"Hóa ra ngươi chính là..."
Đằng Dã Nhất Lang còn chưa nói hết, đã cùng với thủ hạ của hắn bị đao khí của Diệp Trần tàn sát toàn bộ ngay tại chỗ.
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long thì lập tức ngạc nhiên một lúc, "Hóa ra hắn chính là Diệp Cuồng Tiên!"
"Không nghĩ tới vậy mà cường đại tới tình trạng như thế!"
Còn về mọi người của Tiêu gia, ngoài Tiêu Thiên Tá âm thầm nghe trộm được cái tên này ra, những người khác cũng không biết được Diệp Cuồng Tiên là người phương nào, tuy nhiên đã thi nhau âm thầm nhớ ở trong lòng.
Trước kia từ xưa tới nay bọn họ không tin tưởng trên đời này thật sự có thần linh tồn tại, thế nhưng bây giờ thì tin.
Thiếu niên trước mắt này đã biểu hiện ra thực lực có thể so với thần linh.
"Cha!"
Sau khi Diệp Trần giải quyết hết đám người Đảo quốc, Tiêu Nhược Hi lập tức bước nhanh lao tới bên cạnh Tiêu Thiên Tá, nhìn thấy cánh tay bị cụt của hắn lập tức khóc như mưa, "Cha, cánh tay của cha..."
Tiêu Thiên Tá lại cười ha ha một tiếng, "Nha đầu ngốc, chẳng qua chỉ là đứt mất một cái tay mà thôi, có thể bảo toàn được tính mạng đã là rất tốt rồi! Đúng rồi, hắn không có làm khó con chứ?"
Sau khi Tiêu Thiên Tá nói tới đây, không thể không nhìn tới bóng dáng thiếu niên giống như thiên thần kia, thận trọng nói.
Tiêu Nhược Hi lắc đầu, "Hắn đối với con rất tốt! Ngày đó ở câu lạc bộ Tân Nguyệt chính là hắn đã cứu con, sau đó hắn còn bảo vệ Tiêu gia chúng ta, còn cố ý thu hút sự chú ý của tổ chức Sam Khẩu..."
Tiêu Nhược Hi ngay lập tức một năm một mười nói ra hết những chuyện đã trải qua, hơn nữa còn tâng Diệp Trần lên tới tận trời, quả thực chính là đại ân nhân của Tiêu gia.
Ngay cả Diệp Trần nghe được lời tán dương của Tiêu Nhược Hi về chính mình, cũng hơi ngoài ý muốn, tuy nhiên sau đó cũng đã hiểu ra dụng ý của cô gái này.
Cô gái này cố ý khen chính mình thành đại ân nhân của Tiêu gia, vậy mình tự nhiên cũng không tiện lại đi gây sự với Tiêu gia.
Tiêu Thiên Tá nghe xong câu chuyện của Tiêu Nhược Hi xong, lập tức hết sức vui mừng, vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, cung cung kính kính thi lễ một cái, nói:
"Hóa ra Diệp tiên sinh giúp tiểu nữ và Tiêu gia chúng ta nhiều như thế, trước đó chúng ta còn hiểu lầm Diệp tiên sinh, thật sự là quá xấu hổ!"
Diệp Trần lại tùy ý khoát tay áo, thản nhiên nói:
"Ta không có tốt như con gái của ông nói như vậy! 10 tỷ khi trước chúng ta ước định, ông vẫn phải giao ra!"
Tiêu Thiên Tá lập tức hơi sững sờ, sau đó gật đầu liên tục nói:
"Vâng vâng vâng! Xin nghe theo lời của tiên sinh!"
Tuy rằng 10 tỷ đối với Tiêu gia bọn hắn mà nói không phải là một con số nhỏ, thế nhưng so với bị tổ chức Sam Khẩu diệt tộc, quả thực đã là tổn thất cực nhẹ.
Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức hung tợn trừng mắt với Diệp Trần, giống như đang nói, vừa rồi bản tiểu thư nói bao nhiêu lời tốt về anh như vậy đều là vô ích đúng không!
Diệp Trần không nhìn thẳng vào ánh mắt bao hàm oán khí của Tiêu Nhược Hi, tiếp tục mở miệng nói:
"Tiêu gia chủ đã thẳng thắn như thế, vậy ta lại thuận tiện giúp ông một chuyện đi!"
"Giúp ta..."
Tiêu Thiên Tá vô cùng ngạc nhiên, còn chưa rõ lời này là có ý tứ gì, đã thấy Diệp Trần từ từ giơ bàn tay lên, ấn ở đầu vai cánh tay cụt kia của Tiêu Thiên Tá.
"A!!"
Tiêu Thiên Tá đột nhiên hét thảm một tiếng!
Mọi người nhất thời thi nhau biến sắc, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Diệp Trần lại đột nhiên ra tay với Tiêu Thiên Tá.
Thế nhưng vừa nghĩ tới đối phương có thực lực kinh khủng như Thần Ma, ai cũng không có lá gan tiến lên ngăn cản.
"Diệp Trần, anh làm cái gì?"
Chỉ có mình Tiêu Nhược Hi thấy vậy thì lập tức vọt lên, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ vô cùng thần kỳ.
Chỉ thấy, bàn tay của Diệp Trần đặt ở trên đầu vai của Tiêu Thiên Tá, mà chỗ tay bị cụt kia của Tiêu Thiên Tá, thế mà bắt đầu nhúc nhích!
Sau đó, vậy mà một lần nữa sinh ra xương cốt, cơ bắp, làn da...
"Điều này..."
Tiêu Nhược Hi ngạc nhiên ngay lập tức che miệng lại, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, mọi người còn lại toàn bộ cũng nhìn tới ngây ngẩn cả người.
"Tay cụt mọc lại? Chuyện này sao có khả năng!"
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người thực sự không thể tin được, trên thế giới này thế mà có thể có thần tích như thế!
"Chẳng lẽ hắn thực sự là thần tiên hạ phàm hay sao?"
Phù phù! Phù phù!
Mọi người Tiêu gia, lập tức nhịn không được quỳ ở trên mặt đất, hướng về phía Diệp Trần bắt đầu quỳ bái.
"Thần tiên hiển linh!"
Diệp Trần vẫn một bộ mặt bình thản như cũ, tiếp tục điều động nguyên khí sinh mệnh trong cơ thể vì Tiêu Thiên Tá nối lại cánh tay bị đứt cho Tiêu Thiên Tá.
Cho dù đối với hắn mà nói, để tay cụt mọc lại cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cũng may cánh tay của Tiêu Thiên Tá vừa mới bị đứt, tế bào còn không có hoàn toàn khép lại, bằng không mà nói, độ khó sẽ rất lớn!
Mất tới gần nửa giờ, trên người Tiêu Thiên Tá rốt cuộc một lần nữa sinh ra một cái cánh tay mới tinh, tuy nhiên làn da lại như là da của trẻ sơ sinh, nhìn qua rất yếu ớt.
Nhưng mặc dù là như thế cũng đủ làm cho Tiêu Tiên Tá mừng rỡ như điên, lập tức quỳ trên mặt đất mừng chảy nước mắt nói:
"Đa tạ Diệp tiên sinh! Không, là Diệp thần tiên! Đa tạ Diệp thần tiên!"
Diệp Trần tiện tay vung lên, trực tiếp nâng Tiêu Thiên Tá từ dưới đất đứng lên, thản nhiên nói:
"Cánh tay mới này của ông còn rất yếu ớt, cần phải điều dưỡng cẩn thận hai ba năm mới có thể khôi phục như lúc ban đầu!"
"Còn về 10 tỷ kia, ông trực tiếp giao cho Tiêu Nhược Hi là được rồi!"
Nói tới đây, Diệp Trần dừng lại một chút, nhìn về phía Tiêu Nhược Hi, "Mấy ngày nay ta đều chờ ở khách sạn, sau khi cô xử lý tốt chuyện trong nhà xong thì tới tìm tôi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần cũng không cần biết Tiêu Nhược Hi có đáp ứng hay không, thân thể trực tiếp nhoáng một cái, người đã sớm biến mất ở trong sân không còn tăm tích đâu nữa.
Một lát về sau.
Bành!
Đạo cấm chế xung quanh Tiêu gia kia đã hoàn toàn bị loại bỏ, ở xung quanh phía xa xa có tiếng ô tô truyền tới, tất cả khôi phục lại như lúc ban đầu.
Diệp Trần vừa đi, toàn bộ đại viên của Tiêu gia lập tức hoàn toàn bùng nổ, một đám người thi nhau xông lên trước đối với Tiêu Nhược Hi hỏi lung tung này nọ, "Nhược Hi, cháu thành thật nói cho chú ba biết, vị Diệp thần tiên này có phải là bạn trai của cháu không?"
"Nhược Hi, ánh mắt của em thật là tốt!"
"Nha đầu, lần này cháu có thể tính là trèo lên cành cây cao a! Sau này Tiêu gia chúng ta có núi dựa cường đại như thế, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, không! Phóng tầm mắt toàn thế giới, còn có ai dám trêu chọc chúng ta!"
"Đúng đó! Nhược Hi, cháu cần phải nắm chắc cơ hội này thật tốt!"
...
Mọi người ngươi một câu ta một lời, Tiêu Nhược Hi muốn giải thích cũng không giải thích được, chỉ có im lặng tự nhủ trong lòng:
"Hắn là bạn trai thật sự của ta thì tốt! Đáng tiếc không phải..."
Thật ra thì tới bây giờ, Tiêu Nhược Hi cũng còn không có hiểu rõ, Diệp Trần một mực giữ cô ta ở bên người đến cùng là có mục đích gì?
"Thật chẳng lẽ như hắn nói, trong đầu của ta có linh hồn của một người khác?"
Không tự chủ được, Tiêu Nhược Hi nghĩ tới chuyện trước đó, Diệp Trần đã từng nói qua với cô.
Trước đó, Tiêu Nhược Hi tự nhiên cảm thấy lời hắn nói là bậy bạ, thế nhưng sau khi trải qua nhiều truyện như thế, từ trên người đàn ông này, sau khi biết được quá nhiều năng lực khó có thể tin, Tiêu Nhược Hi đã bắt đầu có chút dao động.
...
Lại nói sau khi trở về khách sạn, Diệp Trần trực tiếp bố trí một tầng cấm chế ở xung quanh, rồi mới vỗ lên Càn Khôn Trạc, lấy Hoàng Bì Hồ Lô của Nam Dã Trần Bát ra ngoài, rồi lại lấy ra toàn bộ đồ vật trong hồ lô, kiểm tra từng cái một.
P/S: Ta thích nào......có đạo hữu nào đọc hứng trí thích thú không ủng hộ TLT cho vui phát:D Chương thứ 4. Lại thức trưa, tối ngủ muộn, không biết cứ thế này có sống lâu để mà dịch truyện được ko:v
Hay ạ, ủng hộ