chuyện thôi mà cũng trở nên vô cùng phí sức, giống như ngay cả miệng của mình cũng không phải là của chính mình!
Không chỉ Tiết Trường Lưu như thế mà những người còn lại, tất cả cũng vô cùng hoảng sợ khi phát hiện mình giống như bị người làm Định Thân thuật, thân thể sững sờ không có cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút!
Cho tới bây giờ sau khi mọi người tự mình trải nghiệm, bọn họ mới có thể khắc sâu cảm nhận được sự cường đại của người thiếu niên ở trước mắt này.
Sau đó, theo đó mà tới chính là vô cùng hối hận!
Nếu như sớm biết người trước mắt này có thể luyện chế ra giải dược Phệ Hồn đan, cho dù nói như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không đầu nhập vào bên của Hạ Hầu Phương, không những phản bội lại tông môn mà còn bỏ lỡ cơ hội rất tốt đạt được giải dược.
Nếu như sớm biết thực lực của đối phương cường đại đến mức độ như thế này, nói như thế nào bọn họ cũng sẽ không đi tham gia vào kế hoạch trộm cắp Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Vốn bọn họ có thể được sống thêm ít nhất một năm, thế nhưng bây giờ ngay cả cơ hội tham sống sợ chết cũng không có...
Diệp Trần không cần biết bọn họ đang nghĩ gì, thân thể hơi chao đảo một cái, người đã đi tới trước mặt Tiết Trường Lưu, rồi mới nhẹ nhàng gỡ hộp ngọc trong tay của hắn ra cầm vào trong tay.
Từ từ mở hộp ngọc ra, chỉ thấy, nằm trong hộp ngọc là một gốc thực vật hết sức kỳ lạ, dài chưa tới ba thước, toàn thân óng ánh sáng long lanh, tổng cộng chỉ có bảy cái lá, hơn nữa theo thứ tự là đỏ, cam, hoàng, lục, thanh, lam, tử, bảy loại màu sắc khác nhau...
Hô!
Trong nháy mặt hộp ngọc mở ra, một đám khói bảy màu từ bên trong bay ra!
Diệp Trần thấy vậy, vội vàng nhanh chóng khép hộp ngọc lại, đồng thời miệng khẽ hít thật sâu một cái.
Hô!
Toàn bộ đám khói bảy màu kia lập tức bị Diệp Trần hút vào trong cơ thể.
Ông~
Ở trong nháy mắt khi khói bảy màu kia tiến vào trong cơ thể, Diệp Trần ngay lập tức cảm nhận được một cỗ cảm giác thoải mái khó mà hình dung bay thẳng lên đỉnh đầu!
Vốn là bởi vì lúc trước cưỡng ép thôi động bí thuật mà tinh thần rã rời không chịu nổi, ngay lập tức đã làm dịu đi rất nhiều, thậm chí ngay cả nguyên thần, lập tức cũng cường đại hơn chút!
"Quả nhiên là Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"
Diệp Trần đầu tiên là vui mừng, sau đó vẻ mặt lại hiện ra nét lạnh lùng, "Đáng tiếc đã có khô héo đi mấy phần, chắc là do bị cưỡng ép đào lấy mà gây nên..."
Vừa nghĩ tới đây, sát khí trên người Diệp Trần lại dâng lên lần nữa, ánh mắt đảo lên trên thân từng người mấy người Tiết Trường Lưu, lạnh giọng nói:
"Dám can đảm phá hỏng chuyện tốt của ta! Hôm nay, ta sẽ để cho các ngươi chết không toàn thây"
P/S: Ta thích nào...hôm nay tạm thời 2 chương vậy...
Hay ạ, ủng hộ