TRỌNG SINH VỀ BÊN TỔNG TÀI CỦA TÔI


Anh đưa ánh mắt nhìn về phía cô, miệng mấp máy mấy chữ.
Cô có thể hiểu được.
Anh nói ‘Anh yêu em.’
Máu từ bụng chảy ra, thấm ướt chiếc áo sơ mi đã cũ mèm và lấm bẩn của anh.
Có vẻ cơn đau kéo đến, cô thấy được anh đang nhíu chặt mày.
Nhưng điều làm cô thấy nhói đau hơn chính là anh vẫn cười.

Anh vẫn khoá chặt ánh mắt lên người cô.
Sau đó đôi mi anh khép chặt lại.

Ngã gục xuống nền đất cứng ngắc.
Anh bỏ cô rồi…
“Khốn khiếp! Dám bắn lén tao hả? Mang nó đi, vứt xác nó xuống vực cho đám sói hoang ăn.”
Hắn lấy từ tay tên đàn em đoạn băng cầm máu ấn vào vết thương nơi cánh tay.

Ánh mắt hận thù nhìn anh đang dần gục xuống nhưng vẫn không thiếu phần hả hê.
Cuối cùng hắn ta cũng trừ khử được mối mầm họa.
Cô giãy giụa vùng vẫy khỏi chiếc dây thừng cột ở tay.

Cọ xát mạnh tới nỗi tay cô ứa máu, hằn sâu vết dây thừng trên cổ tay.
Máu ở cổ tay như muốn trào ra, cô gồng tay mình tới nổi rõ cả những đường gân.

Móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, dù những nỗi đau đớn ấy lớn thế nào cũng không bằng cảnh anh chết trước mặt cô.
Cô không thể làm gì cả.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh vì cô làm biết bao nhiêu là việc rồi đến chết cũng là do cô.
Đau đớn, chết lặng, hối hận, tuyệt vọng.


Đó là những cảm xúc đang vây quanh lấy cô.
“Em thấy chưa? Người ta vì em mà cũng chết luôn rồi.”
“Đấy là cái giá mà mày dám chống đối với tao.

Từ bỏ làm đồ chơi cho tao, mày có quyền lựa chọn sao?”
Hắn đưa bàn tay dính máu của mình lên giật lấy tóc cô kéo ngược ra sau.

Nhìn khuôn mặt cô đau đớn vặn vẹo mà hắn thỏa mãn không thôi.
Tất cả những kẻ chống đối hắn chỉ có một kết cuộc.
Đó là sống không bằng chết.
“Đồ khốn, mày làm nhiều chuyện ác chết cũng sẽ không được tử tế.”
Hắn lấy tấm vải được nhét vào miệng cô từ lâu đến giờ.

Như kinh tởm nước bọt của cô dính vào hắn ghét bỏ ném nó đi xa rồi lau lau tay vào áo cô.
Nhưng áo cô cũng chả khá hơn là mấy hắn lại cho người mang khăn giấy ướt tới lâu rồi còn sịt đồ khử khuẩn.
Muốn có bao nhiêu kì thị, ghét bỏ liền có bấy nhiêu.
“Không… Mộ Hàn, các người đưa anh ấy đi đâu vậy hả?”
Cô điên loạn, hoảng sợ khi nhìn bọn chúng mặt mày lạnh tanh bắt đầu thu dọn và mang anh đi.
Có vẻ đã rất quen thuộc với việc đã xảy ra.

Bọn chúng phân công làm việc, không một ai hoảng sợ hay mắc sai lầm.
“Còn đi đâu được nữa?”
“Đừng… anh ấy đã mất rồi mà? Làm ơn để anh ấy yên đi.”
“Đừng nghĩ tới nó.

Em nên nghĩ tới em trước.

Chúng ta từng chơi trò thử thách trong rừng chưa? Không phải em thích nơi này lắm sao?”
“…”
Cứ như vậy cô bị hắn trói vào một cái cây gần đó.

Nơi đây sát bên chỗ Mộ Hàn vừa bị bắn, cô có thể thấy được máu của anh còn vươn vấn sót lại.

Chờ đợi mấy tiếng qua đi đến hơn nửa đêm.

Khi cô đã suy nghĩ hết được những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình.

Những sự kiện, những sai lầm trong suốt 5 năm qua.
Chỉ vì chọn lựa sai, ngu ngốc bị người ta quay như một con rối.
Hạ quyết tâm, cô muốn đi theo anh.
Không sớm thì muộn rồi cô cũng sẽ chết.
Chi bằng sớm một chút cho thanh thản?
“Thì ra chị vẫn ở đây.”
Băng Na tiến từng bước lại gần phía cô.

Cô ta đứng trước mặt cô đỡ bụng bầu chống nạnh ra oai.

“Không muốn tâm sự một chút với em sao?”
Mặc kệ cô ta nói cô vẫn giữ im lặng.
“Vậy chuyện liên quan tới Mộ Hàn? Hay người mẹ đã mất của chị?”
“Ý cô là sao?”
Nói đến đây cô mới giật mình đáp lời.

Phải chăng còn ẩn khúc nào mà cô chưa biết?
“Biết ngay chị có hứng thú mà.”
“Chị biết tại sao anh ta lại bị bắt không? Đáng lẽ là thoát rồi nhưng vì lo cho chị.

Haha… cầm súng trong tay nhưng bị lừa rằng chị đang bị lũ côn đồ chuẩn bị ‘chơi’ nếu muốn cứu thì nghe lời.”
“Bây giờ đến xương chắc cũng chả còn.

Vỹ Trác rất hận anh ta, đã chia nhỏ thân xác ra rồi vứt xuống vực rồi.”
Anh thật ngốc, đời này cô còn gì? Là một cô gái từng có chồng, lại không có khả năng sinh con và đang bị truy lùng.

Không có gì cả, cuộc đời này cô xác thực bị hủy bỏ.
Nhưng anh thì khác, anh có tài.

Chỉ cần đi nơi khác bắt tay làm ăn đàng hoàng.

Xây dựng lại một chút cơ ngơi cho mình và kiếm một gia đình tử tế là điều dễ hiểu.
Tại sao? Tại sao chứ?
Em có đáng không?
“Chị nhớ người mẹ mất vì bệnh không?”
Mẹ của cô ư? Bà đã mất khi cô chỉ mới 10 tuổi.

Khi ấy còn nhỏ cô chỉ nghe người ta nói mẹ bị bệnh nặng rồi qua đời.

Còn thực hư ra sao thật sự cô cũng không biết.
“Chính mẹ tôi đã ra tay với mẹ chị.

Bà ta đã cướp lấy người yêu của mẹ tôi.


Tại sao mẹ tôi khi ấy chỉ là tình nhân, còn mẹ chị lại cao cao tại thượng?”
“Bây giờ thì tốt rồi.

Mẹ tôi đã lên chính thất, tôi đã cướp được chồng của chị và tước mất cơ hội làm mẹ của chị.”
“Cuộc đua này chị và mẹ chị là kẻ thua cuộc.”
“Không… không đâu mẹ ơi… Mộ Hàn…”
Chết lặng tại chỗ.

Cô sốc tới nỗi nói không thành lời.

Những bi ai, đau khổ bao trùm lấy cô.
Đạt được điều mình mong muốn cô ta nhanh chóng rời đi.

Băng Na khinh thường và ghét bỏ nơi này.

Chỗ này thật dơ bẩn và đáng sợ.
Nếu không vì muốn đến chọc tức con ả kia cô ta nhất định sẽ không mò lại tới đây.
Tiếng cười của cô vang vọng một cỗ núi rừng.

Nghe thê lương và rùng rợn biết bao nhiêu.
Không cam lòng…
Cô chết cũng không cam lòng.
Ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Có phải đã quá tàn nhẫn rồi không?
Nơi núi rừng hoang vu, một ngày nào đó người ta phát hiện ra xác một người phụ nữ.
Cô ta chết cũng không nhắm mắt….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi