TRỌNG SINH VỊ LAI CHI VƯƠNG ĐÍCH KỲ LÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nửa tháng sau, lông trên người Kỳ Lân đã mọc lên không ít, nếu không nhìn kỹ, sẽ nhìn không ra chiều dài cao thấp của đám lông. Chỉ duy nhất một việc là cậu còn chưa thể biến thành hình người, lại tiếp tục đợi thêm nửa tháng, trong thời gian này Dung An đã cào tường không biết bao nhiêu lần.

“Có thể là do cấp bậc của em khá cao.” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ. Đại đế nghiên cứu không ít tư liệu, trong đó ghi rằng thời điểm này tiểu vương hậu đã có thể biến về hình người, không ngờ cho đến bây giờ mà Kỳ Lân còn chưa thể biến hình, “Em cũng biết, thánh bạch Kỳ Lân vẫn chỉ là…… Trong truyền thuyết.”

Dung An lúc này không giống như những lần trước ghé vào mặt đất không nhúc nhích, mà là vươn móng vuốt cào da đại đế, tuy có cào bao nhiêu lần cũng không cào ra một chút dấu vết nào, cũng cào!

‘Kẻ lừa đảo!’ Không phải nói bây giờ đã có thể biến thành hình người sao, vậy sao vẫn chưa biến được hả, Dung An không thích cảm giác không thể biến thành hình người, lần nào cũng phải ngẩng đầu nhìn bọn Mặc Sĩ Phong. Mặc dù lúc ở hình người cũng phải ngẩng đầu, nhưng ít nhất góc độ ngẩng đầu ít hơn một chút, không cần phải ngẩng một trăm tám mươi độ.

“Ngoan,” Mặc Sĩ Phong nhẹ nhàng xoa xoa đầu Kỳ Lân, “Hai ngày nữa thôi, chờ trở lại Đế Tinh là được.”

Lại kéo dài thêm hai ngày, Dung An xem thường, cho dù mình hiện tại không thể biến thành hình người, nhưng vẫn phải về Đế Tinh. Không thể vì thế mà chậm trễ hành trình, Dung An nhảy lên giường, tự hỏi nên mang thứ gì về Đế Tinh. Trái lo phải nghĩ, cậu phát hiện ngoài việc xách bản thân về, thì không có đồ vật gì cần mang đi. Quang não đeo trên người, một ít vật dụng thường ngày bị cậu ném vào không gian, bên trong nút không gian cũng bỏ không ít đồ đủ để một người sinh hoạt cả đời.

Nhìn Kỳ Lân gãi gãi giường, lại ngồi xuống, Mặc Sĩ Phong có thể cảm giác được tươi cười trên mặt Kỳ Lân. Tính tiểu vương hậu chính là như thế, một khắc trước có lẽ còn tức giận với anh, ngay sau đó đã tự bản thân chơi đến vui vẻ. Chỉ là một mình vui vẻ a, không thể được.

Lúc này, Dung Khải nhẹ nhàng gõ cửa, “Đến lúc phải đi.”

Bọn Dung Khải sớm đã thu thập xong mọi thứ, tuy bọn họ ở Kỳ Lân tinh 5 năm, nhưng cũng không có nhiều đồ. 5 năm với người Già Mã Tinh hệ mà nói, rất ngắn ngủi.

Mặc Sĩ Phong bế Kỳ Lân lên đi ra ngoài, chờ Kỳ Lân chạy qua cũng không biết bao lâu, còn không bằng tự mình trực tiếp ôm đi. Đại đế tuyệt đối không thừa nhận, hắn chính là muốn ôm tiểu vương hậu, cảm giác ấm hương trong ngực cực kỳ tốt, một ngày nào đó có thể lột sạch quần áo trên người tiểu vương hậu, Kỳ Lân nha, không thể lột da.

Vừa tới chỗ tàu chiến đang đậu, bỗng một người từ xa chạy tới chỗ bọn họ, “Từ từ!”

Nguyên lai là Hoa Giác biểu đệ của Mặc Sĩ Phong, Hoa Giác đã tốt nghiệp nhiều năm, mấy năm nay cũng chỉ làm một ít chuyện nhàn hạ, khiến người khác cho rằng hắn không có tư tưởng tiến tới, sau đó bị người nhà một chân đá ra. Hoa Giác quyết định cùng biểu ca đến Đế Tinh kiến thức, vì tinh hệ phục vụ.

Dung An nhìn thấy Hoa Giác, theo bản năng trốn vào ngực đại đế, người này cứ thích biến thành đại ưng, vào lúc chú không chú ý, đột nhiên cúi người ngậm chú đi, số lần Hoa Giác ngậm Kỳ Lân đi không nhiều lắm, lần đầu tiên là lúc mới gặp mặt, lần thứ hai là khi Quả Quả Tiết, ở trên trời cao dọa Kỳ Lân một trận.

“Chị dâu, sao anh lại trốn trong lòng ngực biểu ca?” Hoa Giác thương cảm, “Cái thứ ngực lạnh như băng kia của biểu ca có gì tốt, không có ấm áp như lông chim.”

Sau khi thốt ra lời này, Hoa Giác liền cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo đến từ đại đế, vội sửa lại, “Bất quá biểu ca như vậy rất có cảm giác an toàn, không giống em chỉ cần một cái đuôi của biểu ca đã bị chụp rớt từ trên không xuống đất.”

Biểu ca thiên hạ vô địch, đại đế cử thế vô song, Hoa Giác chỉ kém chưa giơ hai chân mình lên, chứng minh Mặc Sĩ Phong ngưu B cỡ nào.

Làm một con Kỳ Lân không thể biến thành hình người, Dung An nhe răng, Hoa Giác như vậy chắc đã bị chụp nhiều lần rồi, chậc, còn có thể cứu lại một chút chỉ số thông minh còn thừa lại của đối phương hay không nhỉ, không cần phải rơi nhanh như vậy đâu.

“Đi lên.” Dung Khải lạnh giọng, đại đế với Hoa Giác có thể đứng ở bên ngoài chậm rãi nói chuyện, nhưng tiểu đường đệ phải đi vào trước, không thể bị gió thổi.

Mặc Sĩ Phong liếc Dung Khải một cái, không cần đối phương nhắc nhở, bản thân cũng biết phải nhanh chóng mang tiểu vương hậu lên tàu. Lông Kỳ Lân còn chưa ra dài, hiện tại còn là dài ngắn không giống nhau, nếu gió thổi càng lâu, càng dễ bị cảm lạnh.

Sau khi lên tàu, Dung An liền nhảy khỏi lòng ngực Mặc Sĩ Phong xuống mặt đất, chuẩn bị nhảy nhót khắp nơi. Chỉ là Kỳ Lân còn chưa đi được hai bước đã bị Mặc Sĩ Phong vớt lên.

“Hai ngày này cứ an tâm ngốc trong phòng, nghỉ ngơi nhiều,” Mặc Sĩ Phong nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi nhỏ của Kỳ Lân, “Cẩn thận bị người ta xem thành con thỏ đem đi nấu.”

‘Đậu móa.’ Sẽ không xuất hiện loại tình huống này đâu, đám người trong bếp kia cũng không phải đồ ngốc, sao có thể xem Kỳ Lân thành con thỏ mà đem đi nấu, Dung An tỏ vẻ mình cũng không giống đám thỏ trắng mắt đỏ kia à. Thỏ ở Già Mã Tinh hệ lớn hơn rất nhiều so với thỏ ở địa cầu, nhưng tuyệt đối không giống với hình thể hiện tại của mình. Tưởng tượng, Dung An phát hiện mình còn nhỏ hơn cả cái đầu của thỏ thành niên ở Già Mã Tinh hệ, nội tâm không khỏi ưu thương, cuộc sống này khi nào mới hết là cái đầu đây, rốt cuộc thì ngày nào tháng nào mới có thể biến thành hình người.

Trở lại phòng ngủ, Dung An leo lên giường, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Mặc Sĩ Phong đợi Dung An ngủ mới ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Vừa quay đầu, đã thấy Hoa Giác đứng ở hành lang.

“Đại đế,” một tiếng đại đế này Hoa Giác gọi đặc biệt nghiêm túc, giống như hắn không phải biểu đệ Mặc Sĩ Phong, mà là cấp dưới của đối phương, “Còn chưa nói với vương hậu?”

“Nói cái gì?” Mặc Sĩ Phong nhướng mày.

“Phệ Thiên Mãng,” Hoa Giác ho nhẹ, “Vương hậu còn trẻ, có thể không muốn nhanh như vậy đã phải sinh Phệ Thiên Mãng.”

“Em ấy không phải công cụ sinh dục.” Cả đời Phệ Thiên Mãng chỉ nhận định một bạn lữ mệnh định, Mặc Sĩ Phong không có khả năng không có tình yêu với Dung An, thậm chí tình yêu này đã siêu việt đến mức vượt qua khát vọng hậu đại.

Trước khi bạn lữ mệnh định xuất hiện, Mặc Sĩ Phong cả ngày chỉ nghĩ đến việc gia tăng thực lực, nghĩ rằng tồn tại của bạn lữ là vì sinh Phệ Thiên Mãng, chờ bạn lữ sinh Phệ Thiên Mãng xong, hắn có thể không kiêng nể gì mà ra ngoài chinh chiến. Nhưng đợi đến sau khi hắn lần lượt mơ thấy bạn lữ mệnh định, tuy chưa thấy được mặt đối phương, nhưng hắn luôn cảm thấy bản thân đã yêu đối phương thật sâu, cũng không thích tranh đấu, có thể nói đã thích đến mức không xem đám tiểu Phệ Thiên Mãng ra cái gì, bạn lữ sinh được thì sinh, không sinh được thì thôi.

Chỉ là người chung quanh khó tránh khỏi việc nhắc nhở Mặc Sĩ Phong, Phệ Thiên Mãng quan trọng thế nào với Già Mã Tinh hệ, bọn họ cần phải kết hôn sớm một chút, sinh Phệ Thiên Mãng sớm một chút. Mặc Sĩ Phong biết những người này cũng quan tâm tiểu vương hậu, nhưng loại quan tâm này, càng giống như là quan tâm đến tương lai của Già Mã Tinh hệ hơn.

“Vương hậu tất nhiên không phải công cụ sinh dục, nhưng đây là chức trách của anh ấy,” Hoa gia lúc này để Hoa Giác đến Đế Tinh, cũng là hy vọng xúc tiến cảm tình của đại đế với tiểu vương hậu nhiều hơn, cần phải để bọn họ nhanh chóng sinh ra tiểu Phệ Thiên Mãng, “Ngài cũng không có huynh đệ ruột!”

Không có đường huynh đệ, cũng không có Phệ Thiên Mãng huynh đệ, đơn giản có thể nói là thế hệ này của Mặc Sĩ Phong, tương lai của Già Mã Tinh hệ đều đặt trên người Mặc Sĩ Phong và Dung An.

“Việc này không cần ngươi nói,” Mặc Sĩ Phong tất nhiên biết mình không có huynh đệ ruột, bằng không đám người này cũng sẽ không thích lải nhải bảo tiểu vương hậu nhanh chóng sinh Phệ Thiên Mãng, “Tất cả mọi người đều biết.”

“Còn có một chuyện, ngài đã từng bị thương, tỷ suất sinh dục tương đối thấp.” Đây là việc mà dân chúng Già Mã Tinh hệ không biết, hoàng gia cũng không có khả năng để mọi người biết, vì việc này sẽ tạo thành khủng hoảng xã hội. Người Hoa gia luôn lo lắng nếu bạn lữ mệnh định của Mặc Sĩ Phong là một á thú nhân giá trị dựng dục cực thấp, vậy Già Mã Tinh hệ có phải thật sự không có tương lai hay không? Cũng may thánh bạch Kỳ Lân là giống cái, giá trị dựng dục trong đám á thú nhân với Kỳ Lân cực kỳ cao, Hoa Giác chỉ hy vọng điều này có thể đền bù lại chỗ thiếu hụt của đại đế.

Bước chân Mặc Sĩ Phong dừng lại, hắn sớm đã xem nhẹ vấn đề này. Đặc biệt là khi ở cùng tiểu Kỳ Lân, hắn chỉ cảm thấy mười phần vui vẻ, sao còn đi chú ý cái vấn đề sớm đã bị hắn quăng vào góc này.

“Thụ thai bên ngoài cơ thể, đối với Phệ Thiên Mãng không có tác dụng, cho dù là cùng bạn lữ mệnh định, tỷ lệ này vẫn cực kỳ thấp,” Hoa Giác không thể không nhắc nhở Mặc Sĩ Phong, “Vương hậu chắc vẫn chưa biết đi.”

“Việc này đừng nói ra ngoài.” Mặc Sĩ Phong nhíu mày, tiểu vương hậu chỉ cần vui vẻ bên cạnh mình là được. Rõ ràng năng lực của mình ở phương diện kia không có vấn đề, cố tình lại có tật xấu khác. Sớm biết vậy năm đó không nên ham thích chiến tranh như vậy, cũng chỉ vì lúc trước quá tự cho là đúng, nên mới bị thương.

“Đại đế,” Dung Khải vừa đúng lúc đi đến, hắn đang muốn lại đây nhìn một cái, không nghĩ tới nghe được cuộc nói chuyện của Mặc Sĩ Phong với Hoa Giác, “Nếu là ngài không được, vậy buông Tiểu An ra.”

Nếu đại đế không được, vậy chắc không sinh được Phệ Thiên Mãng rồi, không nên vì thế mà chậm trễ Dung An, đỡ phải cả đời thủ tiết mà sống. Việc đầu tiên Dung Khải nghĩ đến chính là tách bọn họ ra, một chút cũng không đồng tình với Mặc Sĩ Phong, một mình đại đế bất hạnh thì thôi, không nên kéo thêm một người nữa, thân là đại đế Già Mã Tinh hệ nên vì dân chúng mà suy xét.

“Dung An có thể sinh hài tử ưu tú cho người khác.” Dung Khải lại diện một khuôn mặt than nghiêm trang bổ sung.

Cả mặt Mặc Sĩ Phong đều đen lại, Dung Khải này lại nói bậy cái gì đó, “Không phải không được!”

“Đừng hiểu lầm,” Hoa Giác vội nói, nếu bởi vì mình nói mấy câu, lại khiến người Dung gia mang vương hậu đi, vậy mình chính là tội nhân của Già Mã Tinh hệ “Chỉ là hoạt tính của tinh tử có chút vấn đề, tuyệt đối không phải thân thể không được!”

Trước đó còn nói với Hoa Giác không thể nói ra, giờ đối phương cũng nói hết. Hoa Giác là cố ý, tuyệt đối không thể gạt người Dung gia.

“Nga?” Dung Khải nhìn về phía Mặc Sĩ Phong, hắn với Mặc Sĩ Phong cũng coi như là bạn bè nhiều năm, sao lại không biết vấn đề này.

“Tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói!” Nếu bọn họ chuẩn bị đem bí mật đại đế công khai, vậy Mặc Sĩ Phong dứt khoát đem người đưa tới một gian trà thất không có người.

Nửa giờ sau, nước trà trên bàn đã lạnh, Dung Khải đại khái đã hiểu rõ chuyện là như thế nào, “Chiến tranh năm mươi năm trước?”

Dung Khải nhớ đại chiến năm đó, cuộc chiến tranh kia cực kỳ tàn khốc, tuy rằng bọn họ thắng, cũng hy sinh không ít người. Dung Khải còn được Mặc Sĩ Phong cứu, còn nhớ rõ Mặc Sĩ Phong bởi vậy mà bị thương, những tên bác sĩ kia cũng không cho bọn họ ở gần, đến khi công bố thân thể đại đế đã tốt, Mặc Sĩ Phong lúc này mới lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người. Dung Khải không nghĩ tới trong đó còn cất giấu bí mật lớn như vậy, đại đế ngày thường giấu diếm rất tốt, tất cả mọi người đều không hề hay biết.

“Phải,” Mặc Sĩ Phong gật đầu, cũng không giấu diếm Dung Khải, nếu Dung Khải muốn tra, đối phương cũng có thể tra ra được chuyện này, “Cho nên An về với ta, cũng không phải vì bồi thường việc ta cứu ngươi.”

Mặc Sĩ Phong nghĩ tình cảm của mình đối với tiểu vương hậu thuần túy như vậy, sao những người này lại cứ thích não bổ ra đủ thứ loạn cào cào thế không biết.

“Đúng, vương hậu chính là bạn lữ mệnh định của đại đế, ai cũng không thể chia rẽ họ, việc này so với việc hủy diệt Già Mã Tinh hệ còn muốn đáng sợ hơn!” Hoa Giác bổ sung, “Dung Khải, anh chắc là không muốn làm tội nhân của Già Mã Tinh hệ đâu ha.”

Dung Khải mắt lạnh nhìn thoáng qua Hoa Giác, “Tiểu An đã quen với đại đế.”

Chỉ sợ mình bảo tiểu đường đệ rời khỏi Mặc Sĩ Phong, tiểu đường đệ cũng không muốn, việc Dung Khải nói trước đó cũng chỉ là nói mà thôi, sao có khả năng thật sự để Dung An cùng thú nhân khác ở với nhau.

“Tạm thời không nên nói với An.” Mặc Sĩ Phong nhíu mày, thật ra mình không thèm để ý bao giờ có hài tử, chỉ sợ tiểu vương hậu để ý việc này.

“Ừ,” Dung Khải ứng tiếng, “Phệ Thiên Mãng gây giống vốn dĩ không tốt, người sai không phải Tiểu An.”

Cho nên sau này nếu dân chúng có dị nghị, đại đế ngài cần phải dốc hết sức đảm đương! Dung Khải không muốn tiểu đường đệ của mình biến thành vật hi sinh, chỉ vì cái gọi là bí mật này.

“Dung Khải!” Mặc Sĩ Phong cắn răng, Dung Khải nhất định là cố ý, mình không nói gì Dung An, tất nhiên cũng không cho phép những người khác trách cứ Dung An, “Ít nói lời vô nghĩa.”

“Quen!” Dung Khải nhún vai, 5 năm nay, Dung Khải sớm đã quen suy xét cho tiểu đường đệ, giúp đỡ tiểu đường đệ. Dựa theo lời lão gia tử nói, chính là mấy thế hệ Dung gia mới ra được một con Kỳ Lân thiên tài như vậy, nhất định phải yêu thương hết mức, chính đại đế cũng không thể khó xử tiểu đường đệ.

Hoa Giác ngồi một bên nghe Dung Khải nói mà cạn lời, Dung Khải không phải là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của quân bộ sao, sao hiện tại nhìn qua lại giống một bảo mẫu nhỏ vậy a.

Mà Dung An nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc đã qua hai ngày, chờ khi tàu chiến tới Đế Tinh, cậu vẫn không thể biến thành hình người, vẫn phải ở trong hình thái Kỳ Lân. Sau đó đành phải ngoan ngoãn ngốc trong ngực đại đế, bị Mặc Sĩ Phong ôm xuống tàu chiến.

Các vị trưởng lão sau khi biết được hôm nay đại đế cùng Kỳ Lân sẽ về Đế Tinh, còn cố ý đến hoàng cung, vốn tưởng rằng sẽ gặp được một tiểu vương hậu xinh đẹp, không nghĩ tới chỉ nhìn thấy một con Kỳ Lân.

“Còn chưa thể biến thành hình người?” Đại trưởng lão nhịn không được duỗi tay chọc chọc cái trán Kỳ Lân.

“Lại chờ hai ngày đi.” Mặc Sĩ Phong cúi đầu nhìn Kỳ Lân, chột dạ, hắn cũng không biết rốt cuộc cần bao nhiêu ngày, không xác định a, vậy lại qua hai ngày đi.

“Được!” Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Kỳ Lân thật lâu mới vỗ tay nói, “Đoạn thời gian này cực kỳ quan trọng với Kỳ Lân, càng chậm biến thành hình người, giá trị dựng dục càng tốt, thánh bạch Kỳ Lân quả nhiên bất đồng a.”

Bất đồng cái con khỉ, đã lâu như vậy còn không thể biến thành hình người, các chú có bản lĩnh tới mà thử một lần! Dung An tỏ vẻ cậu không hy vọng giá trị dựng dục của mình cao, vừa vừa là được rồi, nhưng biến thành hình người rất quan trọng đó. Hiện tại trong bộ dáng này, cũng không thể vui sướng ra ngoài chơi đùa.

Dung An nghĩ đến tình hình chật vật lúc mình bị đại đế nhặt về hoàng cung, mình lúc trước là bị người đả thương, không thể biến thành hình người. Lúc này lại vì phải thành niên, không có cách nào biến thành hình người. Nhân sinh a, thật muốn đem những người khác đều biến thành động vật, để cho bọn họ trong một đoạn thời gian cũng không thể biến thành hình người.

Đại trưởng lão nghe nhị trưởng lão nói như thế, ánh mắt sáng lên, việc này đúng là cực kỳ tốt, “Không quan hệ, phải mất bao lâu để biến thành hình người, thì chờ bấy lâu lại kết hôn, không có việc gì.”

‘Một đám lão già!’ Kỳ Lân hừ nhẹ, một đám lão già luôn nghĩ đến việc để đại đế áp đảo mình. Nhân sinh thật sự gian nan, còn chưa thành niên, đã bị người bán.

Các vị trưởng lão lải nhải vài câu, sau khi dặn dò mọi người phải chiếu cố tốt tiểu vương hậu, bọn họ liền rời đi, chờ ngày vương hậu thành niên, chờ đại đế cùng vương hậu cử hành hôn lễ long trọng.

Lâm Hoa Nam từ viện nghiên cứu linh thực về nhà, liền nghe người nhà nói tiểu vương hậu đã trở lại Đế Tinh. Việc này làm Lâm Hoa Nam hoảng hốt, bọn họ rất nhanh sẽ phải gặp mặt đi, nếu gặp lại, không biết sẽ là tình cảnh thế nào đây? 5 năm nay, hai người bọn họ cơ bản không có liên hệ trên mạng, giống như hai đường thẳng song song.

Khi ở viện nghiên cứu linh thực, Lâm Hoa Nam chưa từng nghe người khác nhắc tới Dung An lợi hại thế nào, cũng chưa từng nghe nhiều tin tức về vương hậu tương lai của Già Mã Tinh hệ, y đã sắp xem nhẹ Dung An. Hiện tại mặc dù có người ngẫu nhiên nhắc tới trận thi đấu 5 năm trước, nhưng có rất ít người chú ý đến người này, nhiệt độ đã giảm dần xuống. Lâm Hoa Nam biết tuy Dung An không xuất hiện, nhưng phương diện thiên phú linh thực của đối phương cũng không có khả năng đình chỉ, thực lực của Dung An có thể đã tăng vọt, ném mình lại ở xa xa phía sau.

Điều này ảnh hưởng đến tinh thần của Lâm Hoa Nam, kết quả ngày hôm sau làm thực nghiệm ở viện nghiên cứu không cẩn thận giết chết vài cây linh thực non. Nhân viên cùng tổ nghiên cứu tò mò không hiểu sao Lâm Hoa Nam hôm nay lại phạm sai lầm liên tiếp như thế, Lâm Hoa Nam gian nan lộ ra vẻ tươi cười, không nói cho bọn họ nguyên nhân thật sự, chỉ qua loa nói mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt.

Lúc Lâm Hoa Nam làm thực nghiệm thất bại, Dung An đang ôm một quả linh quả to ở Ngự Hoa Viên hoàng cung chơi đùa. Không thể biến thành hình người, vậy xem mình là một con mèo, loại trò chơi như chơi cuộn len này cấp bậc quá thấp, còn không bằng leo lên linh quả bự nằm nghỉ ngơi.

Thích ý nhắm mắt nằm trên linh quả phe phẩy cái đuôi, Dung An nếu khát nước, liền cắn một ngụm linh quả. Cậu rất nhanh đã có thể biến thành hình người, hiện tại chỉ là tạm thời bảo trì trạng thái Kỳ Lân, không cần quá lo lắng.

Bạch Lão Đầu đi ngang qua Ngự Hoa Viên, liền nhìn thấy Kỳ Lân ghé vào trên linh quả bự phe phẩy đuôi, đại linh quả còn bị cắn ra một cái hố, làm Kỳ Lân giống như một con côn trùng có hại lớn. Bạch Lão Đầu đi đến trước mặt Kỳ Lân, ngồi xổm xuống, “Ăn ngon không?”

Trái linh quả này lớn như vậy, Bạch Lão Đầu duỗi tay chạm chạm, lại hút hút cái mũi, ngửi mùi linh quả trong không khí. Linh quả bự này cấp bậc không thấp a, cấp 5 không chừng. Một quả linh quả lớn như vậy rất khó có được, nếu mang đi bán nhất định có thể thu được không ít điểm thông dụng, cũng có thể trợ giúp rất tốt cho thú nhân tinh luyện năng lượng, kết quả lại bị tiểu vương hậu lãng phí như vậy.

Bạch Lão Đầu không thể nhìn được sự lãng phí này, bế Kỳ Lân lên, nhìn Kỳ Lân đã ăn đến bụng nhỏ tròn trịa. Nhìn nhìn lại linh quả lớn trên mặt đất bị cắn hơn một nửa, lại nhìn nhìn mảnh vụn trên mặt đất. Bạch Lão Đầu quyết đoán đặt tiểu Kỳ Lân sang bên cạnh, sau đó nhặt đại linh quả lên, sau đó không có sau đó, bởi vì Bạch Lão Đầu trực tiếp làm trò trước mặt Kỳ Lân đem linh quả lớn lấy mất.

Kỳ Lân tức giận đến cào đất, quả linh quả kia tuy rằng không lớn như dưa hấu địa cầu, nhưng cũng lớn như trái dưa Hami a. Bạch Lão Đầu nói cầm đi liền cầm đi, trước khi lấy còn bế mình lên, làm mình tưởng rằng đối phương muốn chơi đùa với mình, còn chuẩn bị chào hỏi với đối phương đó, đúng là lãng phí cảm xúc của mình.

(?) Dưa Hami = Dưa vàng Hami (tiếng Anh: Hami melon hay Chinese Hami melon), còn được gọi là dưa tuyết (“snow melon”), có nguồn gốc từ Tân Cương, Trung Quốc. Quả dưa vàng có khối lượng từ 0.5kg đến 5kg – Theo wiki(?)



Bị lấy đi một quả linh quả to đã ăn một nửa, Dung An tỏ vẻ không có vấn đề gì, mình còn có một trái dưa hấu bự, cậu ở địa cầu lấy được hạt giống dưa hấu đó. Xem ra không gian không chỉ có thể trồng linh quả của Già Mã Tinh hệ, mà cũng có thể trồng hoa quả của văn minh cấp thấp, chỉ là các loại trái cây khác trái cây ở văn minh cao cấp thì chứa đựng rất ít năng lượng.

Đang lúc Kỳ Lân muốn duỗi móng bò lên trên dưa hấu, lúc này, Hoa Giác chạy đến Ngự Hoa Viên. Nhìn trái cây to bự bên người vương hậu, Hoa Giác liền tò mò, bên ngoài loại quả này rất giống với quả hề hề, nhưng nhìn qua linh khí ẩn chứa trong đó khá ít, chắc chỉ để ăn chơi thôi.

Hoa Giác bình tĩnh đi đến trước mặt Kỳ Lân, “Chị dâu, đây là linh quả anh chuẩn bị cho em sao?”

‘Ngu ngốc, Quả Quả Tiết đã qua rồi.’ Dung An ôm lấy dưa hấu, cái này cũng không phải chuẩn bị cho anh.

“Cám ơn chị dâu,” Hoa Giác không ôm dưa hấu đi, mà tay phải biến thành móng vuốt sắc bén, trực tiếp cắt dưa hấu thành vài miếng, “Di, thứ này không phải là hoa quả của cái văn minh cấp thấp kia sao?”

Hoa Giác cầm lấy một miếng dưa hấu, đồng thời cũng đẩy một miếng khác đến trước mặt Kỳ Lân, ý bảo Kỳ Lân cũng ăn.

Dung An yên lặng nhìn Hoa Giác một ngụm một ngụm ăn luôn dưa hấu bự của mình, cậu chỉ là muốn xem dưa hấu như bóng cao su chơi chơi, khó lắm sao! Không phải chỉ vì không muốn nằm trên thảm, mà quyết định nằm lên hoa quả thôi sao, sao đám người này không phải lấy luôn linh quả, thì chính là ăn luôn dưa hấu bự của mình.

Cho nên vẫn là dựa vào thảm phơi nắng đi, Dung An tỏ vẻ bất luận là linh quả hay là mấy loại hoa cỏ bình thường đều không thích hợp lấy ra khỏi không gian, những người này chính là ỷ vào việc không nghe hiểu lời Kỳ Lân nói, ỷ vào việc thân thể bọn họ lớn hơn mình, nên mới làm trò trước mặt mình lấy luôn linh quả của mình, ăn luôn dưa hấu của mình, hừ!

“Chị dâu, không gian của anh lớn bao nhiêu?” Hoa Giác kích động nhìn Kỳ Lân, “Nơi đó nhất định có rất nhiều đồ ăn đi.”

‘Cũng chỉ có hoa quả.’ Trừ hoa quả vẫn là hoa quả, ngay cả cá bên trong suối nước, cũng chỉ có mấy con, là sau khi tinh thần lực của mình tăng trưởng, lúc này mới có, Dung An càng cảm thấy không gian của mình kỳ thật cũng rất đơn điệu.

Hoa Giác nghe không hiểu lời Kỳ Lân nói, nhưng việc này không trở ngại việc hắn biết trong không gian Kỳ Lân có không ít linh quả, tiếc hận, “Đáng tiếc đống đó đều không phải của em.”

‘Vậy anh cũng muốn là Kỳ Lân à,’ Dung An xem thường, ‘Nếu không tìm một Kỳ Lân làm tức phụ?’

“Hiện tại Kỳ Lân cơ bản đều đã có chủ,” Hoa Giác lại cảm thán, “Cứ cho là không có chủ, phỏng chừng cũng không tới phiên em, em cả đời này cũng không có biện pháp có được linh quả như trong không gian của anh. Chị dâu, thương lượng với anh một việc, cho em chút chiết khấu, em mua linh quả trong không gian của anh, đương nhiên không phải toàn bộ, chỉ một phần thôi, một phần nhỏ nhỏ, đủ em ăn là được.”

‘Đồ tham ăn!’ Dung An ngáp một cái.

“Không cần đẳng cấp cao, cấp ít ít cũng không tồi, giống như hoa quả bình thường hay ăn á.” Hoa Giác liếm liếm khóe miệng, hương vị của trái cây do không gian Kỳ Lân đào tạo ra đều không tồi.

Dung An trầm mặc, người này rốt cuộc có bao nhiêu thèm ăn, nước miếng đều sắp chảy xuống rồi kìa.

“Chị dâu, anh hiện tại không sợ em đi, kỳ thật em cũng không phải lúc nào cũng thích ngậm người lên không trung,” có lẽ bởi vì bây giờ Dung An không trốn vào góc, Hoa Giác mới nói ra lời này, “Sau này nếu ngậm người khác, cũng không ngậm anh, trừ phi gặp được tình huống khẩn cấp, đương nhiên, có đại đế ở đó, hẳn là không tồn tại tình huống như vậy.”

Người đi ngang qua nghe thấy Hoa Giác ở đó một mình lầm bầm lầu bầu, bọn họ không phải không nhìn thấy Kỳ lân, mà bọn họ đều cho rằng Kỳ Lân đang phơi nắng, hơn nữa Hoa Giác cũng nghe không hiểu ngôn ngữ Kỳ Lân. Hai người kia có thể câu thông thế nào, thông qua quang não đánh chữ sao? Nhưng Kỳ Lân cũng không có vươn móng vuốt ra mà.

Chờ sau khi đại đế xử lý xong công sự tới tìm Kỳ Lân, liền thấy Hoa Giác ở bên cạnh Kỳ Lân lải nhải, hắn trực tiếp đi tới nhấc Hoa Giác ném qua một bên. Không có việc gì đến trước mặt tức phụ của mình làm cái gì, chờ mình khen ngợi đối phương giúp giải quyết nội tâm buồn bực của tiểu vương hậu, hay là nói đối phương muốn thông đồng với tiểu vương hậu của mình.

Bị ném đi Hoa Giác thầm kêu không tốt, “Biểu ca, em không có, em cái gì cũng chưa làm a!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi