Edit: Dĩm Dĩm
◇♥◇
Khi ở tinh cầu xa xôi, Dung nhị thiếu cơ bản áp dụng chính sách nuôi thả với Dung An, cũng không lo lắng Dung An giữa trưa có ăn cơm hay không, ăn có ngon hay không. Hiện giờ, Dung An chỉ cảm thấy sinh hoạt hiện tại khá tốt, hôm nào có thể đi ra ngoài vả mặt.
╭(╯^╰)╮, trước kia bởi vì thực lực bản thân quá yếu, bị các thú nhân bạch bạch bạch vả mặt, hiện tại đến đến phiên mình huyễn khốc.
Sau khi Dung An xuyên qua vẫn luôn có một giấc mộng, đó là nhanh chóng thăng cấp, bước lên nhân sinh cao phong, nghênh thú bạch phú mỹ, ách, cái cuối cùng tạm thời không tính, md, nhưng cuối cùng thì một cái cũng không hoàn thành được. Mình không bị người khác cưới đã là không tồi rồi, nào dám nghĩ đến việc cưới người khác nữa. Cậu dám dùng mao của cậu cam đoan, đại đế nhất định không cho phép cậu với người khác ở bên nhau, không chừng đại đế còn trưng ra vẻ mặt phẫn nộ chỉ trích cậu, một giây sau sẽ bị đại đế tiêu diệt luôn.
Ở trong việc tự hỏi ăn xong cơm trưa, Dung An thấy Dung Duệ cùng Mặc Sĩ Phong còn ngồi ở bên cạnh, bưng lên ly nước trên bàn uống một ngụm, hít sâu một hơi, “Đã đến giờ ngủ trưa.”
Tha thứ cho cậu không có cách nào nói ra lời khí phách, nói không nên lời ‘các anh nên lăn’, Duệ ca có tiền, đại đế vừa có tiền vừa có quyền, hai người này đều không thể đắc tội.
“Ngoan, thật là một hài tử tốt.” Dung Duệ thân thủ xoa xoa đầu Dung An, “Đúng hạn nghỉ ngơi, như vậy mới có thể nhanh lớn lên.”
Mặc Sĩ Phong thế nào lại không biết Dung Duệ trộm đâm mình, hắn không thèm để ý, tiểu vương hậu còn nhỏ như vậy, xác thật phải đúng hạn ngủ trưa, nhanh lớn lên. Mặc Sĩ Phong còn cực kỳ săn sóc mà đưa Dung An lên lầu, khi hắn đưa Dung An tới cửa phòng ngủ, cậu liền nhanh chân đi vào phòng, sau đó ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại.
Đối mặt với cửa phòng đóng chặt, Mặc Sĩ Phong nghĩ mình dùng lòng thành mở cửa ra có được không, bất quá tiểu vương hậu hẳn là thẹn thùng, vẫn nên về hoàng cung trước. Mà Dung Duệ vào lúc Dung An lên lầu, cũng đã rời đi.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Dung An không ngủ trưa, mà nằm ở khoang lên mạng. Trước kia tuy rằng biết linh quả có thể giúp thú nhân tinh luyện năng lượng, nhưng trái cây phụ thân cho cậu đều là cấp thấp, để trong không gian, ngay từ đầu cậu cũng không biết những cái đó là linh quả. Hiện giờ nếu đã biết có Kỳ Lân có không gian, kia cậu cũng không cần lo lắng bị người khác đem đi giải phẫu.
Thứ đầu tiên Dung An muốn tra là những chủng loại linh quả, phân cấp, trước kia không thèm để ý, hiện tại cần thiết phải chú trọng.
Mang mặt nạ hệ thống lên, Dung An không cần lo lắng bị người phát hiện, cũng có thể lớn mật đi học tập, không sợ bị người khác cười nhạo, nhìn, người nọ lớn như vậy còn không biết mấy thứ thường thức này. Trên người mũi tên đã đủ nhiều rồi, Dung An không muốn lại bị cắm lên mấy mũi nữa.
Đi vào một cửa hàng, Dung An nhìn về phía linh quả được đặt ở bên trong hộp giữ tươi đặc thù, cầm lấy một quả linh quả ngửi ngửi. Vì sao những tên thú nhân kia chỉ cần ngửi một cái, là có thể ngửi ra đây có phải phải linh quả hay không, cấp bậc đại khái của nó, mà mình ngửi nửa ngày cũng chưa cảm giác, vẫn cảm thấy đây là trái cây bình thường. Lúc trước khi phụ thân cho mình linh quả cấp thấp, mình còn tưởng rằng cấp bậc quá thấp, khí vị quá nhạt, hiện tại, Dung An không thể không thừa nhận, cậu chính là không có khứu giác nhanh nhạy của mấy tên thú nhân đó.
“Đây là một quả hỏa linh quả cấp ba.” Hướng dẫn mua đi đến trước mặt Dung An, vừa thấy mặt hệ thống này, liền biết người trước mắt có thể là kim chủ. Những kẻ có tiền a, luôn có thói quen đặc thù, tỷ như không muốn để người thấy được khuôn mặt hắn, không muốn để người biết bọn họ đã tới nơi này, “Dị năng của ngài là thuộc tính gì? Chúng ta nơi này có đủ loại thuộc tính linh quả.”
Con mắt nào của bọn họ thấy đây là hoả linh quả? Dung An yên lặng mà cúi đầu, thấy ấn tự trên hộp, ai đến nói cho mình họ là xem chữ trên hộp, tuyệt đối không phải vừa nhìn là có thể nhận ra.
Hướng dẫn mua rõ ràng không biết Dung An phân không rõ thuộc tính linh quả, lại dẫn đường Dung An nhìn về phía linh quả bày biện ở một chỗ khác, “Nếu dị năng của ngài ở cấp bậc cao, tác dụng linh quả cấp ba đối với ngươi cơ bản không lớn, bên này là linh quả cấp 5, cấp 6, ngài xem xem.”
“Giá cả thế nào?” Trước mặc kệ cấp bậc, hiện tại quan trọng nhất là giá linh quả, giá cao, vậy trực tiếp quay đầu đi, giá thấp, vậy mua mấy cái, Dung An tỏ vẻ cậu là một người nghèo, tiền tiêu vặt người nhà cho cậu không phải hoa.
“Xem thuộc tính, một linh quả cấp 5 biết bơi vạn điểm thông dụng, lôi tính năm vạn điểm thông dụng.” Gướng dẫn mua nghi hoặc, vị khách nhân này trước kia không có mua qua linh quả đi.
“Vạn?” Ta dựa (‵o′)凸, xem ra về chút điểm thông dụng này của mình, cũng cũng chỉ đủ mua hai viên linh quả lôi tính cấp 5, Dung An tâm thật mệt, yên lặng mà chỉ hướng cấp 3 cách đó không xa, “Còn bên kia?”
“Những cái đó thật ra điểm khá tiện nghi, ba ngàn điểm thông dụng.” Vị khách nhân này có vẻ thực khiếp sợ, hướng dẫn mua tỏ vẻ đây đều là giá cả thị trường bình thường, “Nếu ngài mua ba viên linh quả trở lên, có thể giảm giá 10% cho ngài.”
Giảm giá 10% cũng vô dụng! Đi ra ngoài thì hoa cũng là tiền na, trước kia không cảm thấy có bao nhiêu quý, dù sao phụ thân có cho một chút, ngày thường không cảm thấy năng lượng có bao nhiêu không thuần túy, bởi vậy, cũng không muốn mua linh quả. Dung An rốt cuộc cảm nhận được thế giới vạn ác này phí tiền cỡ nào, thực lực của những cái tên thú nhân kia rõ ràng chính là dùng tiền tài chồng chất lên.
“Đó đều là nhân công nuôi trồng, tương đối dã ngoại, đã tiện nghi rất nhiều.” Hướng dẫn mua lại một lần nói, “Nếu ngài không mang đủ điểm thông dụng, trong tiệm chúng ta cho phép trả tiền phân kỳ ( aka trả góp) .”
Cái gì không có mang đủ, tài khoản cá nhân đều trói định cùng quang não được chứ, Dung An tâm đau quá, cả người đều hỗn độn trong gió, “Không, tôi không chỉ có không mang đủ tiền, cũng không có cách trả tiền phân kỳ.”
Sau đó, Dung An ở dưới ánh mắt khiếp sợ của hướng dẫn mua bình tĩnh rời khỏi cửa hàng này, linh quả gì đó thật sự rất quý, đem cậu bán đi cũng không mua được bao nhiêu. Lại chạy qua mấy cửa hàng, Dung An phát hiện giá cả linh quả chính là cao như vậy, nhân viên cửa hàng cũng sẽ nói với anh, không có tiền? Lăn!
Giá chính quy trong tiệm đều gần như nhau, vì thế Dung An liền nghĩ đến chợ đêm, lại mang cái mặt hệ thống chạy tới chợ đêm, cậu không thể không thừa nhận linh quả bên trong chợ đêm cũng không tiện nghi bao nhiêu. Tình hình chung, thú nhân ở dã ngoại hái được linh quả đều sẽ lưu trữ cho mình hoặc là người nhà, trừ phi những cái linh quả cấp bậc đã không còn phù hợp yêu cầu của họ, lúc này mới lấy ra bán.
Dung An cuối cùng vẫn không mua linh quả, nếu mua trên mạng, thì đồ vật rất nhanh sẽ được gửi về nhà. Nhưng người nhà nhất định sẽ cho rằng đầu cậu có vấn đề, không gian đã có linh quả, còn đi mua cái gì.
“Từ từ.” một vị lão giả đột nhiên ngăn Dung An lại.
Dung An yên lặng nhìn vị lão giả kia, vốn tưởng đối phương sẽ nói: Tiểu ca, cậu cốt cách thanh kỳ……
“Không có tiền thì không cần vào trong tiệm loạn xem!” Vị lão giả kia lời lẽ chính đáng nói, “Trong linh quả có linh khí, không thích hợp cho người lăn qua lộn lại cầm trong tay xem.”
Lại sau đó, vị lão giả kia phiêu nhiên mà đi.
Tâm Dung An càng thêm đau, không phải nói linh hồn địa cầu ở không gian khác đều sẽ gặp được mỗ vị lão giả, sau đó vị lão giả lánh đời kia sẽ dạy dỗ vai chính các loại bản lĩnh, chính là khi mình đến nơi này, có không gian có đặc tính Kỳ Lân, gặp gỡ một vị lão giả ghét bỏ mình không có tiền mua không nổi linh quả.
Làm bậy nha, Dung An không hề di chuyển loạn trong tiệm, nhưng không muốn lại thấy một vị lão giả chạy ra nói với cậu: Tiểu ca, đừng tiện tay như vậy được không?!
Nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy, Dung An thật sự là ném luôn mặt mũi về nhà, không chừng còn bị vây xem. Ho nhẹ hai tiếng, làm lơ ánh mắt khác thường chung quanh, Dung An hạ tuyến.
Chờ Dung An offline, cũng gần tới thời gian học, Dung An đành phải thay đồ rồi đi. Khi học buổi chiều, Dung An luôn nghĩ linh quả thế nào lại quý như vậy, trước kia sao không cảm thấy được chứ, thậm chí còn cho rằng linh quả cũng tương đối tiện nghi, rốt cuộc thì linh quả cũng là hoa quả, cao đẳng hoa quả.
Lúc học, lão sư rõ ràng cảm giác được Dung An không tập trung, nhưng hắn cũng không gọi Dung An đứng lên trả lời vấn đề, cũng không có phê bình đối phương. Kỳ Lân sao, loại sinh vật đáng yêu này chắc chắn phải đặt ở trong nhà làm linh vật, chương trình học phiền toái này đó nghe một chút cũng được.
“Nghĩ cái gì đấy?” Ngồi ở bên cạnh Lâm Hoa Nam chọc chọc cánh tay Dung An, gia hỏa này một buổi trưa đều thất thần.
“Linh quả vì sao quý như vậy?” Dung An nỉ non, quý đến mức làm cậu hiểu được số tiền kia trong tay mình cũng không đủ dùng.
Lâm Hoa Nam kinh ngạc, Dung An trước kia không phải còn bị xem thành thú nhân sao, một thú nhân sao lại không có khả năng biết giá cả linh quả, ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, là giúp tăng mạnh thực lực, cũng có thể tiếp thu nhiệm vụ cấp bậc cao một chút, là có thể kiếm không ít điểm thông dụng, không chừng còn có thể ở dã ngoại ngắt được linh quả.”
Nghe được giải thích của Lâm Hoa Nam, lúc này Dung An mới nhớ tới mình tuy rằng làm thú nhân gần hai mươi năm, nhưng cậu còn chưa có chân chính ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng không có khả năng phát sinh cái gọi là thực lực mạnh mẽ, kiếm nhiều điểm thông dụng, một giây là có thể mua được linh quả.
Không muốn lại lần nữa đánh giá cái thế giới tràn ngập ác ý đối với người địa cầu này, Dung An tỏ vẻ mình hẳn là nên đi ra ngoài bán chút linh quả, cấp bậc thấp cũng có thể bán, ruồi bọ lại nhỏ cũng là thịt.
“Ân.” Dung An bình tĩnh gật gật đầu, tuyệt đối không thể để đối phương nhận ra mình cũng không biết những chuyện khác.
“Anh em, sẽ không thật sự tính toán bán linh quả?” Lâm Hoa Nam nhướng mày.
“Lâm Hoa Nam!” Lão sư trực tiếp đi đến bên người Lâm Hoa Nam gõ mặt bàn, “Đi học nên có bộ dáng đi học!”
Nhậm Khóa lão sư đối đãi giống cái tuy rằng không có khắc nghiệt như thú nhân, nhưng cũng không khoan dung cho mấy. Nói Lâm Hoa Nam, không nói Dung An, giống như không thể nào nói nổi, lão sư đối với Dung An hơi nhu hòa một chút, “Người trẻ tuổi nên hiếu kỳ, nhưng những thứ đó cùng vấn đề trên lớp học không quan hệ vẫn nên để tan học hỏi mới tốt.”
“Dạ, lão sư.” Dung An vội vàng lên tiếng.
Lão sư hệ cơ giáp thật ôn nhu, phải biết rằng khi mình còn ở hệ cách đấu, không thiếu bị lão sư giáo huấn, lão sư luôn nói để cậu trở về rèn luyện rèn luyện thể lực. Dung An bỗng nhiên cảm thấy lão sư hệ cơ giáp cùng đồng học so với hệ cách đấu ôn hòa hơn, quả nhiên không có chọn sai chuyên nghiệp.
Dung An không biết học sinh hệ cách đấu cách vách đều tránh ở góc tường khóc chết, nếu bọn họ biết Dung An là Kỳ Lân, bọn họ sao có thể dùng mắt lạnh mà đối đãi Dung An, nhất định hòa hòa khí khí a.
Lúc lão sư xoay người, Lâm Hoa Nam đối với bóng dáng lão sư làm một cái mặt quỷ, ngay sau đó lại nhìn Dung An cười cười, không tiếng động nói, “Lão sư, hắn cứ như vậy, không cần phản ứng hắn.”
Tuy rằng Lâm Hoa Nam không có ra tiếng, nhưng Dung An vẫn hiểu ý Lâm Hoa Nam, nghĩ đến tiết học lúc trước của mình trên địa cầu, cũng không thiếu những lần làm chuyện như vậy, đáng tiếc chính là tâm cậu đã già nua, cũng không có tâm tình làm phản với lão sư.
Linh quả vì sao quý như vậy, làm thế nào để phân biệt cấp bậc linh quả, nếu mình đem linh quả trong không gian lấy ra ngoài bán, kia mình có thể biến thành phú ông hay không, Dung An thật sự tính toán đi tuyến đường tài phú này a.