TRỌNG SINH VỀ THỜI NIÊN THIẾU


Đã qua một tuần hòa nhập việc học và những người bạn mới, mọi thứ cậu tạm chấp nhận được nhưng hai chỗ làm trước đó vì cậu khi tỉnh lại chưa kịp hồi phục nên đã tuyển người khác thay thế cậu.

An Thiên ngồi nghĩ trước cửa phòng, gió thổi mái tóc đen huyền chẻ mái của cậu bay bay, kết hợp với đôi mắt tinh xảo của cậu thật sự rất động lòng người, cuối cùng cậu cũng có những người bạn đầu tiên khi trở lại quá khứ đau thương này nhưng tiền bạc lại một lần nữa chi phối cậu, Minh Nhật thấy cậu ngồi đó thẩn thờ cũng ra ngồi chung với cậu.

"Cậu giận gì gia đình hả, nhìn cậu là biết không phải người không có tiền rồi.

" An Thiên chỉ nói mà không nhìn Minh Nhật
"Nhà tớ muốn tớ đi du học theo các anh, nhưng tớ chỉ muốn học trong nước, trường trong nước mình cũng đâu phải quá tệ đâu phải không? Tớ giải thích thuyết phục còn dọa bỏ nhà ra đi mà họ lại nhẫn tâm khóa thẻ của tớ, nên tớ phải tiết kiệm mà thuê phòng giá rẽ gần trường.

" Minh Nhật vừa kể mắt vừa ngấn lệ trong thật giả trân.

An Thiên cũng cảm thấy Minh Nhật giống mấy cậu công tử trong truyện, cứ thích chống lại gia đình rồi bỏ nhà ra đi xong bị cắt hết tiền sinh hoạt mà vẫn quật cường vươn lên, cậu đang bị mấy bộ truyện gia tộc làm rối loạn rồi, với cậu mà nói để đến được Đọc Học cũng là mơ ước của cậu rồi còn du học chắc cả đời này cậu chẳng dám mong tới.

"Nhà cậu tàn nhẫn vậy sao?"

"Cũng không đến mức đó, Cha Mẹ tớ rất thương tớ, chỉ mong tớ nên người, phát triển theo sở thích của tớ mà chẳng phải mang áp lực gì, nhưng Ông nội của tớ thì không nghĩ vậy, ông muốn tớ du học, theo các anh học tập để về quản lý gia sản, cậu nói xem tớ chỉ gần mười bảy tuổi còn bao ước mơ hoài bảo tớ không muốn tuổi xuân tớ trôi qua vội vã trong đóng kiến thức gập khuôn đó.

" Minh Nhật càng nói càng bi ai.

An Thiên cũng không cầm được mà cảm thán, đổi lại là cậu thì đừng nói du học, bảo cậu học thạc sĩ, tiến sĩ rồi giáo sư cậu cũng cố mà mài dũa nói chi mà hao mòn tuổi xuân, nhưng biết sao được "Ở trong chăn mới biết chăn có rận.

" người từ nhỏ đã ăn bát vàng được giáo dục đủ thứ thì khi lớn lên phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề mà phát triển gia tộc chính là một trong những nhiệm vụ tiên quyết đó.

Hai người tâm sự với nhau mới biết Mẹ của Minh Nhật đã đề xuất ý kiến chuyển trường và tìm nơi gần trường để chú tâm học tập, mà không bị ông phát hiện và dồn ép cậu phải du học, hai người cùng kể cho nhau một số chuyện mà bản thân đã trải qua và dự định sắp đến.

An Thiên cũng dò hỏi về gia tộc Tề Nam thì qua lời Minh Nhật hiện tại Tề Nam đã du học ở Thuỵ Sĩ đến hai năm sau mới về, lại trùng hợp vào năm cậu học mười hai, qua lời kể của Tề Nam lúc đó anh về thăm trường cũ có phát học bổng cho năm học sinh ưu tú và An Thiên là một trong số đó, sở dĩ hắn nhớ cậu cũng chính bởi lúc nhận bằng cậu bước lên nhận đã đạp lên đôi giàu ba ngàn đô của hắn, dù rất tức giận nhưng vì đang ở trước mọi người nên hắn ngậm đắng tươi cười phát phần thưởng cho cậu, hắn kể lại với nổi ấm ức và mang đôi giày đó ra cho cậu xem bảo cậu đây chính là vết tích cậu tiêu diệt đôi giày ba ngàn đô của hắn.

"Tớ có việc làm này nhưng không biết cậu có chịu không, rất nhiều người đã làm nhưng nhà chú Tư của tớ vẫn không hài lòng nhưng cậu cũng có thể thử.


"
"Dù có chuyện khó khăn thế nào chỉ cần có tiền, tớ sẽ cố gắng hết sức đem đến trải nghiệm tốt nhất đến với khách hàng.

", An Thiên nghe có việc làm còn từ gốc nhà giàu giới thiệu thì thật sự có lên núi cao xuống biển lửa cậu cũng đi vì tiền thưởng khi họ vui có thể gấp mấy trăm lần lương cậu phải bươn trải ở ngoài.

Minh Nhật là chàng trai dễ tin người, khi cậu ở cùng An Thiên phát hiện ngoại trừ việc tiết kiệm chi tiêu quá mức thì An Thiên rất tốt bụng, nhiệt tình chỉ dạy cậu, chuyện học của cậu cũng nhờ An Thiên dạy kèm mà tiến thêm một chút, nếu được đầu tư đầy đủ Minh Nhật tin chắc An Thiên sẽ là một nhân tài, năng lực học tập và ghi nhớ bài của cậu ấy rất tốt, một bài toán cậu ấy có thể liệt kê các bước giải trong vòng hai phút thì thuộc dạng học thần rồi, Minh Nhật thầm cảm ơn ông Nội, không nhờ ông bức ép chắc gì cậu đã có thêm một người bạn tốt như vậy, An Thiên như một người vợ tào khang, giỏi việc nước đảm việc nhà trong truyền thuyết mà, trên môi cậu ấy luôn mỉm cười, mong về một tương lai tươi sáng chứ như trước đây cậu ấy bỏ lỡ nhiều thứ lắm nên bây giờ phải làm lại vậy.

"Chuyện là anh họ tớ tên Đỗ Minh, ảnh bị chướng ngại tâm lý từ năm mười lăm tuổi đến giờ đã hai mươi lăm tuổi rồi, Thím của tớ mà phải gọi là thím cũ đã bỏ lại anh ấy mà theo người đàn ông khác, cùng lúc đó Chú mình cũng cưới thêm người vợ sau và người vợ đó đã có thai, chỉ trong một tuần anh ấy chịu hai cú sốc lớn nên dần lãnh đạm, mình nhớ lúc Mẹ anh ấy bỏ đi anh ấy đuổi theo ôm chặt lấy thím ấy nhưng thím ấy vẫn dứt khoát lên xe người đàn ông khác, cậu không tưởng tưởng một đứa trẻ đang tuổi thành niên chạy dưới mưa theo chiếc xe rồi bất tỉnh đâu, Cha tớ chạy ra bế anh ấy vào thì ảnh đã xỉu rồi, sau khi tỉnh lại thì bỏ ăn bỏ buống, cùng lúc đó Chú mình lại dẫn một người đàn bà về với cái bụng không thể nhỏ hơn, từ đó ảnh thu hẹp thế giới của ảnh lại, chẳng nói chuyện chẳng ra đường, chỉ một mình với câu đàn Piano của Bà tặng ảnh năm ảnh mười tuổi.

" Minh Nhật nói xong thì thở dài.

"Quá bi thương rồi, người anh họ này của cậu quá thảm.

" An Nhiên không khỏi cảm thán, cậu từ nhỏ đã thất lạc Ba Mẹ có thể cậu không hiểu tình thân thiên liên thế nào nhưng cậu biết so với thiếu thốn tiền bạc như cậu thì thiếu thốn tình thân và bị người thân làm tổn thương thì đau đớn vô cùng, nếu là cậu chắc nhảy lầu cho xong chuyện, quá đáng thương rồi.


"Mấy tháng trước ảnh bị té ở nhà vệ sinh phải nhập viện chỉnh hình chân nữa, nghe đâu va đập mạnh lắm, tớ chỉ nghe nói là lúc tẻ ảnh đang cầm ly nước thuỷ tinh nên bị thương khắp người nữa.

"
"Nói đi, cậu muốn tớ ứng tuyển làm bảo mẫu chăm sóc anh ta phải không.

", An Thiên nhìn thấu hồng trần nhìn cái e thẹn gật đầu của Minh Nhật.

"Nhưng tớ phải đi học mà, cậu còn việc nào thời gian linh hoạt hơn không?" An Thiên tính toán nói, dù sắp đến nghỉ hè cậu ở lại thì cũng chỉ làm được hai tháng rưỡi thôi.

"Cậu yên tâm, ở nhà Chú của tớ có người giúp việc cả rồi, đang cần tuyển một người bạn chăm sóc riêng anh ấy, dọn dẹp phòng của anh ấy vì anh ấy không thích nhiều người đụng chạm vào đồ của mình, soạn giấy vẽ và bút vẽ cho anh ấy, mỗi tuần mang thư đến bưu cục gửi cho Mẹ anh ấy dù chẳng có lời hồi đáp, đáp ứng nhu cầu căn dặn của anh ấy thôi dù ảnh chẳng nói được mấy câu, có rất nhiều người đến rồi đi bởi sự lạnh lùng và con mắt lạnh sóng lưng của anh ấy, trước đó ảnh rất hoạt bát nhưng hiện tại không ai làm hài lòng anh ấy, cậu như một người bạn tan học đến chăm sóc, làm vài việc cho anh ấy, chăm sóc vườn hoa riêng của anh ấy, kế chuyện thế giới bên ngoài cho anh ấy, việc nhẹ lương cao nha, một tháng cậu cũng kiếm được năm triệu cơ đấy, chưa kể nghỉ hè fulltime còn có thể tăng thêm hai ba triệu nữa, hấp dẫn lắm đúng không?"
"Là đã việc nhẹ chưa, tớ chưa có kinh nghiệm chăm sóc người bị tự kỉ đâu.

.

nhưng tớ sẽ thử.


" thực tế mà nói mức lương năm triệu thật sự rất lớn với cậu, chẳng phải cậu chưa tìm được việc mới sao, chẳng phải cậu đang gom góp tiền phòng thân trước năm học lớp mười hai sao, đây chính là cơ hội.

"Vậy nhé, tớ nói với Cha Mẹ tớ đây, nhớ làm cho tớ tự hào nha, cậu giờ là mặt mũi của tớ đó.

", Minh Nhật vui vẻ chạy vào lấy điện thoại, thông báo tin tốt cho Cha câu, người Cha này của cậu cũng rất thương đứa cháu bị trầm cảm này.

Một tuần sau, cậu có mặt tại Dinh thự Đỗ Gia, cậu được bảo mẫu dẫn đến khu ở riêng biệt của tiểu chủ nhân ngôi nhà này.

"Bạn học An Thiên, đây là chủ nhân nơi này, thiếu gia Đỗ Minh.

"
"Chào anh, em là An Thiên, người làm mới của anh.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi