Diệp Trần cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp một phát nắm lấy cổ áo của Lữ Quốc Thắng sau đó giống như diều hâu vồ lấy con gà con, xách ra tới cửa, thuận tay ném ra ngoài.
"Ngươi ngươi...ngươi lẽ nào lại như vậy! Bảo vệ! Bảo vệ!"
Lữ Quốc Thắng bị Diệp Trần ném ra ngoài giống như ném rác, lập tức tức giận suýt chút nữa thì thổ huyết, sau đó lớn tiếng la lên.
Hắn thân là bác sĩ thần kinh cấp cao nhất tại Hoa Hạ, vô luận ở đâu đều được mọi người vờn quanh, đối xử như đối xử với tổ tông, chưa từng bị người đối đãi ác liệt tới như vậy a?
"Ầm!"
Diệp Trần cũng mặc xác hắn, sau khi trực tiếp ném hắn ra bên ngoài, sau đó ngay lập tức đóng cửa lại thuận tiện khóa trái cửa lại, lúc này mới một lần nữa quay trở lại trước giường bệnh.
"Tiểu Trần, thật xin lỗi, là chị không chiếu cố tốt Tiêu Nhược Hi..."
Tô Mạn một mặt hổ thẹn nói.
Tuy rằng cô ta vẫn luôn không hiểu rõ, quan hệ giữa Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi là gì, tuy nhiên cô ta lại có thể cảm nhận được, Diệp Trần rất coi trọng đối với Tiêu Nhược Hi!
Diệp Trần mỉm cười, "Chị Mạn, chị suy nghĩ nhiều rồi a, việc này không liên quan gì tới chị! Hơn nữa cô ta chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi, em lúc nào cũng có thể làm cho cô ta tỉnh lại!"
Nói xong, Diệp Trần đưa bàn tay, chậm rãi đặt ở trên đầu Tiêu Nhược Hi, bắt đầu vận dụng thần niệm, cẩn thận cảm ứng...
Trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, bởi vì những ngày gần đây, cô ta vẫn luôn đúng hạn sử dụng Dưỡng Hồn đan, lực lượng thần hồn trong thức hải đã đạt tới một cái mức độ kinh người.
Mà tàn hồn của Hi Nguyệt dưới sự tẩm bổ của lực lượng thần hồn kia cũng đã ngưng tụ thành hình một lần nữa!
Chỉ thấy, trong vị trí thức hải, ngoại trừ ý thức của Tiêu Nhược Hi ra, trong cơ thể còn hiện ra một đạo bóng mờ hình một cô gái hoàn mỹ tới cực điểm!
"Hi Nguyệt, nàng cuối cùng cũng thức tỉnh rồi nha... "
Nhìn thấy dung nham hoàn mỹ đến cực điểm, Diệp Trần lập tức kích động khó mà tự kiềm chế!
Đạo thần niệm kia bất kể như thế nào cũng không trả lời, gắt gao nhìn chăm chú lên tàn hồn của Hi Nguyệt, qua lúc lâu sau mới bỗng nhiên nhớ tới, "Suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng! Hi Nguyệt, để ta tới giúp nàng một tay, để cho nàng hoàn toàn tỉnh lại!"
Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần có ý định sử dụng lực lượng thần hồn của mình đánh thức tàn hồn của Hi Nguyệt tỉnh lại.
"Ầm!"
Cửa phòng bệnh hồi sức bỗng nhiên bị người phá tán, sau đó một đám bảo vệ lao vào.
Diệp Trần đành phải tạm thời thu hồi thần niệm xoay đầu lại.
"Chính là tiểu tử này! Chẳng những ảnh hưởng tới quá trình ta chữa bệnh, còn động tay động chân với ta, mấy người các ngươi nhanh bắt hắn ném ra bên ngoài cho ta!"
Sau khi Lữ Quốc Thắng xông tới, chỉ vào Diệp Trần lớn tiếng la lên.
Nhiều bảo vệ lúc này đang muốn lao về phía Diệp Trần.
Không đợi Diệp Trần xuất thủ, Tô Mạn một cái ngăn ở trước mặt mọi người, đôi mắt đẹp trừng một cái, "Các ngươi định làm cía gì? Biết hắn là ai không?"
Tô Mạn sớm đã bước vào ngưỡng cửa tu chân, tuy rằng tu vi vẫn luốn tiến bộ chậm chạp, bây giờ cũng đã là cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, tương đương với võ giả nội kình.
Một khi phóng xuất khí thế ra cũng không phải những tên bảo vệ bình thường trước mắt này có khả năng chống lại.
Oanh!
Trong nội tâm nhiều tên bảo vệ không thể không dâng lên một cỗ cảm giác áp bách cường đại, lập tức cả kinh liên tục lùi lại, một số tên nhát gan thậm chí còn bị dọa đến nằm xụi lơ trên mặt đất.
Ngay cả Lữ Quốc Thắng ở đằng sau cũng sợ mất mật không thôi, đồng thời lại rất là tò mò, cô gái này trước đó còn người vật vô hại, làm sao mà đột nhiên lại có khí thế cường đại tới như thế!
Khó trách cấp trên nhiều lần khuyên bảo hắn, cô gái này ngàn vạn lần không thể trêu chọc.
"Tô tiểu thư, tôi thế nhưng là vì suy nghĩ an toàn cho người bạn này của cô, cô lại tùy ý để tiểu tử này làm ẩu, đến lúc đó nếu như có vấn đề gì thật sự xảy ra, bệnh viện chúng ta cũng không chịu trách nhiệm!"
Lữ Quốc Thắng thấy Tô Mạn giống như biến thành người khác, giống như một con sư tử cái lúc nào cũng có thể nổi giận, lập tức cũng không dám lại có hành động thiếu suy nghĩ, tuy nhiên ngược lại đẩy sạch sành sanh trách nhiệm của mình đi.
Tô Mạn lập tức nhíu mày lại, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần ở sau lưng, sau đó cười nhạt một tiếng, "Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi! Ta sẽ làm cho cô ta tỉnh lại!"
Đối với Diệp Trần, Tô Mạn tự nhiên là tin tưởng trăm phần trăm, quay đầu trừng mắt liếc mấy người Lữ Quốc Thắng, "Không nghe thấy sao? Còn không dám nhanh đi ra ngoài!"
Mọi người đang ở dưới uy áp của Tô Mạn, nào dám nói thêm gì nữa, lập tức ngoan ngoãn thối lui ra khỏi phòng bệnh, duy chỉ có Lữ Quốc Thắng một mặt vẻ không cam lòng, nhỏ giọng thầm thì nói:
"Thật sự là nói khoác mà không biết ngượng! Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi cứu tỉnh người ta như thế nào!"
...
Đợi sau khi tất cả mọi người ra ngoài thì Diệp Trần lại đưa bàn tay đặt ở trên đầu Tiêu Nhược Hi một lần nữa.
Oanh!
Một cỗ lực lượng thần hồn tinh thuần đã chậm rãi bay vào trong thức hải của cô ta.
"Tỉnh lại!"
Sau khi Diệp Trần quát khẽ một tiếng, tàn hồn Hi Nguyệt khẽ run lên!
Sau một lúc lâu, đối với Diệp Trần mà nói lại dài dằng dặc giống như cả là một thế kỷ!
Ong ong ~
Thân thể mềm mại của Tiêu Nhược Hi khẽ run lên, sau đó hai con ngươi chậm rãi mở ra...
Nhưng là nếu như người quen thuộc đối với Tiêu Nhược Hi thì có lẽ có thể phát hiện ra được ánh mắt và khí chất của Tiêu Nhược Hi lúc này cùng lúc bình thường quả thực giống như hai người khác nhau!
Đó là một loại ánh sáng tỏa sáng qua sự khôn ngoan, nhưng nó ấm áp như ánh sáng mặt trời, khiến cho người ta không kìm lòng được mà rơi vào trong ánh mắt mỹ diệu đó.
"Diệp Trần, là thật sao? Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"
Sau khi "Tiêu Nhược Hi" mở ra hai con ngươi, nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, trong ánh mắt hiện ra vẻ vô cùng vui sường, còn mang theo vẻ hoài nghi.
Hơn nữa, cô ta vừa mở miệng ra, ngôn ngữ mà cô ta sử dụng lại rõ ràng là ngôn ngữ thông dụng của Tu Chân giới để nói!
Rất rõ ràng, lúc này chiếm cứ bộ thân thể này, không phải là Tiêu Nhược Hi, mà là tàn hồn của Hi Nguyệt tiên tử đã thức tỉnh!
Oanh!
Diệp Trần nghe được lời nói quen thuộc này thì lập tức toàn thân run rẩy một trận, cả người giống như bị điện giật.
Sau khi sững sờ một lát, một tay bắt lấy "Tiêu Nhược Hi", ôm vào trong ngực của mình thật chặt, giống như sợ cô ta chạy đi mất, "Hi Nguyệt! Hi Nguyệt! Hi Nguyệt!..."
Vào lúc này, Diệp Trần chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, rõ ràng có rất nhiều thứ muốn nói với người ấy, nhưng lại giống như không biết phải nói cái gì, vậy mà một chữ cũng không nhớ ra nổi, chỉ có không ngừng nói ra tên Hi Nguyệt, giống như là mê muội.
Cứ như vậy, thời gian vào thời khắc này giống như ngừng lại.
Trọn vẹn qua một lúc lâu, "Tiêu Nhược Hi" không nhịn được mở miệng nói:
"Diệp Trần, đây là nơi nào? Chúng ta tại sao lại ở chỗ này? Ta nhớ được chúng ta trước đó không phải đang bị Bát đại tiên môn vây công sao? Chúng ta làm sao trốn được? Ta làm sao không nhớ nổi một chút nào....ô!"
"Tiêu Nhược Hi" có rất nhiều nghi hoặc, muốn hỏi cho rõ, không nghĩ tới, nàng còn chưa kịp nói cho hết lời thì đột nhiên trên môi truyền đến một cảm giác ấm áp, miệng đã bị thứ gì đó chặn lại.
Cái hôn này, ước chừng qua một lúc lâu, Diệp Trần mới lưu luyến không rời dịch chuyển khỏi, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ giọng cười nói:
"Được rồi Hi Nguyệt, chúng ta trước tiên không cần quản những thứ cảm xúc ngổn ngang này, trước hết để cho ta thật tốt ôm nàng một cái, ta thật nhớ nàng tới muốn chết a!"
Gương mặt của "Tiêu Nhược Hi" lập tức ửng đỏ, trợn mắt nhìn Diệp Trần, nói:
"Ta bây giờ còn giống như đang chiếm dụng lấy thân thể của người khác, huynh không cảm thấy xấu hổ sao?"
Diệp Trần cười hắc hắc, "Không nghĩ được nhiều như vậy! Ai bảo ta quá nhớ nàng nha!"
Nói xong, Diệp Trần không nói thêm gì nữa, lần nữa hướng đôi môi kiều diễm kia hung hăng hôn xuống...
P/S: Chương 1 Ta thích nào....
Hay ạ, ủng hộ